“Hảo công phu!” Lương lão đại nhịn không được tán thưởng, “Đây mới là tuyệt đỉnh cao thủ chân chính!”
Nhưng vào lúc này, một trận cuồng phong mãnh liệt từ dưới lòng đất cuồn cuộn dâng lên, phần phật thổi qua tay áo Từ Trường Khanh, thân ảnh y chậm rãi bay lên, trận gió biến thành một vòi xoáy lốc, mà Từ Trường Khanh lại đứng ở trung tâm của vòi xoáy ấy.
Bên ngoài trận gió, vô số khói đặc đen ngòm.
Quỷ binh biến thành thứ khói đen vô hình lởn vởn xung quanh Từ Trường Khanh, gào khóc, rống giận, ý đồ muốn phá đi kết giới tại trận gió mà Từ Trường Khanh tạo nên, đem đệ tử Thục Sơn đầy chính khí linh lực này nuốt vào trong bụng.
“Không xong!” Lương lão nhị thất kinh.
“Không sao! Y dư sức đối phó với yêu ma quỷ quái này, chúng ta đừng xuất thủ phá hoại đại sự của y.”
Quả nhiên Từ Trường Khanh tại chính giữa trận cuồng phong, tay vẫn không ngừng kết trứ pháp ấn.
“Người chiến binh chiến đấu phải ở ngay trận tiền!”
“Lui!”
Mặc cho vô số bóng đen xung quay có giãy dụa thảm thiết ra sao, Từ Trường Khanh vẫn giữ nguyên khí tức trầm ổn như Thái Sơn bất động. Góc áo y tung bay, tay áo đón gió, cổ tay tuyết trắng lộ ra, thân hình vững vàng đứng giữa không trung. Một quầng sáng trong suốt bao lấy y, thân thể y cùng với sơn xuyên, lưu thủy, thiên địa hợp vào làm một.
Đứng ở phía xa, màn khói đen dày đặc trước mắt, Lương lão nhị không nhìn rõ tướng mạo của người truy quỷ. Vì vậy, lòng hắn đầy kính phục hướng Cảnh Thiên hỏi: “Huynh đệ, võ công, pháp thuật của tôn phu nhân đều là nhất lưu, chẳng hay đó là môn phái nào?”
“À, Thục Sơn! A, ngươi nói cái gì?” Cảnh Thiên đang muốn phản bác, nhưng Từ Trường Khanh đã thu thế, quang ảnh dần dần nhạt đi, trận gió lăng liệt cũng nhẹ nhàng tan rã.
Thiên địa khôi phục vẻ tĩnh lặng.
“Ai nha, đặc sắc đặc sắc!” Cảnh Thiên chạy lên nghênh đón, lớn tiếng nói: “Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy Thục Sơn đại hiệp trừ ma vệ đạo, nhất triển thân thủ, thật sự làm tiểu dân ta được mở rộng tầm mắt nha!”
Hắn đón Từ Trường Khanh sải bước đi lên, tay trái bế đứa trẻ sơ sinh, tay phải bá vai Thục Sơn chưởng môn tương lai, dĩ nhiên là nhãn thần dương dương tự đắc không gì sánh được, tự hào giới thiệu một lượt, “Đây là Thục Sơn Từ Trường Khanh, thời gian tới sẽ là Thục Sơn chưởng môn, bất quá không cần biết hắn lợi hại thế nào, vẫn cứ là thủ hạ của ta, người của ta!” Ba chữ “người của ta” bị Cảnh Thiên cố tình nhấn thật mạnh, sau đó hắn còn hướng về phía Lương lão đại chớp mắt mấy cái.
Vì vậy, Lương gia huynh đệ chỉ còn cách trợn mắt há mồm mà nhìn vị bạch y nam tử này. Nếu nói vừa rồi người này tru sát quỷ mị toát ra một thân hạo nguyên chính khí, thì hiện tại cuộc chiến kết thúc, trên người y lại là khí chất vân đạm phong khinh, hoàn toàn không còn cảm giác cường đại bức người.
Từ Trường Khanh đẩy ra cánh tay không an phận liên tục phủi phủi bên hông mình, tiến lên một bước mỉm cười, “Tại hạ Thục Sơn Từ Trường Khanh, hai vị đây là…”
“Ta là Lương Thụ Nguyên!”
“Thiên môn thần võ thụ nguyên huân, cửu nhật thù du hưởng lục quân – Một cái tên đầy khí phách!”
“Đây là nhị đệ Lương Tiểu Nguyên, chúng ta sống ở Cửu Tuyền Thôn!”
“Hạnh hội hạnh hội!”
“Đậu Phụ Trắng, những quỷ binh này làm sao bây giờ?” Cảnh Thiên chỉ vào những bóng đen đang kịch liệt giãy dụa.
Từ Trường Khanh rút hồ lô thu yêu ra, nhưng từ đâu xuất hiện một đám huyết vụ [khói đỏ như máu], khí thế mạnh mẽ bao vây lấy đám quỷ binh.
Vô số quỷ binh phát lên tiếng kêu gào thảm thiết, phảng phất lúc hấp hối trút ra toàn bộ oán khí chất chồng.
Mọi người ngẩn ra, hoàn toàn không phản ứng được gì.
Từ Trường Khanh lập tức rút Kiến Ngôn Kiếm, lòng y chấn kinh, đầu ngón tay phát lực “xuy xuy” vài điểm, luồng ánh sáng thoát ra bắn thẳng vào làn khói đỏ. Nhưng mà, đoàn huyết vụ trong nháy mắt đã hấp thu vô số oán khí thô bạo, năng lượng đại trướng, Từ Trường Khanh thụ thương chân khí tổn hao, vài điểm lưu tinh phi sa này đối với y cũng là uy hiếp.
Huyết vụ bốc lên thật nhanh, phát ra một tiếng cười chói tai. Tiếng cười chưa dứt, liền hóa thành một nhân hình nhàn nhạt, tựa như lưu tinh nương theo hướng Tây mà đi.
Từ Trường Khanh trong lòng phẫn nộ, y biết yêu nghiệt này tạm thời chưa thành hồn vía, nhưng khó đảm bảo ngày sau không tích thành công lực kinh người, nếu để nó trốn ra ngoài, sợ rằng sớm muộn gì cũng gây hại nhân gian. “Tiểu Phỉ!” Từ Trường Khanh kêu lên, kiếm đã rời khỏi vỏ, thân hình khẽ động, chớp mắt đã xa mấy trượng.
Bạch hổ Phỉ Phỉ gầm lên một tiếng, nó tuy rằng đã chạy đến bên người Từ Trường Khanh, nhưng trước sau cọ cọ góc áo y không chịu hành động, ánh mắt tràn đầy thân thiết.
“Chậm đã!” Cảnh Thiên xuất thủ ngăn cản Từ Trường Khanh.
“Đậu Phụ Trắng, đừng quên mục đích chuyến này của chúng ta là gì, chúng ta hiện tại cần nhanh chóng tìm ra Ngũ Hành tôn giả, về phần hàng yêu phục ma cùng những cái khác cứ để đệ tử Thục Sơn lo.” Hắn quan sát thần sắc trắng bệch của Từ Trường Khanh, tiếp tục nói, “Còn nữa, oa nhi này với sức của mình ta chỉ sợ bảo vệ không được chu toàn, phải nhờ đến huynh Thục Sơn đại hiệp xuất thủ tương trợ mới được. Hài tử cần huynh, trừ ma vệ đạo cũng cần huynh, huynh tự nghĩ lại xem, bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Từ Trường Khanh giật mình nhìn Cảnh Thiên, lát sau mới thở dài một tiếng, thu hồi Kiến Ngôn Kiếm vào vỏ, đưa tay ra: “Hài tử giao cho ta!”
Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha, “Cho huynh! Hài tử này liền giao cho huynh, khẳng định không gì tốt hơn!”
Bầu trời mây đen đã giãn dần, mặt trời bị che lấp một lần nữa nhô ra chiếu sáng