Từng tầng mây đen cuồn cuộn tiến đến, nháy mắt đã chặn thiên tế nhật, ban ngày biến thành ám dạ đen kịt.
Cảnh Thiên đẩy mạnh viện môn dịch trạm.
“Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng! Huynh ở nơi nào? Ra đây ra đây…” Thanh âm của hắn quanh quẩn trong sân, nhưng không có bất cứ thanh âm nào đáp lại, ngoại trừ tiếng sấm vẫn đoành đoành nổ vang góc trời, đương nhiên hắn cũng không thấy qua bất luận cái gì yêu ma quỷ quái từ dưới sân chui lên, hóa thành lệ quỷ đòi mạng.
“Ầm!” Cảnh Thiên một chưởng đánh bay cửa phòng.
Gỗ vụn văng khắp nơi, bên trong tất cả đều nguyên vẹn, không có vết tích đánh nhau. Bao quần áo của họ vẫn đặt ở trong phòng, trên giường còn có một quyển Đạo Đức Kinh đang mở, chỉ có Từ Trường Khanh trước sau không thấy.
Mèo béo đâu? Cọc gỗ đâu?
Cũng không thấy. Ba sinh vật như vậy biến mất khỏi thế gian.
Cảnh Thiên hoảng hốt rối loạn, hắn ôm hài tử chạy quanh phòng, một lần lại một lần tự nói với mình, không thể hoảng, không nên hoảng, Đậu Phụ Trắng nhất định không có chuyện gì.
“Trong phòng có để lại dấu vết gì không?” Lương lão đại bước vào phòng, mắt thấy Cảnh Thiên sợ đến độ mặt mày trắng bệch, ngay lập tức nhắc nhở, “Ở đây không giống có tranh chấp qua. Ngươi vừa nói nương tử ngươi có khả năng tróc quỷ, biết đâu nàng phát hiện tình huống bất thường gì nên đuổi theo. Nàng đi vội vàng như vậy, không biết có để lại manh mối gì không?”
Cảnh Thiên mắt sáng lên, thậm chí không kịp sửa chữa hiểu lầm cho Lương lão đại. Hắn thấy Kiến Ngôn Kiếm của Từ Trường Khanh đặt ở đầu giường đã không còn, mà Từ Trường Khanh khi nãy đứng bên hồ không mang theo kiếm, như vậy khẳng định Từ Trường Khanh đã về qua đây, sau đó phát hiện tình huống ngoài ý muốn, chủ động đuổi theo.
“Mụ nội nó, Đậu Phụ Trắng lúc nào cũng thích chõ mũi vào chuyện người khác, bị thương rồi cũng không thay đổi.”
Nhưng vào lúc này, ánh mắt hắn đảo qua cuốn Đạo Đức Kinh, mấy chữ nhàn nhạt bằng máu đập vào mắt hắn, “Đông… có biến…”, Cảnh Thiên cả kinh nói, “Đậu Phụ Trắng dùng máu trong chậu viết lại. Hướng đông, bên đó khẳng định có biến cố phát sinh!”
“Hướng đông?” Lương gia huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, đó không phải phương hướng của Cửu Tuyền Thôn chúng ta sao?
Hai huynh đệ đuổi theo Cảnh Thiên đi qua sơn đạo gồ ghề, dưới bầu trời quỷ dị, Cảnh Thiên võ công tu vi cao hơn hẳn, nháy mắt đã bỏ xa hai người.
Bỗng nhiên, Lương lão nhị kinh hô một tiếng.
“Lão nhị, xảy ra chuyện?”
“Đại ca, đệ hình như thấy… rừng rậm trên núi có một con bạch hổ xẹt qua.” Lương lão nhị lắp bắp, “Đại… đại ca…”
“Lão nhị, đệ càng sống càng sa sút rồi. Tốt xấu gì cũng đã mười tám tuổi, từ nhỏ theo ta săn thú, có thứ cọp gì chưa từng thấy qua? Chỉ là một con bạch hổ đã làm đệ phát khiếp như vậy, nói ra cũng mất hết mặt mũi Lương gia ta.”
“Không phải!” Lương lão nhị lau đi mồ hôi đầy mặt và cổ, thở hổn hển, “Bạch hổ không kỳ quái, thế nhưng đệ thấy trên lưng bạch hổ còn có một người, hình như là một bạch y nhân, thoáng cái liền không thấy đâu. Đại ca, huynh nói có kỳ lạ không… Lẽ nào bạch hổ cũng có thể trở thành ngựa cưỡi?”
Lương lão đại vẫn chạy gấp trên sơn đạo, miệng nói: “Trước đây thỉnh thoảng cũng phát sinh chuyện cọp bắt người, vì muốn để cọp con uống máu, chúng thường không trực tiếp dùng răng cắn con mồi, sợ máu bị mất, mà thồ người về làm lương thực…”
“Không phải, đại ca, đó là người sống, xem tư thế chính là một người sống cưỡi trên lưng cọp.”
Trong lúc hai người đối đáp, Cảnh Thiên đã biến mất tại phía đầu sơn đạo.
“Gầm….”
Bạch Hổ ngửa mặt gầm lên một đường mạnh mẽ, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy vô số cây rừng trước mắt xẹt qua. Phỉ Phỉ tuy rằng ngày thường ngốc nghếch, nhưng một khi tập trung chiến đấu phản ứng lại mau lẹ, linh mẫn vô cùng. Lần đầu tiên cưỡi trên lưng bạch hổ, Từ Trường Khanh tuy rằng nội gia chân khí hùng hậu, nhưng thụ thương mất máu quá nhiều, vẫn là có chút khó chịu.
Theo tiếng trường hống, bạch hổ uy phong lẫm liệt xuất hiện tại bãi tha ma của Cửu Tuyền Thôn.
Nó ngừng cước bộ, lần thứ hai ngửa cổ lên trời gầm rống, giữa rừng cây rậm rạp, thời khắc này lộ ra khí phách tôn giả phi thường, tiếng gầm một tầng lại một tầng mang theo tất cả chấn động cuồn cuộn chảy về xa, vô số dã thú run như cầy sấy, không nhịn được mà bay nhảy tán loạn.
Tổ tiên Phỉ Phỉ là thần thú trải qua thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, phụ thân nó cũng từng theo chiến thần Cửu Lê Tộc dọc ngang khuynh thành chi chiến. Huyết chiến to nhỏ gì cũng có thành viên gia tộc nó tham gia.
“Gầm….” Bạch hổ dũng mãnh ngẩng đầu, uy thế rung trời.
Nếu như nói trước đây Phỉ Phỉ thể trạng cùng loài mèo không có gì khác biệt, thì hiện tại Phỉ Phỉ đã chân chính trở thành vạn thú chi vương. Phỉ Phỉ đã thành công biến thân thành thượng cổ thần thú, triển lộ ra