Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Hồng vũ thiên triệu


trước sau

Lương gia đại cô nương nhanh nhẹn kéo Ma Tôn về nhà, nói qua tình hình cho tẩu tử của mình, người phụ nữ thuần phác cười đầy thiện ý, tiếp nhận hài tử sơ sinh.

“Tiểu đễ [em dâu], mời khách nhân lên nhà chính uống trà đi. Trong nhà không có gì đãi khách, chỉ có một chút trà thường, xin đừng chê cười nhé. Hai người ca ca của a đễ vẫn chưa về, đợi họ trở về rồi cũng có thể cùng cậu uống vài chung.”

“Tẩu tử, muội cũng có thể cùng Trùng Lâu ca uống rượu.” Lương tiểu đễ không phục nói.

“Muội tử ngốc, nữ tử nấu rượu chỉ vì nghề nghiệp, uống nhiều như vậy để làm gì?”

Lương a đễ nhanh nhẹn thu dọn qua nhà cửa, vừa pha trà vừa nói: “Trùng Lâu đại ca, huynh ngồi xuống đi, đại ca cùng nhị ca muội tối qua ra ngoài săn bắn còn chưa về, muội đi làm cơm trước!”

Trùng Lâu ngửi thấy mùi rượu đầy phòng, trong viện lại là vô số vò rượu to nhỏ khác nhau, liền hỏi, “Nhà cô nấu rượu sao?”

“Đúng vậy, nhà muội tổ truyền nghề nấu rượu, ở trong thôn này nhà nào cùng có thể nấu rượu, đầu thôn cách đó không xa có chín con suối, nước suối mát lạnh nấu rượu là tốt nhất, huynh không nghe thấy các nhà xung quanh đều có hương rượu phả đến sao? Bọn muội ở đây gọi Cửu Tuyền Thôn là có ý vậy…”

“Thì ra là thế!”

“Bất quá, nhà muội không nấu rượu, tổ tiên đến ca ca hiện tại đều làm nghề săn bắn. Ở đây trước kia chính là chiến trường, hướng Bắc không ít bãi tha ma chôn những người chết trận, đến lúc trời mưa sẽ phát sinh rất nhiều chuyện cổ quái. Người ta nói do ma quỷ lộng hành, cho nên tốt nhất trong người phải có võ nghệ phòng thân. Nhưng huynh đừng sợ, không làm gì trái lương tâm nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa. Cho dù là ma quỷ tìm đến cửa, ta cũng muốn tìm họ uống rượu nói chuyện một phen.

Ôm đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, Trùng Lâu thầm nghĩ, “Nữ tử này thật can đảm hơn người.”

Đến lúc cáo biệt, Trùng Lâu cảm thấy nữ tử tựa hồ muốn nói với hắn điều gì, rất khó mở miệng.

Nữ tử nhân giới đều rất khó hiểu, Tố Nương như vậy, Lương a đễ cũng như vậy.

Dưới tàng cây đầu thôn hoa hòe nở rộ, một thanh y nam tử lười biếng dựa vào, trong miệng ngậm một cọng cẩu vĩ ba thảo. Nhìn Trùng Lâu “thắng lợi trở về”, người nọ mặt mũi uể oải không gì sánh được.

“Trả ngươi! Khi nãy chúng ta đánh cược có nói qua, nếu trong vòng một canh giờ ta cho hài tử này ăn no, trận này ta thắng!” Tựa hồ muốn hợp tác xác minh lời Trùng Lâu nói, đứa trẻ trên tay hắn mơ mơ màng màng mút mút ngón tay, luyến tiếc vị sữa thơm ngọt kia.

“Được rồi!” Cảnh Thiên tiếp lấy đứa trẻ sơ sinh, nghiến răng nghiến lợi mắng thô tục một câu, âm thầm đem tổ tông mười tám đời nhà Trùng Lâu ra hỏi thăm một lượt.

“Còn nữa, sau này vô luận bản tôn đi đến đâu, các ngươi đều không cần kiêng kị. Ta thấy các ngươi là chuyện của ta, các ngươi thấy ta là chuyện của các ngươi. Nói chung ngươi chớ có nói ba cái đạo lý cản trở bản tôn hành sự!” Trùng Lâu lạnh lùng bỏ lại một câu, hướng thôn ngoại mà đi.

“Ngươi… ngươi… túm cái gì mà túm… đúng… Ta cũng không muốn thấy ngươi, ta chỉ muốn quăng cho ngươi nan đề… Ta thấy ngươi sẽ phát hỏa…”

Trùng Lâu dừng bước, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, chỉ chốc lát lại chậm rãi buông ra.

Nhưng vào lúc này, trước mặt đi đến hai vị đại hán.

Người bên trái niên kỷ có vẻ cao, mặt vuông chữ điền, hàm dưới có râu, lưng đeo một chiếc cung sắt lớn cùng một bình tên còn cắm mấy mũi Linh Vũ tiễn. Người bên phải niên kỷ trẻ tuổi, lưng đeo trường cung, tướng mạo thật thà chất phác.

Hai người tướng mạo tương tự, có lẽ là hai huynh đệ vừa đi săn trở về.

Trùng Lâu cùng hai người vừa lướt qua nhau, đã thấy “di” một tiếng, người nọ nói với huynh đệ của mình, “Người này nội lực rất mạnh, phải là cực đạo võ giả mới có được khí thế này.”

“Đại ca, chúng ta chỉ là một thôn dân nhỏ, sao lại có cao nhân như vậy xuất hiện? Võ công hắn so với đại ca, ai cao hơn?”

Người kia đột nhiên cười lớn, vỗ vỗ đầu huynh đệ của mình, “Đại ca ngươi làm sao có thể so với người ta, ba thứ công phu mèo cào của ta có tính là gì.” “Cũng không hẳn, đại ca ngày trước trong Đường gia bảo không phải một lần đánh bại mười tám anh hùng hảo hán vô địch thủ sao?”

“Sự tình đã là quá khứ rồi, thời đó còn trẻ cao ngạo, đừng nhắc lại xấu hổ.”

“Ha ha, không nói nữa, tối hôm qua chúng ta thu hoạch không ít, đem con thú nhỏ vừa bắt được về cho tẩu tử nấu nhừ bồi bổ thân thể.”

Đi ngang qua cây hòe đầu thôn, Lương gia lão nhị không nhịn được nhìn Cảnh Thiên vài lần.

Đương nhiên, mới sáng sớm, một nam nhân xa lạ ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, vẻ mặt uể oải ngồi dưới tàng cây, bày ra vẻ mặt như cha mẹ chết, thì ai mà chẳng hiếu kỳ?

Cảnh Thiên hai mắt lờ đờ ngồi trên

tảng đá, ngực suy xét xem ngày sau sẽ đối phó tên Ma Tôn Trùng Lâu không yếu không chết kia thế nào. Người ta là Ma giới chí tôn, hành sự xuất quỷ nhập thần, hứng lên thì đến, mình cũng khó lòng phòng bị.

Cảnh Thiên không phải kẻ ngu si, trải qua sự việc đêm đó, cùng với lời nói cử chỉ của Từ Trường Khanh sáng nay, ngực hắn mơ hồ dâng lên cảm giác bất an. Không có bí mật nào có thể vĩnh viễn khép chặt, sự tình đó quả nhiên đã được miêu tả sinh động… Thế nhưng, Đậu Phụ Trắng rốt cuộc biết được bao nhiêu? Ngực y liệu có nghi ngờ nửa điểm?

“Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” Hắn ảo não giật tóc, nhìn đứa trẻ mơ ngủ, nhịn không được oán giận, “Đều là ngươi, tất cả đều do tiểu tử ngươi mang đến một mớ phiền phức, nếu không phải là ngươi, ta cũng không bị Trùng Lâu phát hiện hành tung.”

“Vị tiểu ca này, ngươi có phải đang gặp phiền toái gì hay không?” Lương gia lão đại bước lên, thân thiết hỏi thăm.

Cảnh Thiên căn bản không chú ý đến lời nói của đối phương, miệng hắn vẫn cằn nhằn lải nhải, đứng dậy chuẩn bị trở về dịch trạm. Lương gia lão đại chủ động hỏi: “Vị huynh đệ này, ngươi vội vàng đi đâu? Ngươi xem bầu trời đã xuất hiện hồng vũ thiên triệu, rất nhanh sẽ có mưa dông sấm sét. Ngươi hiện tại nếu dời thôn chắc chắn sẽ gặp mưa, không bằng về nhà ta nghỉ ngơi một chút, chờ mưa qua thì lên đường, thế nào?”

Cảnh Thiên bất an nói, “Không sao, chỉ là sét đánh thôi mà. Dịch trạm cũng không còn xa đây, ta đi nhanh, lập tức có thể về đó.”

Lương gia huynh đệ nhìn nhau, mâu trung ánh lên vẻ khiếp sợ, “Vị huynh đệ này, ngươi ở dịch trạm?”

“Đúng vậy, chúng ta từ tối qua đã ở dịch trạm, sáng nay ta rời khỏi đem hài tử đi xin sữa.”

Lương gia lão đại kinh hãi nói, “Ngươi cư nhiên dám qua đêm ở đó, lẽ nào không biết chuyện cổ quái kinh dị ở đó sao?”

“Cổ quái? Không có đâu! Nơi đó tuy rằng hơi cũ nát, hơi hôi hám, nhưng xoong nồi bát đĩa đều có, ngay cả chăn đệm cũng có, lại không mất tiền.”

Lương nhị đệ “a” một tiếng nhảy bật lên, “Nơi đó đã từng là một dịch trạm, sau đó bị người giang hồ báo thù, toàn bộ thi thể đều được chôn ở trong sân. Từ đó về sau, mỗi khi mưa dầm sấm chớp xảy ra, liền có ma quái xuất hiện lộng hành. Người trong thôn chúng ta nửa đêm đi qua nơi đó, toàn bộ đều chạy thục mạng. Bởi vì có người đã từng thấy qua trong cửa viện đóng chặt đó, có một bóng quỷ bay tới bay lui, còn có ma trơi đầy sân, bay thẳng tới bãi tha ma đầu thôn…”

“Ầm” một tiếng, sấm dậy vang trời, phảng phất chứng minh lời của hai huynh đệ Lương gia.

Cảnh Thiên nghe được trong lòng phát lạnh, hắn tuy rằng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng đối với cổ nhân mà nói, uy hiếp của lệ quỷ còn đáng sợ hơn giang hồ báo thù. “Không thể nào, hiện tại là ban ngày, dù cho có là mãnh quỷ cũng không thể tùy tiện xuất hiện.” Hắn tự an ủi mình, dưới chân lại muốn phi nước đại rồi.

“Ban ngày vốn dĩ không thể xuất hiện, nhưng hôm nay xuất hiện hồng vũ thiên triệu, là hiện tượng cực hung. Truyền thuyết kể rằng, nơi này trước đây từng là một chiến trường, mỗi khi có hồng vũ, bãi tha ma sẽ xuất hiện âm hồn quỷ dị cương thi vân vân. Cho nên vào những lúc này, có thể xuất môn hay không thể xuất môn, nhà nhà đều nhất loạt đóng kín cửa may ra mới không gặp chuyện.”

Cảnh Thiên nghe được tâm lý hoảng loạn, “Nguy rồi, y tuy rằng có thể tróc quỷ, nhưng hiện tại thân thể còn chưa bình phục, vạn nhất gặp phải cương thi quỷ quái…”

“Ngươi cũng không cần lo lắng quá! Nghe nói cương thi, âm hồn đều khát máu, chỉ cần không có mùi máu tanh, không nhất định gặp phải nó đâu.”

“Trong phòng chúng ta còn có một chậu máu loãng!” Cảnh Thiên giận dữ hét, hắn rùng mình một cái, không dám tưởng tượng thêm bất cứ thứ gì, vội vã rời thôn, một đường chạy như bay trên sơn đạo.

Hài tử trong lòng tựa hồ cảm thụ được oán khí khắp thiên địa, bắt đầu gào khóc dữ dội.

“Đại ca, huynh xem…”

“Mang theo cung tiễn của đệ, theo ta!”

“Đại ca, mấy thứ này không phải con mồi, rất khó đối phó. Chúng ta chưa từng gặp qua thứ đó, vạn nhất phát sinh sự việc ngoài ý muốn, tẩu tử, tiểu đễ, còn có đứa con mới sinh quấn tã của huynh phải làm sao?”

“Đệ không thấy bộ dạng cấp bách của vị huynh đệ kia sao? Hài tử hắn mới sinh, nếu nương tử xảy ra chuyện, tiểu oa nhi sẽ mất mẹ.” Lương lão đại thắt thiết cung, thiết côn thật chặt, “Chúng ta nhanh một chút, giúp họ một tay tính toán làm chi, nhanh lên còn kịp…”

“Được! Đại ca bình thường dạy đệ, người luyện võ ngoại trừ để thân thể tráng kiện còn cần giúp đỡ kẻ yếu, chúng ta sẽ đi gặp mấy thứ âm hồn quỷ quái trong truyền thuyết này một phen.”

“Đừng khẳng định như vậy, âm hồn, quỷ mị, cương thi ai cũng chưa thấy qua, chúng ta vị tất có cơ hội đụng tới.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện