“Chưa được ta cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy hắn!”. Trùng Lâu bỏ lại một câu nói rồi nghênh ngang đi mất, bỏ lại Từ Trường Khanh một mình giữa trời đêm tĩnh mịch, mang theo đủ nỗi suy tư bất định đối với hắc y nam tử này, cứ vậy trầm mặc một lúc lâu.
Từ Trường Khanh không phải chưa từng giằng co cùng cao thủ tuyệt đỉnh, võ công của y vô luận tại Thục Sơn hay môn phái khác đều có thể coi là nhân vật có tiếng tăm, tu vi của các vị trưởng lão Thục Sơn cũng đã đạt tới cảnh giới Chu Thiên. Thế nhưng lần này lại không giống vậy, động thủ so chiêu cùng các vị trưởng lão khác hẳn việc giao chiến với người vừa rồi. Đây là loại cảm giác một kiếm định sinh tử, thời gian như dừng lại, không khí ngừng chuyển động, thứ còn lại chỉ là một kiếm xé trời.
Từ Trường Khanh đứng yên trong gió, thầm nghĩ công lực đạt đến cảnh giới như vậy, thật không hổ là Ma Tôn Trùng Lâu.
Kiến Ngôn kiếm trở lại bao, Từ Trường Khanh ngự kiếm quay về thành Du Châu, thời gian chưa quá nửa đêm, trong tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mọi người vẫn ngủ say. Cảnh Thiên cùng Mậu Sơn hai người đang ngái ngủ nói mớ, Mậu Sơn còn dớt ra vài tia nước dãi, chắc là mơ đến thứ đồ ăn ngon gì rồi.
Từ Trường Khanh từ nhỏ đến lớn luôn rất khó ngủ, dù có luyện qua mấy chục năm nội gia tâm pháp chính tông của Thục Sơn vẫn không có chuyển biến gì đáng kể. Có lẽ đây là trời sinh, không phải cố gắng là thay đổi được. Nghĩ tới đây, y không khỏi ngưỡng mộ anh chàng Mậu Sơn chân chất này, chí ít trong lòng cậu ta cũng không có quá nhiều lo lắng cùng trách nhiệm.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày thứ hai, tiệm cầm đồ Vĩnh Yên đón tiếp vị khách đầu tiên.
Ngọc Hòa Điền là thứ ngọc bích tốt nhất, sắc ngọc trong suốt nổi bật giữa miếng vải lót bằng gấm, phản chiếu màu xanh biếc vào đôi ngươi của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên bất động nhìn khối ngọc này nửa canh giờ, vẫn chưa quyết định được có nên mua hay không.
“Lão đại, mắt huynh bắt đầu xanh lè rồi!”.
“Lão đại của đệ chẳng phải cứ nhìn thấy thứ gì đáng giá là tròng mắt đều xanh lè sao?”.
Chờ Từ Trường Khanh uống xong ly trà, Cảnh Thiên rốt cuộc nhịn không được nói: “Nghe nói huynh đọc nhiều sách vở?”.
“Không dám! Trường Khanh chỉ hiểu một chút về bách gia chư tử mà thôi.”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngọc bích Hòa Điền này có nên mua hay không?”.
Thấy Cảnh Thiên liếc mắt nhìn mình, Từ Trường Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu là ta, ta sẽ không mua thứ này!”.
“Vì sao?”.
“Hoài bích có tội!” Từ Trường Khanh đè thấp thanh âm: “Huynh chỉ coi trọng màu sắc ánh sáng của khối ngọc này, mà không ngẫm lại hiện nay thời thế loạn lạc, hảo ngọc khuynh thành vô duyên vô cớ lưu lạc nhân gian, e rằng phía sau còn nhiều điều khúc chiết, không phải một hiệu cầm đồ Vĩnh Yên là có khả năng…”.
Tuy y nhẹ nhàng dừng lại, nhưng Cảnh Thiên hoàn toàn hiểu rõ, lập tức quyết định không mua, trả lại ngọc, vị khách kia mồ hôi nhễ nhại, thất vọng dời đi.
Từ Trường Khanh nhìn ánh mắt người nọ, dường như ẩn chứa vài phần lo âu, nhưng khi Cảnh Thiên tập trung nhìn lại, tất cả trở về như cũ, không thấy chút bất thường nào.
Ngày thứ hai tiệm cầm đồ vừa mở cửa, Mậu Mậu hối hả chạy vào, kêu ầm lên khủng khiếp quá khủng khiếp quá, chết người rồi. Cảnh Thiên làu bàu: “Phì phì phì, xui xẻo! Mới sớm ra đã chết tên nào?”. Mậu Mậu nói, là kẻ đến tiệm cầm đồ của chúng ta bán ngọc hôm qua, đã sống mái với kẻ khác ở một quán trọ bình dân, sau đó nửa đêm bị phát hiện chết ở vùng ngoại ô, ngay thi thể cũng bị chặt thành hai đoạn, thảm không sao kể xiết.
Cảnh Thiên nghe vậy cả kinh, bất giác nhìn sang Từ Trường Khanh, ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị.
Từ Trường Khanh thấy thế, kiên trì giải thích: “Ta không có bản lĩnh biết trước tương lai, chỉ là nghĩ người này rất khả nghi, vì thế muốn ngăn cản huynh…”. Cảnh Thiên nói, thế thì thôi đi, nhưng nếu huynh thật sự có khả năng đoán được lành dữ mà lại cố ý giấu tài thì không phải hành vi của người quân tử đâu đấy. Từ Trường Khanh liếc mắt một cái, vẻ mặt thản nhiên, sau đó lại nhìn đi hướng khác.
Buổi tối, Từ Trường Khanh thận trọng đề xuất, mời Cảnh Thiên lên Thục Sơn một chyến, Cảnh Thiên vô cùng khó hiểu nói, ta cùng lắm chỉ là chủ một tiệm cầm đồ trong thành Du Châu, tuy nói là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng quan hệ với đường đường chưởng môn Thục Sơn thì có bắn tên bảy ngày cũng không tới, ngươi xác định không mời nhầm người chứ?
Từ Trường Khanh mỉm cười đáp, chuyện quan trọng như vậy, Trường Khanh tuyệt đối không nhầm đâu, Cảnh huynh đệ cứ yên tâm đi cùng Trường Khanh là được. Cảnh Thiên đáp, yên tâm, ta đương nhiên yên tâm, ta đây đường đường một đại lão gia chẳng lẽ còn sợ huynh ăn tươi nuốt sống. Du Châu Cảnh Thiên chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn đâu, kể cả huynh có ăn thịt ta, ta cũng có cách ăn lại Thục Sơn đại đệ tử huynh, tuyệt đối không có chuyện ta để người khác ăn tươi mình dễ dàng như vậy. Chỉ có điều…
“Chỉ có điều gì?”. Từ Trường Khanh hơi nghiêng đầu, thật thà hỏi.
“Chỉ có điều trên đường đến Thục Sơn, những lúc chúng ta cùng phòng, huynh có thể đừng tụng cái gì Quan Âm chú hay thanh tâm phổ thiện chú hay không, huynh có biết tối hôm qua huynh cả đêm tụng kinh thư, ta cả đêm mất ngủ không hả. Đến hôm nay vẫn còn bị sái cổ đây này, toàn thân cứng nhắc khó chịu, tiền thuốc thang tính ra cũng không ít đâu, huynh xem đi….”. Cảnh Thiên đã hạ quyết tâm, lần này không moi được của ngươi Thục Sơn đại hiệp trên trăm lạng bạc thì ông đây tuyệt đối không quang lâm Thục Sơn.
Nhưng mà, câu tiếp theo của Từ Trường Khanh đã phủi sạch tính toán của hắn, điều y nói chính là: “Hành trình đến Thục Sơn lần này khiến Cảnh huynh đệ trễ nải việc làm ăn, chưởng môn tệ phái đã dặn dò ta đưa trước cho huynh ba trăm lạng bạc”.
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, cười khà khà, thật ngại quá, Thục Sơn trước nay dốc lòng vì dân vì nước, Du Châu Cảnh Thiên ta tất phải dốc toàn lực hỗ trợ, chờ đợi sai phái. Về phần tiền bạc, thật là khách sáo quá rồi, thật lòng cho dù không có bạc, Cảnh Thiên ta cũng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, dẫu sao đây cũng là đất Thục, Tam Quốc xưa có Ngọa Long Khổng Minh làm gương, nay có Du Châu Cảnh Thiên ta…
Từ Trường Khanh kiên trì nghe xong mấy lời lải nhải vô nghĩa của Cảnh Thiên, thản nhiên cười nói: “Cảnh huynh đệ thực thấu tình đạt lý, lo cho đại thể, Thục Sơn cảm kích bất tận…”. Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt y rất có thành ý không giống nói lời sáo rỗng, nghĩ thầm vị Thục Sơn đại đệ tử này cũng thật dễ lừa, nói ba xạo mấy câu đã ngoan ngoãn tin ngay. Chỉ là ở lâu hắn mới biết, không phải Từ Trường Khanh ngây ngô không hiểu chuyện, mà chỉ là coi mọi chuyện trên thế gian đều là chốn tu hành mà thôi, tất cả chỉ như phù vân thoáng qua, gió thoảng mây trôi, phồn hoa chớp mắt, thật giả đâu cần quá tính toán.
Cảnh Thiên thu xếp tiệm cầm đồ Vĩnh Yên chu đáo, sau đó cùng Từ Trường Khanh lên đường đến Thục Sơn.
Mười ba tháng Giêng, trời