Trời xanh trở mình.
Phút chốc mây đen ùn ùn kéo đến, sấm đánh từng trận, báo hiệu một hồi mưa lớn sắp sửa phủ xuống.
Cảnh Thiên “Ai nha” một tiếng, tìm kiếm chung quanh xem có nơi nào trú ngụ được không, thế nhưng trước mặt sau lưng đều là một mảnh trời mênh mông, giữa ngoại ô cuồng dã trống trải lấy đâu ra chỗ trú mưa?
Chỉ chốc lát.
Mưa xối xả.
Cảnh Thiên cởi ngoại bào, không nói hai lời phủ lên trên đầu Từ Trường Khanh, lớn tiếng nói: “Chúng ta mau vào rừng cây kia tránh mưa.” Hạt mưa liên tục gõ lên mặt, trước mắt một mảnh mông lung, nhìn không ra bất cứ nhân ảnh nào.
Từ Trường Khanh bị y phục của Cảnh Thiên che kín mặt, thật vất vả mới chui được ra, “Không thể vào đó, rừng cây dẫn lôi, vạn nhất bị sét đánh thì không hay đâu!”
Cảnh Thiên vừa nghe xong, nhất thời nhớ đến lời tổ tông thành Du Châu từng đồn đại “Làm trái lương tâm dễ bị sét đánh!” Nghĩ đến mình từng đối với Đậu Phụ Trắng làm bừa… Cảnh Thiên rùng mình một cái!
“Nếu không, Đậu Phụ Trắng, huynh một mình thúc ngựa tiến vào rừng cây tránh mưa đi…”, Cảnh Thiên ngượng ngùng nói, “… Ta, ta ở bên ngoài dầm mưa cũng được. Ách, cái kia, huynh chưa từng làm chuyện trái lương tâm, dù sao thì sét cũng sẽ không đánh huynh. Còn nữa, ngày hôm nay ta đối với huynh hình như có điểm…”
Từ Trường Khanh nhìn bộ dạng nhăn nhó khó xử của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, “Quên đi, ta không ngại!”
“Huynh không ngại nhưng ta chú ý! Bị sét đánh là ta không phải huynh, huynh đương nhiên không ngại…”
“Chúng ta không bằng…” Nhưng vào lúc này, nương theo tiếng ngựa hí dài, một con ngựa hùng dũng từ xa đội mưa phi tới, chính là con ngựa đã bị họ bỏ lại cùng với xe ngựa để cưỡi ngựa tới đây.
Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hai người đều sửng sốt.
Trên xe ngựa không có một bóng người, cũng không có ai đuổi theo. Như vậy, con ngựa này làm sao tìm được tung tích bọn họ, theo đuôi mà đến?
“Không phải huynh nói ngựa rất thuộc đường sao? Con ngựa này vì sao không trở về thôn Trường Thọ?” Vẻ mặt Từ Trường Khanh tràn đầy nghi hoặc.
Hắc mã cùng bạch mã sau khi gặp nhau, cọ cọ vô cùng thân thiết. Cảnh Thiên thấy rõ một màn này liền chậm rãi nói: “Có một câu nói thế này, ngựa rất thuộc đường, thế nhưng, còn một câu nói nữa…”
“Còn có câu nói gì?”
Cảnh Thiên nhảy khỏi con ngựa trắng, đem Từ Trường Khanh từ trên lưng ngựa ôm xuống, sải bước đi vào xe ngựa, “Còn có một câu nói, nói huynh nghe xong huynh sẽ không xấu hổ chứ? Các huynh những chuyện này… đạo sĩ chỉ biết niệm kinh, đâu hiểu những chuyện tình của súc sinh thế này.”
Từ Trường Khanh trong miệng lúng túng một câu, không phục nói: “Không nhất định!”
“Không cần đoán! Đạo Đức Kinh không thể cho huynh đáp án!”
Xe ngựa lại tiếp tục phi nhanh, hạt mưa gấp gáp đánh vào thùng xe lộp độp, sét đánh liên hồi thật chói tai.
“Dừng xe!”
“Làm sao vậy? Có phải lại muốn nôn rồi?” Cảnh Thiên chợt xoay người, vẻ mặt vô cùng lo lắng, “Nếu khó chịu cứ việc nói thẳng, chúng ta đi chậm lại một chút!”
Tuy rằng Từ Trường Khanh sắc mặt trắng bệch, nhưng căn bản không hề chú ý đến lời hỏi thăm ân cần thân thiết của Cảnh Thiên, “Không! Bên kia, qua bên kia… Ta cảm giác được có Ngũ Hành linh khí…”
“Dừng!” Một tiếng hãm ngựa kéo dài, xe ngựa quay sang bên phải mà đi.
“Đó là âm thanh gì?” Cảnh Thiên nghi hoặc nói, chỉ nghe trong khu rừng phía trước truyền lên tiếng binh khí chạm nhau đinh đinh đang đang. “Ha ha, nguyên lai chỉ là một đám đánh nhau loạn xạ, ai nha càng đấu càng quyết liệt! Mấy tên này đang liều mạng, chúng ta đi đường vòng nhé, miễn cho ‘thành môn thất hỏa ương cập trì ngư’ [Tai bay vạ gió]
“Quay lại!”