Lương gia đại cô nương nhanh nhẹn kéo Ma Tôn về nhà, nói qua tình hình cho tẩu tử của mình, người phụ nữ thuần phác cười đầy thiện ý, tiếp nhận hài tử sơ sinh.
“Tiểu đễ [em dâu], mời khách nhân lên nhà chính uống trà đi. Trong nhà không có gì đãi khách, chỉ có một chút trà thường, xin đừng chê cười nhé. Hai người ca ca của a đễ vẫn chưa về, đợi họ trở về rồi cũng có thể cùng cậu uống vài chung.”
“Tẩu tử, muội cũng có thể cùng Trùng Lâu ca uống rượu.” Lương tiểu đễ không phục nói.
“Muội tử ngốc, nữ tử nấu rượu chỉ vì nghề nghiệp, uống nhiều như vậy để làm gì?”
Lương a đễ nhanh nhẹn thu dọn qua nhà cửa, vừa pha trà vừa nói: “Trùng Lâu đại ca, huynh ngồi xuống đi, đại ca cùng nhị ca muội tối qua ra ngoài săn bắn còn chưa về, muội đi làm cơm trước!”
Trùng Lâu ngửi thấy mùi rượu đầy phòng, trong viện lại là vô số vò rượu to nhỏ khác nhau, liền hỏi, “Nhà cô nấu rượu sao?”
“Đúng vậy, nhà muội tổ truyền nghề nấu rượu, ở trong thôn này nhà nào cùng có thể nấu rượu, đầu thôn cách đó không xa có chín con suối, nước suối mát lạnh nấu rượu là tốt nhất, huynh không nghe thấy các nhà xung quanh đều có hương rượu phả đến sao? Bọn muội ở đây gọi Cửu Tuyền Thôn là có ý vậy…”
“Thì ra là thế!”
“Bất quá, nhà muội không nấu rượu, tổ tiên đến ca ca hiện tại đều làm nghề săn bắn. Ở đây trước kia chính là chiến trường, hướng Bắc không ít bãi tha ma chôn những người chết trận, đến lúc trời mưa sẽ phát sinh rất nhiều chuyện cổ quái. Người ta nói do ma quỷ lộng hành, cho nên tốt nhất trong người phải có võ nghệ phòng thân. Nhưng huynh đừng sợ, không làm gì trái lương tâm nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa. Cho dù là ma quỷ tìm đến cửa, ta cũng muốn tìm họ uống rượu nói chuyện một phen.
Ôm đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, Trùng Lâu thầm nghĩ, “Nữ tử này thật can đảm hơn người.”
Đến lúc cáo biệt, Trùng Lâu cảm thấy nữ tử tựa hồ muốn nói với hắn điều gì, rất khó mở miệng.
Nữ tử nhân giới đều rất khó hiểu, Tố Nương như vậy, Lương a đễ cũng như vậy.
Dưới tàng cây đầu thôn hoa hòe nở rộ, một thanh y nam tử lười biếng dựa vào, trong miệng ngậm một cọng cẩu vĩ ba thảo. Nhìn Trùng Lâu “thắng lợi trở về”, người nọ mặt mũi uể oải không gì sánh được.
“Trả ngươi! Khi nãy chúng ta đánh cược có nói qua, nếu trong vòng một canh giờ ta cho hài tử này ăn no, trận này ta thắng!” Tựa hồ muốn hợp tác xác minh lời Trùng Lâu nói, đứa trẻ trên tay hắn mơ mơ màng màng mút mút ngón tay, luyến tiếc vị sữa thơm ngọt kia.
“Được rồi!” Cảnh Thiên tiếp lấy đứa trẻ sơ sinh, nghiến răng nghiến lợi mắng thô tục một câu, âm thầm đem tổ tông mười tám đời nhà Trùng Lâu ra hỏi thăm một lượt.
“Còn nữa, sau này vô luận bản tôn đi đến đâu, các ngươi đều không cần kiêng kị. Ta thấy các ngươi là chuyện của ta, các ngươi thấy ta là chuyện của các ngươi. Nói chung ngươi chớ có nói ba cái đạo lý cản trở bản tôn hành sự!” Trùng Lâu lạnh lùng bỏ lại một câu, hướng thôn ngoại mà đi.
“Ngươi… ngươi… túm cái gì mà túm… đúng… Ta cũng không muốn thấy ngươi, ta chỉ muốn quăng cho ngươi nan đề… Ta thấy ngươi sẽ phát hỏa…”
Trùng Lâu dừng bước, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, chỉ chốc lát lại chậm rãi buông ra.
Nhưng vào lúc này, trước mặt đi đến hai vị đại hán.
Người bên trái niên kỷ có vẻ cao, mặt vuông chữ điền, hàm dưới có râu, lưng đeo một chiếc cung sắt lớn cùng một bình tên còn cắm mấy mũi Linh Vũ tiễn. Người bên phải niên kỷ trẻ tuổi, lưng đeo trường cung, tướng mạo thật thà chất phác.
Hai người tướng mạo tương tự, có lẽ là hai huynh đệ vừa đi săn trở về.
Trùng Lâu cùng hai người vừa lướt qua nhau, đã thấy “di” một tiếng, người nọ nói với huynh đệ của mình, “Người này nội lực rất mạnh, phải là cực đạo võ giả mới có được khí thế này.”
“Đại ca, chúng ta chỉ là một thôn dân nhỏ, sao lại có cao nhân như vậy xuất hiện? Võ công hắn so với đại ca, ai cao hơn?”
Người kia đột nhiên cười lớn, vỗ vỗ đầu huynh đệ của mình, “Đại ca ngươi làm sao có thể so với người ta, ba thứ công phu mèo cào của ta có tính là gì.” “Cũng không hẳn, đại ca ngày trước trong Đường gia bảo không phải một lần đánh bại mười tám anh hùng hảo hán vô địch thủ sao?”
“Sự tình đã là quá khứ rồi, thời đó còn trẻ cao ngạo, đừng nhắc lại xấu hổ.”
“Ha ha, không nói nữa, tối hôm qua chúng ta thu hoạch không ít, đem con thú nhỏ vừa bắt được về cho tẩu tử nấu nhừ bồi bổ thân thể.”
Đi ngang qua cây hòe đầu thôn, Lương gia lão nhị không nhịn được nhìn Cảnh Thiên vài lần.
Đương nhiên, mới sáng sớm, một nam nhân xa lạ ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, vẻ mặt uể oải ngồi dưới tàng cây, bày ra vẻ mặt như cha mẹ chết, thì ai mà chẳng hiếu kỳ?
Cảnh Thiên hai mắt lờ đờ ngồi trên