Trong bóng đêm, khuôn mặt Từ Trường Khanh có chút mơ hồ, Cảnh Thiên không thấy rõ nét mặt của y, cũng vô pháp suy đoán ý nghĩ trong lòng y. Hai người một trước một sau đi trong rừng sâu, sau vài câu nói đơn giản khi nãy, liền không còn bất cứ đối đáp gì nữa.
Gió đêm lạnh lẽo, thổi tay áo Từ Trường Khanh phiêu động, hỗn loạn tựa tâm tình của y lúc này.
Thấy Từ Trường Khanh trầm mặc không nói, Cảnh Thiên tự nhiên cũng không dám lắm miệng nhiều lời, hắn không rên la gì ngoan ngoãn theo sát phía sau, dưới ánh sáng mờ ảo, hắn nhận ra bước chân của đối phương có chút xiêu vẹo.
Trời.
Vẫn chưa sáng.
Mọi thứ đều cô tịch.
Cảnh Thiên theo sát Từ Trường Khanh từng bước một, trong lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác buồn bực khó tả.
Phía trước có con sông nhỏ, bởi vì sau trận mưa to, nước từ thượng du đổ xuống chảy xiết mãnh liệt, từng đợt sóng rống giận đánh lên hà đạo nhỏ hẹp, vô số bọt nước trắng xóa văng ra khắp nơi. Từ Trường Khanh không chút chần chừ thả người nhảy qua, nhưng mà trong nháy mắt ở giữa không trung, y bỗng ý thức được đan điền trống rỗng không xuất ra nổi nửa phần chân khí.
Mắt thấy nửa thân người đã rơi vào giữa dòng nước xiết, Từ Trường Khanh chợt nhận ra trên lưng căng thẳng, “ầm” một tiếng đã bị một cánh tay kiên cường hữu lực kéo lên. “Khụ khụ”, Từ Trường Khanh kịch liệt ho khan, ngã vào đám cỏ. Mà Cảnh Thiên đứng trước mặt y, mặt mày lộ ra cơn giận không thèm giấu diếm, “Huynh muốn tìm chết có đúng không? Chờ ta chốc lát cũng không được?”
Từ Trường Khanh bị bao phủ bởi cái bóng cao lớn của Cảnh Thiên, cảm giác áp bức hít thở không thông lại ập đến. Y muốn giãy dụa đứng dậy, thế nhưng thắt lưng, đầu gối bủn rủn vô lực, tiếp tục ngã xuống.
Thấy đối phương mệt mỏi như vậy lại vẫn ngoan cố tỏ ra quật cường, Cảnh Thiên giận tím mặt, nội tâm sinh ra cảm giác mất mát cùng thất vọng không thể kiểm soát. Hắn nổi giận đánh liên tiếp mấy chưởng vào thân cây lớn bên cạnh, thủy chung vẫn không thể phát tiết nộ hỏa áp bức trong người.
Không biết đã qua bao lâu, bàn tay hắn chảy ra máu tươi nhễ nhại, vỏ cây cũng thấm đẫm một tầng đỏ rực.
“Huynh muốn làm gì?” Từ Trường Khanh rốt cuộc chất vấn.
“Không phải chuyện của huynh. Ta ngu ngốc, ta cam tâm tình nguyện!” Cảnh Thiên lạnh lùng nói, “Ta tự dày vò rất vui, mặc kệ người khác nghĩ thế nào…”
Hai người hầm hầm giương cung bạt kiếm nhìn đối phương, đây đó trong đáy mắt đều là phẫn uất vô biên.
Rừng rậm, hoang tàn.
Gió thổi vù vù bên tai hai người.
Gió đêm mát lạnh.
Tàn dư của “Nhiễu chỉ nhu” theo huyết mạch ngấm vào từng sợi máu đốt xương trong cơ thể Từ Trường Khanh, y không còn sức lực cùng nam nhân Cảnh Thiên phân cao thấp nữa, vừa gượng dậy lại lập tức ngã xuống. Nhưng mà, Cảnh Thiên đột nhiên đưa tay một đường ngang qua thắt lưng Từ Trường Khanh, “Chớ chọc tức lão tử!” Cảnh Thiên chớp động mâu trung, kể không hết bao nhiêu tức giận, hùng hổ ôm lấy Từ Trường Khanh uy hiếp, “Nếu dám động đậy một chút, ta lập tức đánh huynh hôn mê!”
Giờ phút này, Thục Sơn chưởng môn tương lai không còn giãy dụa, cũng không còn giữ lấy nguyên tắc chính y kiên trì chấp nhất bấy lâu nay.
Có một số chuyện muốn tránh cũng không khỏi.
Cảnh Thiên bốc đồng.
Cũng vô cùng cố chấp.
“Bay qua ngọn núi này…” Từ Trường Khanh miễn cưỡng đưa tay chỉ tới một phương, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Cảnh Thiên ôm y thả người bay vọt qua cánh rừng um tùm dưới trăng.
“Nếu huynh đã sớm biết trong chung trà có mê dược, tại sao còn uống?”
“Thân nhân Tố Nương ở trong tay Mị Cơ, nếu ta không uống, ả lập tức sẽ gây bất lợi cho họ… Huống hồ, sau đó ta cũng bức được mê dược ra…”
“Nếu huynh có thể triệt để bức ra mê dược, hiện tại còn có thể thành ra cái dạng này?”
Từ Trường Khanh trong vòng tay hắn không có đáp, nhưng khí sắc mệt mỏi của y lại triệt để kích thích nội tâm hắn.
“Huynh không phải cái gì cũng giỏi sao? Cái gì cũng phải thể hiện ra sao… Bây giờ thì hay rồi, đến đi cũng đi không nổi!”
“Kỳ thực, Cảnh huynh đệ cũng không cần vất vả như vậy!” Từ Trường Khanh thần sắc phức tạp nhìn kẻ đang đỏ mặt tía tai kia, ngữ khí trở thành thâm trầm cùng bất đắc dĩ, “Huynh buông tay, Trường Khanh tự mình có thể đi được tới chân núi.”
“Thối lắm! Huynh đi như thế nào?” Cảnh Thiên cả giận nói, “Lẽ nào dùng tay chân mà trèo qua sao?”
“Đại trượng phu co được duỗi được! Giống như người xưa nói, trời giáng cho một người nhiệm vụ lớn lao, trước hết phải nhược tâm chí, lao xương cốt, đói da thịt, cực thân thể, cho nên phải biết nhẫn nại…”
“Nhẫn nại, nhẫn nại… Lão tử vừa rồi còn không gọi là nhẫn nại? Thiếu chút nữa nhẫn thành thái giám luôn rồi!” Cảnh Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu không phải bận tâm Từ Trường Khanh hiện tại chân khí tan rã, hắn thật sự muốn đem cái tên nam nhân mạnh miệng này nhét