Ánh dương quang chói mắt phô ra, Từ Trường Khanh hơi chớp mắt, đánh giá toàn bộ khung cảnh xung quanh: giường gỗ lớn, màn che màu xám, bàn ghế bày biện lộn xộn, trên tường còn treo một chiếc xe trượt tuyết.
Tất cả những thứ này, khẳng định là căn phòng nhỏ của một nông gia. Nhưng chủ nhân gian nhà đâu rồi?
Lòng Từ Trường Khanh có chút hồ nghi, lảo đảo đứng dậy, đến khi y khó khăn đè xuống cơn choáng váng mà đi được đến cửa phòng, một âm thanh nữ tử chói tai phá tan ban mai tĩnh lặng.
“Từ đại ca, huynh tỉnh rồi!” Một thiếu nữ cầm đóa hoa trong sân vội vàng chạy tới, nhìn Từ Trường Khanh không giấu được vẻ kinh hỉ.
“Đây là đâu? Cô nương là…”
“Đây là thôn Trường Thọ, huynh không nhận ra muội? Muội họ Phương, tên Biển Thước, ca ca muội tên là Phương Ưng, nhà muội là một hộ săn bắn trong thôn. Buổi tối hôm trước, Cảnh đại ca ôm huynh đến nhà muội tìm nơi ngủ trọ, nói huynh sinh bệnh rồi, cần nghỉ ngơi.” Gương mặt Biển Thước tròn tròn đáng yêu như búp bê, miệng ríu ran nói, “Huynh mãi vẫn chưa tỉnh, Cảnh đại ca nói huynh rơi xuống nước bị cảm mạo, lại trúng mê dược nữa cho nên mới mê man lâu như thế. Huynh ấy lo cho huynh lắm, mấy ngày rồi đều không ngủ thức trông huynh, tự tay cho huynh uống thuốc. Ca ca muội nói, Cảnh đại ca chăm sóc người khác cũng tốt quá đi, chỉ sợ đối với vợ mình cũng không cẩn thận như thế…” Tiểu cô nương hỷ hả nói liền một hơi, mệt quá thở xuống một cái.
Từ Trường Khanh chống vào cửa, lẳng lặng nghe, một lúc lâu sau mới nói: “Cảnh huynh đệ hiện tại ở đâu?”
“Huynh ấy cùng ca ca muội ra ngoài săn thú rồi, nói là cần phải bắt về mấy con gà rừng lợn rừng dã sơn dương gì đó…” Mắt thấy Từ Trường Khanh biến sắc, Biển Thước lại vội vàng nói, “Huynh khó chịu ở đâu phải không? Mau trở vào nghỉ ngơi…”
Từ Trường Khanh sắc mặt nặng nề: “Mấy ngày nay ta hôn mê, hắn cưỡng ép ta uống thứ gì vậy?”
Biển Thước len lén nhìn Từ Trường Khanh, ấp úng nói: “Có vị gì?”
“Có mùi tanh…”
“Ách, hay là… sữa dê!”
“Sữa dê?”
“Đúng vậy, mấy ngày huynh không chịu ăn, cho nên Cảnh đại cơ mới bắt về hai con dê rừng… A, Từ đại ca huynh làm sao vậy? Thế nào lại bị nôn rồi…”
“Ta không sao!”
Đêm khuya, ngọn đèn mờ tỏ.
“Mười dặm xung quanh thôn Trường Thọ ta đều đã hỏi thăm qua, không có tin tức của Tố Nương cùng thân nhân nàng. Huynh nói xem, con mèo béo kia đã mang họ đến nơi nào rồi. Phạm vi chân núi tính ra cũng không nhỏ, chúng ta cứ chậm rãi mà tìm.” Cảnh Thiên mở ra chăn bông trên giường, đỡ Từ Trường Khanh nằm xuống, “Nếu huynh cứ muốn đi, ta cũng không có biện pháp, nhưng huynh hiện tại đã thành ra cái dạng này, ta đã nhờ Ưng ca mướn về một chiếc xe ngựa. Ha ha, nếu huynh không chê, ngày mai ta làm xa phu cho Từ Trường Khanh huynh, chúng ta lên đường.”
“Cảnh huynh đệ, thời gian trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, ta là thủ hạ của huynh.”
“Bỏ qua đi, đại trượng phu co được duỗi được, làm xa phu của Thục Sơn chưởng môn tương lai cũng không phải chuyện mất mặt gì. Ta nếu đã không ngại, huynh cũng đừng do dự gì nữa, ngủ đi ngủ đi! Ta ở ngay sát vách bên kia, nếu nửa đêm huynh muốn dậy thì cứ gọi ta một tiếng.”
Trong bóng tối, Từ Trường Khanh do dự một lát mới nói: “Cảnh huynh đệ, ta không rõ một việc, Ma giới Mị Cơ tại sao phải uy hiếp Tố Nương, ép nàng ám toán chúng ta, ả rốt cuộc muốn gì?”
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, thầm nghĩ, tới rồi tới rồi quả nhiên tới rồi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, sớm một đao muộn cũng một đao, thẳng một đao mà vòng cũng một đao. Hắn không đắn đo đáp luôn: “Được rồi, ta cũng không ngại nói cho huynh, chân tướng chính là…”
Từ Trường Khanh ngưng thần nín thở lắng nghe.
“Thật lâu thật lâu trước đây Ngưu Ma Vương kia từng thích một nữ tử…”
“Cái gì? Huynh cùng nữ tử mà Trùng Lâu thích rất giống nhau, cho nên Ma Tôn…”
“Đúng vậy, đúng vậy, Đậu Phụ Trắng huynh không được phép nói ra ngoài. Huynh ngẫm lại xem, Mị Cơ cũng thích Ma Tôn, tự nhiên không muốn thấy… Cho nên ả ghen lung tung, phỏng chừng là muốn dùng kế đuổi chúng ta ra khỏi Ma giới, độc chiếm Ngưu Ma Vương. Kỳ thực, chuyện này cũng