Không lâu sau, Trùng Lâu cũng bay vọt qua ngọn núi lớn, ngay bên trên sơn đạo gồ ghề.
Hắn chớp mắt một cái, trong giây lát cảm nhận được từ sâu trong rừng rậm một cổ khí tức vô cùng tàn bạo. Trong lúc kinh hãi, hắn quyết định từ bỏ việc cứu Từ Trường Khanh để đuổi theo lực lượng thần bí cổ quái kia. Hắn vốn dĩ đã đuổi gần tới nơi, không hiểu sao tại chỗ này đột nhiên không còn dấu vết.
Ám dạ nặng nề, không có một tia động tĩnh. Mới vừa rồi trong rừng rậm còn phát ra tiếng cười âm lãnh, ẩn nấp trong bóng tối vô biên.
Trùng Lâu đứng sừng sững trên ngọn cổ thụ, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra xung quanh, đánh giá vạn vật dưới chân. Gió đêm trong trẻo lạnh lùng, tay áo bào di động, hắn mặc dù bất động thanh sắc, nhưng gương mặt vĩnh viễn băng lãnh lại lộ ra một tia sát khí dày đặc.
“Tôn giá là người phương nào?”
“Ta?… Ma Tôn biết rõ ta, ta và ngươi như nhau, căn bản không phải là người. Ngươi là Ma Quân, ta là Tà Vương.” Bóng đen lay động, cười điên cuồng.
“Tà Vương? Trong lục đạo, không có Tà Vương này!”
“Ha ha ha ha, Trùng Lâu, ngươi cho rằng thiên địa chỉ có lục đạo sao? Có thứ sinh linh có thể nhảy ra khỏi lục đạo, mà ta vừa vặn nằm ngoài lục đạo!”
Trong rừng cổ thụ um tùm, rễ cây chi chít. Nương theo tiếng cười bừa bãi, một cổ bóng đen từ dưới lướt lên, mau lẹ ẩn vào ám dạ.
Trùng Lâu hét lớn, “keng” một tiếng loan đoan rời vỏ.
Gió đêm mạnh mẽ thổi, lưỡi đao mang theo hàn quang sắc bén đuổi sát theo bóng đen. Nhưng bóng đen kia giống như ma trơi linh hoạt biến hóa, chớp mắt một cái đã biến mất. “Chạy đi đâu!” Trùng Lâu phi thân theo, bổ nhào về phía trước, hữu chưởng tung ra, rừng rậm nhất thời bụi tung mù mịt.
Cái bóng mờ ảo biến thành làn khói đen, chưởng phong ồ ạt ập đến liền quặt sang bên phải, nỗ lực phá tan “Đại La Tu Tiên Trận” của Trùng Lâu. Nhưng sau mấy hiệp, nó tựa hồ ý thực được loại giãy dụa này quá vô dụng, liền thẳng thắn dừng lại, không kêu một tiếng nhìn thẳng vào Ma Tôn ở phía xa.
Cổ khói đen đó chỉ là một thân hình mờ nhạt, thứ duy nhất có thể thấy được chính là con mắt màu lục sâu hoắm, giống như lang sói khát máu, mang theo oán khí chất chồng từ địa ngục thoát ra, nhấn chìm vạn vật thế gian.
“Bản Tôn không để ý mấy thứ tục sự, cũng không có hứng thú cùng ngươi qua lại. Ta đuổi theo ngươi mà đến đây, chỉ vì phát hiện ngươi có thứ tà khí khó chịu, còn nữa, vì sao ngươi đột nhiên xuất hiện trong khu rừng đó…” Trùng Lâu ngừng công kích.
“Ha ha, cái này là ta muốn hỏi chính ngươi, tà khí của ngươi tiết ra ngoài, mới khiến ta nhận ra ngươi.”
“Bản Tôn có tà khí gì?”
“Ái, hận, tham, sân, si, dục… Những thứ này đều là nguồn gốc của tà khí, ngươi dám nói ngươi đối với người trong rừng kia, ngực không có mảy may tà tính? Đừng lừa gạt chính mình nữa, Ma Tôn đại nhân! Ta là Tà Vương, nếu như Ma Tôn ngươi không có một tia tà khí, ta sao có thể gặp ngươi ở nơi này? Ta căn bản là ngươi triệu hoán tới! Ngươi đặt tay lên ngực tự vấn, lời ta nói có đúng hay không?”
Gió thổi qua, tay áo Trùng Lâu khẽ động, vô thức nghĩ tới một màn tiêu hồn trong mật thất kia.
Tâm thần hắn đã động, “Đại La Tru Tiên Trận” lập tức xuất hiện sơ hở, làn khói đen nháy mắt biến thành oán linh ngút trời, phá tan kết giới của Trùng Lâu bay đi.
“Lớn mật!”
Nhưng mà, một tiếng gào thét qua đi, không trung rải rác một trùm huyết vũ. Cổ khói đen cấp tốc ngưng kết thành đoàn khói đen nhập vào bóng tối vô biên.
Trùng Lâu đuổi theo không kịp, hắn biết đối phương đã bị trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không thể làm gì nguy hại. Hắn vốn dĩ lạnh lùng, chẳng màng nhúng tay vào bất luận cái gì nhân gian thế sự, đoàn tà khí đó chẳng qua là đúng lúc gặp được nên mới ra tay. Hiện tại đối phương đã tiêu thất, thân là Ma Tôn, hắn tự nhiên không cần phải làm cái chuyện ‘diệt cỏ tận gốc’.
Đối phương đã vô tung vô ảnh, chân trời cũng hé lộ tia nắng ban mai, vạn vật dưới chân bắt đầu tỉnh dậy.
Mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng hồng sắc trong nháy mắt nhiễm đỏ bầu trời. Mặt trời hôm nay so với thường ngày tựa hồ có điểm bất đồng, rực rỡ đỏ tươi lại mang theo vài phần biến hóa.
Trùng Lâu áo bào phi dương, đã đến một thôn trang nhỏ.
Thôn này tên là Cửu Tuyền Thôn, lưng dựa vào núi non hùng vĩ, hai bên trái phải là một đồng cỏ xanh tươi cùng con sông nhỏ trong suốt nhìn thấy đáy. Lúc này ánh sáng mặt trời vừa mới lên, vài thôn phụ đeo giỏ trên lưng, hỉ hả cười nói từ trong thôn bước ra, đi dọc theo bờ sông mà đến.
Cành liễu mềm mại, chiếc chày nhỏ lên xuống đều đều, bọt nước văng khắp nơi, thỉnh thoảng còn có thêm vài ba món xiêm y theo dòng nước trôi đi.
“Ai nha”, tiếng kêu sợ hãi vang lên, người đàn bà mất xiêm y vội vàng xắn ống quần, lảo đảo bước ra giữa dòng. Nhưng mà sau một khắc, xiêm y đã rơi vào bàn tay một vị hắc y nam nhân. Nam nhân ấy thân hình to lớn rắn chắc, tựa như võ thần Quan Công trong truyện kể, trên mặt cũng là vẻ lạnh lùng. Hắn đem xiêm y trả lại cho nữ nhân, mâu trung hiện lên vài phần ấm áp khó có được.
“Cảm tạ đại thúc!” Hài tử rất lễ phép nói.
“Ngươi tên gì?”
“Hắc Đản Nhi!” Hài tử ngửa đầu, gương mặt béo tròn cười đến ngây thơ, “Bất quá Mao tiên sinh đã đặt cho cháu một cái tên là Trần Tu Nho, nói cháu cố gắng đọc nhiều sách vở sau này có thể lên kinh thành ứng thí.”
“Ừm!” Trùng Lâu gật đầu.
Bên sông một nữ tử lặng lẽ giặt quần áo cùng vật dụng hằng ngày, mặc dù chày gỗ trong tay vẫn đều đều lên xuống, lòng lại không