Lúc Cảnh Thiên theo tiểu Mộc trở về, lòng hối hận vạn lần, “Ta chỉ biết nếu xảy ra chuyện, khối Đậu Phụ Trắng huynh một khi ly khai ta nhất định sẽ gặp chuyện không may!” Trở lại xe ngựa, Cảnh Thiên ngây dại. Một nữ tử mặt xám như tro nguội nằm ngã bên gốc đại thụ, hơi thở đã tắt từ lâu, dưới thân đọng lại vô số máu đen, mà Từ Trường Khanh không còn thấy đâu nữa.
“Đây là tẩu tử của Tố Nương!” Cảnh Thiên có thể khẳng định, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua Tố Nương bọn họ, nhưng nghe Tiểu Mộc miêu tả, cũng dễ dàng đoán ra được.
Thế nhưng, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Nữ tử này vì sao lại chết? Trước ngực nàng hình như có một nhát đao, chẳng lẽ máu chảy nhiều quá mà chết?
Còn, Từ Trường Khanh ở đâu?
Từ Trường Khanh đang ở nơi nào?
Y vì sao không để lại một tiếng đã rời đi, hay là có kẻ bắt y đi?
Phương Đông tia sáng yếu ớt dần nhô lên, Tiểu Mộc sớm đã biến mất, Cảnh Thiên lòng nóng như lửa đốt chạy xung quanh xe ngựa, lại thủy chung không biết phải làm gì.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn rực sáng.
Vết máu!
Một vết máu dài từng giọt từng giọt kéo lê trên đường nhỏ, theo sơn đạo gồ ghề mà biến mất tại viễn phương.
“Lẽ nào Đậu Phụ Trắng bị thương rồi?” Cảnh Thiên ngực căng như dây đàn, không sao áp chế tâm tư đang nóng như lửa đốt, hắn xuất chưởng như gió tạo ra một hố sâu, vội vã vùi tẩu tử của Tố Nương xuống đất, sau đó gấp rút bay đi.
“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” Giữa rừng rậm trầm mặc âm u, đáp lại hắn chỉ có tiếng dã điểu lao ra từ trong bụi rậm, phành phạch vỗ cánh bay đi.
Chính vào lúc này, sườn núi phía trước một chùm hoa lửa phóng lên cao.
“Hỏa Đồng Tín Tiễn! Là tín hiệu liên lạc của đệ tử Thục Sơn! Đậu Phụ Trắng ở bên kia!” Cảnh Thiên trong lòng bừng tỉnh.
Mà tại đó.
Hơn mười đầu ma thú tạo thành một vòng tròn quây lấy bạch y nhân vào trong, nanh sói trong bóng tối lóe lên hàn quang màu máu, chỉ đợi người nọ sức cùng lực kiệt linh hồn tiêu thất, lập tức sẽ nhao đến cắn xé no nê.
Từ Trường Khanh khoanh chân mà ngồi, tay trái ôm một đứa trẻ sơ sinh đang oa oa khóc, tay phải làm thành một đường phá ngục quyết. Đầu ngón tay đột nhiên phát ra quầng sáng trong suốt, từng tầng từng tầng lan ra bao phủ lấy toàn thân. Quầng sáng trong suốt mà thanh triệt giống một lá chắn vô hình, cắt đứt toàn bộ âm thanh hỗn tạp của ngoại giới. Có mấy con dã thú khát máu không chờ nổi, muốn xông vào trong vòng hào quang, liền gặp phải lá chắn vô hình kia, nhất tề bị văng ra mấy trượng, đau đớn tru lên.
Thời gian trôi qua, khi chân khí Từ Trường Khanh dần tan rã, vầng sáng từ đầu ngón tay tỏa ra ngày càng yếu ớt, lá chắn vô hình kia cũng ngày càng hẹp lại.
Gió đêm.
Ma thú nhất loạt rống dài.
Mà quầng sáng dần thu lại… cuối cùng tiêu thất.
Từ Trường Khanh phun ra một búng máu tươi, vô lực ngã xuống.
Ngay tức khắc, vô số tiếng gào thét tê hống cùng vang lên, răng nanh rớt dính máu tươi cùng nhãi dớt tanh hôi chầm chậm tiến đến. Ngón tay phải Từ Trường Khanh “xuy xuy” liên tiếp, mấy viên Hỏa Tinh bắn ra, vừa vặn đâm trúng con ngươi của ma thú cầm đầu.
“Ngao ngao ngao…” Con dã thú quằn quại giãy dụa trên mặt đất, quấy lên một mảng bụi bặm mù mịt không gian.
Mà đây cũng là lúc Từ Trường Khanh không kiên trì được nữa, trước mắt mọi thứ tối đen.
Cảnh Thiên vừa chạy được đến nơi đã thấy đập vào mắt một màn này: Vô số dã thú vây quanh Từ Trường Khanh, mà y, trên gáy, trên vai, trên lưng máu tươi ròng ròng chảy xuống, bạch y chuyển thành đỏ thẫm.
“Đậu Phụ Trắng!”
Tận mắt chứng kiến cảnh này, Cảnh Thiên bỗng nhiên ý thức được, lòng y đau đớn