Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Đãi giá tân nương


trước sau

Cảnh Thiên luống cuống tay chân vạch cổ áo của Từ Trường Khanh xuống, cẩn thận băng bó vết thương trên vai y. Vết thương này tuy rằng máu thịt lẫn lộn, kỳ thực lại không tổn hại đến xương cốt, chỉ là ngoại thương mà thôi. Cẩn thận kiểm tra, thấy Từ Trường Khanh không bị nội thương nguy hiểm, Cảnh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn thầm nghĩ, kỳ lạ thật, nguyên tưởng rằng chân khí trong cơ thể y đã hao cạn cả rồi, vậy mà chân khí của ta vừa đưa vào người y lại có thể kích thích đan điền, sinh ra luồng khí miên miên bất tuyệt đáp lại. Thật kỳ lạ!

Nghĩ một trăm lần không ra, Cảnh Thiên chỉ có thể kết luận, Từ Trường Khanh võ công trác tuyệt, vì vậy bất luận thời khắc gì cũng có thể gặp dữ hóa lành. Đúng vậy, may mà vào thời khắc mấu chốt y vẫn còn chút chân khí tàn dư hộ thể, nếu không thì, những con ma thú khát máu này đồng loạt xông lên, chỉ sợ không bị xé rách cũng bị cắn nát, “Ừm, nhất định là như thế rồi!”

“Đậu Phụ Trắng, đừng ngủ… Này này, đừng ngủ!”

“Huynh đi xem hài tử thế nào!” Từ Trường Khanh thoáng tỉnh lại.

Hài tử tuy rằng vừa mới sinh nhưng cũng thật can đảm, trải qua bao nhiêu chật vật mà hiện ra không khóc cũng không nháo, chỉ hơi híp mắt thoải mái nằm trong lòng Từ Trường Khanh. Cảnh Thiên đón lấy đứa trẻ, càng ngắm càng thấy yêu. Đứa bé toàn thân đầy máu, chỉ có khuôn mặt nhăn nhúm đã được Từ Trường Khanh lau đi sạch sẽ. Lúc này lông mày đứa trẻ chau lại, tò mò quan sát Cảnh Thiên, nắm tay nho nhỏ quơ quơ ra phía trước, ngáp một cái thật sâu, thần tình ưu quốc ưu dân lông mày cau có cư nhiên giống Từ Trường Khanh như đúc.

Nhìn dáng dấp bé nhỏ này, Cảnh Thiên không nhịn được muốn cất lên một tiếng cười to.

Chỉ là, một một chút huyết châu tinh tế bắt đầu chảy ra từ vết thương dài nhỏ vắt ngang qua má của đứa bé, Cảnh Thiên cuống quýt lấy góc áo định lau đi, nhưng mà, Từ Trường Khanh đã ngăn hắn lại.

“Hài tử để ta…” Lời tuy rằng nói với Cảnh Thiên, nhưng Từ Trường Khanh lúc này mi mục thanh lãnh, thần sắc đạm đạm, tựa hồ có một khoảng cách lạnh lùng. Cảnh Thiên ngây ra một lúc, biết y vẫn khó chịu chuyện khi nãy, có khi trong lòng y còn cho mình là tên con buôn coi thường mạng người cũng nên. Nghĩ tới vừa rồi hắn khăng khăng cứu Từ Trường Khanh, y tức giận đến nỗi nôn ra một búng máu, Cảnh Thiên dưới tình thế cấp bách không biết phải làm thế nào, vội vàng cầm lấy bàn tay băng lãnh của đối phương, nhẹ giọng giải thích: “Đậu Phụ Trắng, huynh nghe ta nói, vừa rồi xác thực là ta có chút nóng vội… Bất quá, chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hài tử bị thương cũng không nguy cấp bằng huynh, cho nên…”

“Ừm!” Từ Trường Khanh thấp giọng đáp lại một câu, cứ thế rút tay lại, cẩn thận vạch lớp vải bọc đứa trẻ kiếm tra thương thế, mắt thấy không còn ngoại thương nào khác mới yên lòng.

“Huynh không cần giải thích gì hết, ta biết.”

“Được rồi, huynh yên tâm, tẩu tử của Tố Nương ta đã an táng ổn thỏa rồi, cũng đã làm ký hiệu đánh dấu, ngày sau Tố Nương cùng ca ca có thể dễ dàng tìm được di cốt.”

Từ Trường Khanh gật đầu, sắc mặt dãn ra mấy phần, “Huynh chuẩn bị một ít nước suối, hài tử sinh ra đến giờ vẫn chưa được tắm qua.” Cảnh Thiên thấy Từ Trường Khanh cùng đứa trẻ sơ sinh trên người đầy bụi bặm, nhìn dòng suối cũng không xa, tiếng suối chảy róc rách vọng đến bên tai rất rõ ràng, liền gật đầu đáp, “Được, vậy huynh nghỉ ngơi một chút, ta lập tức quay lại!”

Nhưng mà, hắn mới đi được vài bước đã có tiếng gọi trầm thấp từ phía sau, “Vừa rồi ở trong rừng huynh có gặp… người nào?”

“Không có, huynh muốn nói con miêu yêu đó hả? Làm sao vậy?”

“Không có gì… huynh đi đi!”

Đi được không xa Cảnh Thiên bỗng quay đầu lại.

Chẳng biết vì sao, hắn thấy trong mắt Từ Trường Khanh có vẻ bồn chồn bất

an, sắc thái đó từ khi y mở mắt tỉnh dậy hắn đã cảm thấy được, thế nên hắn thủy chung không thể dời mắt khỏi Từ Trường Khanh. Mấy đám sương phiêu lãng, khi thân ảnh Từ Trường Khanh dần dần biến mất trong bóng đêm, hắn mới vội vã rời đi, cuối cùng nhập vào ánh trăng mờ mịt.

Gió đêm rét lạnh, Từ Trường Khanh dựa vào một thân cổ mộc lớn, mâu trung chớp động vài phần hoài nghi. Đúng vậy, chủ nhân bàn tay kia đã sớm tiêu thất, nhưng mà một góc ký ức bí ẩn, từng chút từng chút tràn ra, miên miên bất tuyệt xâm nhập góc tối sâu kín nhất trong nội tâm y.

Trong rừng.

Bóng đêm dày đặc.

“Ai nha ai nha… Ta đã tới chậm… Mỹ nhân của ta đã xảy ra chuyện… Ai nha… Tiểu mỹ nhân cũng xuất thế rồi…”

Một bóng bạch miêu béo tròn phi vọt tới, nhìn Đông nhìn Tây cũng không nhìn thấy Cảnh Thiên. Vì vậy, nó lập tức ngã vào người Từ Trường Khanh đầy máu trước mặt, lén lén nhìn đứa trẻ y đang ôm trong lòng. Từ Trường Khanh ngủ say không tỉnh lại, đứa trẻ nho nhỏ mới sinh cũng không có động tĩnh gì.

Vì vậy, một tiếng hét thảm thiết chói tai xé tan màn đêm tĩnh lặng.

“Mỹ nhân của ta… Mỹ nhân của ta… Hu hu… Ngươi không thể chết như vậy được…”

May mà Từ Trường Khanh trọng thương mất máu ngủ say không tỉnh, không có cơ hội nghe được âm thanh hô hoán thống thiết của miêu yêu.

“Tiểu Phỉ, ngươi nén bi thương, người chết không thể sống lại…”

Phỉ Phỉ dùng hết cả bốn chân kịch liệt giậm xuống đất, tiếp tục kêu thảm thiết thống khổ: “Các ngươi còn chưa có gả cho ta… không thế chết được…” Giữa đôi mắt tròn xoe lúng liếng, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Tiểu Phỉ, ngươi khóc? Ngươi có nước mắt sao?”

“Cái gì gọi là nước mắt?” Phỉ Phỉ lau đi mấy giọt nước trên mặt, miêu trảo gắt gao kéo góc áo Từ Trường Khanh khóc không thành tiếng, “Ta không nên giao ngươi cho tên Cẩu Vĩ Ba Thảo đó, ta sớm biết hắn không thể bảo vệ ngươi an toàn. Ngươi nếu sớm theo ta sẽ không chết như vậy… Ngươi xem ta có bao nhiêu bản lĩnh, chạy một phát hết mấy quả núi, làm cho con gà Ma giới kia chết mệt, đem Tố Nương cùng ca ca nàng an toàn đến Trường Thọ Thôn…”

“Nước mắt chính là thứ vừa rớt xuống từ mắt ngươi đó! Ngươi đến cái này cũng không biết?”

“Ta ngàn năm nay đều sống rất hài lòng, rất thoải mái, lấy đâu ra nước mắt? Ô ô … Nhưng ta hiện tại tuyệt không hài lòng… Mỹ nhân ngươi không nên chết…”

“Ôi, xem bọn họ cả người đều là máu, khẳng định đã bị bọn người xấu…” Cọc gỗ cũng không nhịn được mà khẽ sụt sịt, thương cảm trốn ra sau Phỉ Phỉ oán thán, “Hai người thật thảm thật thảm…”

Phỉ Phỉ cẩn thận ôm từ trong lòng Từ Trường Khanh ra đứa trẻ mới sinh, lại tê tê khóc: “Tiểu mỹ nhân! Ta thương cảm tiểu mỹ nhân! Ngươi vừa sinh ra đã…”

“Oa….” Đứa trẻ nguyên bản đang ngủ ngon lành trong lòng Từ Trường Khanh, nay giật mình tỉnh giấc, nhất thời khóc loạn lên.

Theo tiếng khóc, miêu yêu cùng cọc gỗ cùng lúc giật mình hét lớn, “Tiểu mỹ nhân không chết! Còn sống!”

“Khụ khụ…” Từ Trường Khanh lập tức mở mi mắt.

Nghe được thanh âm này, Từ Trường Khanh lại muốn nhắm mắt lại!

— Mèo yêu cùng cọc gỗ.

“Đây là nương tử sắp tới của ta! Của ta! Trả ta! Trả ta…”

“Đây là huynh đệ sắp tới của ta! Của ta! Trả ta! Trả ta!…”

“Của ta! Của ta!… Không phải của mình thì đừng mơ tưởng!”

“Ngươi rốt cuộc cần đại mỹ nhân hay cần tiểu mỹ nhân?”

“Không liên quan đến ngươi… tránh ra một bên cho ta…”

“Ai nha, ngươi dám cắn ta… ta đập chết ngươi…”

“Ngao ngao… Lão hổ bất phát uy, ngươi xem ta là con mèo bệnh? Ta cào, ta cắn chết ngươi!”

“A a a… cứu mạng a cứu mạng…”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện