Cảnh Thiên luống cuống tay chân vạch cổ áo của Từ Trường Khanh xuống, cẩn thận băng bó vết thương trên vai y. Vết thương này tuy rằng máu thịt lẫn lộn, kỳ thực lại không tổn hại đến xương cốt, chỉ là ngoại thương mà thôi. Cẩn thận kiểm tra, thấy Từ Trường Khanh không bị nội thương nguy hiểm, Cảnh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn thầm nghĩ, kỳ lạ thật, nguyên tưởng rằng chân khí trong cơ thể y đã hao cạn cả rồi, vậy mà chân khí của ta vừa đưa vào người y lại có thể kích thích đan điền, sinh ra luồng khí miên miên bất tuyệt đáp lại. Thật kỳ lạ!
Nghĩ một trăm lần không ra, Cảnh Thiên chỉ có thể kết luận, Từ Trường Khanh võ công trác tuyệt, vì vậy bất luận thời khắc gì cũng có thể gặp dữ hóa lành. Đúng vậy, may mà vào thời khắc mấu chốt y vẫn còn chút chân khí tàn dư hộ thể, nếu không thì, những con ma thú khát máu này đồng loạt xông lên, chỉ sợ không bị xé rách cũng bị cắn nát, “Ừm, nhất định là như thế rồi!”
“Đậu Phụ Trắng, đừng ngủ… Này này, đừng ngủ!”
“Huynh đi xem hài tử thế nào!” Từ Trường Khanh thoáng tỉnh lại.
Hài tử tuy rằng vừa mới sinh nhưng cũng thật can đảm, trải qua bao nhiêu chật vật mà hiện ra không khóc cũng không nháo, chỉ hơi híp mắt thoải mái nằm trong lòng Từ Trường Khanh. Cảnh Thiên đón lấy đứa trẻ, càng ngắm càng thấy yêu. Đứa bé toàn thân đầy máu, chỉ có khuôn mặt nhăn nhúm đã được Từ Trường Khanh lau đi sạch sẽ. Lúc này lông mày đứa trẻ chau lại, tò mò quan sát Cảnh Thiên, nắm tay nho nhỏ quơ quơ ra phía trước, ngáp một cái thật sâu, thần tình ưu quốc ưu dân lông mày cau có cư nhiên giống Từ Trường Khanh như đúc.
Nhìn dáng dấp bé nhỏ này, Cảnh Thiên không nhịn được muốn cất lên một tiếng cười to.
Chỉ là, một một chút huyết châu tinh tế bắt đầu chảy ra từ vết thương dài nhỏ vắt ngang qua má của đứa bé, Cảnh Thiên cuống quýt lấy góc áo định lau đi, nhưng mà, Từ Trường Khanh đã ngăn hắn lại.
“Hài tử để ta…” Lời tuy rằng nói với Cảnh Thiên, nhưng Từ Trường Khanh lúc này mi mục thanh lãnh, thần sắc đạm đạm, tựa hồ có một khoảng cách lạnh lùng. Cảnh Thiên ngây ra một lúc, biết y vẫn khó chịu chuyện khi nãy, có khi trong lòng y còn cho mình là tên con buôn coi thường mạng người cũng nên. Nghĩ tới vừa rồi hắn khăng khăng cứu Từ Trường Khanh, y tức giận đến nỗi nôn ra một búng máu, Cảnh Thiên dưới tình thế cấp bách không biết phải làm thế nào, vội vàng cầm lấy bàn tay băng lãnh của đối phương, nhẹ giọng giải thích: “Đậu Phụ Trắng, huynh nghe ta nói, vừa rồi xác thực là ta có chút nóng vội… Bất quá, chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hài tử bị thương cũng không nguy cấp bằng huynh, cho nên…”
“Ừm!” Từ Trường Khanh thấp giọng đáp lại một câu, cứ thế rút tay lại, cẩn thận vạch lớp vải bọc đứa trẻ kiếm tra thương thế, mắt thấy không còn ngoại thương nào khác mới yên lòng.
“Huynh không cần giải thích gì hết, ta biết.”
“Được rồi, huynh yên tâm, tẩu tử của Tố Nương ta đã an táng ổn thỏa rồi, cũng đã làm ký hiệu đánh dấu, ngày sau Tố Nương cùng ca ca có thể dễ dàng tìm được di cốt.”
Từ Trường Khanh gật đầu, sắc mặt dãn ra mấy phần, “Huynh chuẩn bị một ít nước suối, hài tử sinh ra đến giờ vẫn chưa được tắm qua.” Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh cùng đứa trẻ sơ sinh trên người đầy bụi bặm, nhìn dòng suối cũng không xa, tiếng suối chảy róc rách vọng đến bên tai rất rõ ràng, liền gật đầu đáp, “Được, vậy huynh nghỉ ngơi một chút, ta lập tức quay lại!”
Nhưng mà, hắn mới đi được vài bước đã có tiếng gọi trầm thấp từ phía sau, “Vừa rồi ở trong rừng huynh có gặp… người nào?”
“Không có, huynh muốn nói con miêu yêu đó hả? Làm sao vậy?”
“Không có gì… huynh đi đi!”
Đi được không xa Cảnh Thiên bỗng quay đầu lại.
Chẳng biết vì sao, hắn thấy trong mắt Từ Trường Khanh có vẻ bồn chồn bất