Ánh trăng dày nhất.
Bờ sông bóng liễu đong đưa, thanh phong trận trận, hai người sóng vai nhau mà đi, dần dần biến mất tại con đường nhỏ dẫn vào Cửu Tuyền Thôn.
Mà ngay dưới bóng liễu bên sông, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh hắc y cao lớn, gương mặt băng lãnh dưới ánh trăng càng nổi bật thêm vài điểm thẫn thờ. Nhân thế sự tình, lại có thể phức tạp như vậy, phức tạp đến nỗi khiến cho thượng thiên nhập địa duy ngã độc tôn Ma Tôn Trùng Lâu phải hoang mang, nghi hoặc, hoảng hốt, thất vọng…
Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh đã trở lại Cửu Tuyền Thôn, xa xa liền thấy Lương gia tiểu viện ánh đao soàn soạt, thương ảnh chớp động, nguyên lai là Lương gia hai huynh đệ đang luyện võ. Lương đại tẩu cùng Lương tiểu đễ mỗi người bế một hài tử, dựa vào cửa mỉm cười.
Mắt thấy hai người trở về, Lương Tiểu Nguyên thu đao, kích động nói, “Từ đạo trưởng, đến đây đến đây, tiểu đệ đang muốn thỉnh giáo huynh một chút…”
Từ Trường Khanh chưa kịp trả lời, Cảnh Thiên đã chen lên trước, “Chậm đã, Đậu Phụ Trắng thương thế chưa lành, không bằng để ta và ngươi luận bàn một phen!”
Mắt thấy hai người càng đấu càng hăng say, Lương Thụ Nguyên không khỏi mỉm cười, “Nhị đệ ta là một võ si, đặc biệt si mê đao pháp, hôm nay khó có dịp gặp được cao thủ, khẳng định phải đấu ba trăm hiệp, bằng không tuyệt không buông tha Cảnh lão đệ.”
“A, Lương đại ca chẳng phải cũng là người luyện võ sao? Ta xem đao pháp của lệnh đệ rất có hỏa hậu, có phải do Lương đại ca truyền dạy sở học?”
“Tổ tiên ta là Tần Tương Lương Tắc, cho nên võ học gia truyền chính là thương, ta từ nhỏ luyện tập thương pháp, cái gì trường thương, đoản thương, song thương, liên tử thương với ta đều là chuyện nhỏ. Về phần đao pháp, ta không am hiểu mấy.
“Tần Tương Lương Tắc? Ngày đó thương pháp tuyệt quán thiên hạ, nghĩ không ra lại là tổ tiên của Lương huynh, thất kính thất kính. Ta nghe Tiểu Nguyên nói, lệnh tôn lệnh đường cố ý chuyển nhà tới đây, không biết là vì lý do gì?”
“Ai, vào thời Tùy mạt, không chịu nổi hỗn loạn quấy nhiễu, hai huynh đệ chúng ta ở ẩn lánh đời, không hỏi thế sự, mặc kệ phồn hoa, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thân là nam nhi tập võ phải bảo vệ chính nghĩa, giúp đỡ thương sinh, hôm nay thiên hạ hỗn chiến, Đường Vương Lý Uyên khởi binh, không thể nhất thống thiên hạ, vùng Trung Nguyên kinh qua nhiều năm chiến trận khốc liệt, Thạch Tử Hà chi chiến, Hắc Thạch chi chiến, Lạc Nam chi chiến, Mang Sơn chi chiến… có thể nói là máu chảy thành sông, thây chất thành núi, Trung Châu từ lâu dân sinh khó khăn, khổ không nói nổi. Từ đạo trưởng, huynh là phương ngoại cao nhân, không hỏi thế sự, Cảnh lão đệ sống tại đất Thục xa rời Trung Nguyên, tự nhiên cũng không biết đến thứ này…”
Từ Trường Khanh khẽ chau mày kiếm, rót chung trà nóng đưa cho Lương Thụ Nguyên, nói: “Trường Khanh mặc dù xuất gia từ lâu, nhưng cũng không phải không hỏi thế sự, Thục Sơn mặc dù trên đỉnh Cửu Thiên, nhưng sư tôn bản môn lúc nào cũng tâm niệm thiên hạ an nguy. Vẫn nói thiên hạ phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, cho nên theo ngu kiến của Trường Khanh, họa chiến tranh ở Trung Nguyên nhất định sẽ sớm ngày chấm dứt, nhất thống đại nghiệp.”
“A, nghĩ không ra Từ đạo trưởng đối với đại thế thiên hạ rất có kiến giải, ta nguyện chăm chú lắng nghe…”
Nhưng mà, cuộc nói chuyện của hai người đến đây chấm dứt.
“Đại ca, ai nha, nóng gần chết nóng gần chết! Đã quá!” Lương Tiểu Nguyên nhảy vào cửa phòng, tiếp lấy chung trà thổi một hơi, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: “Cảnh đại ca đao pháp lợi hại, ta cam bái hạ phong!”
“Từ đạo trưởng là Thục Sơn chưởng môn tương lai, mà võ công Cảnh lão đệ lại do chính Từ đạo trưởng tự mình truyền dạy, khó trách —”, Hắn nói còn chưa dứt, Lương Tiểu Nguyên đã kinh ngạc thốt lên, “Cảnh đại ca, huynh, huynh là đồ đệ của Từ đạo trưởng?”
Từ Trường Khanh ngẩn ra, “Cái này…”
“Keng!” Cảnh Thiên tra đao vào vỏ, cắt đứt lời giải thích của Từ Trường Khanh.
“Tiểu Nguyên a…” Một tay khoác lấy vai Lương Tiểu Nguyên, Cảnh Thiên thong thả vỗ bờ vai hắn thân thiết nói, “Cũng không phải, quan hệ của ta và Đậu Phụ Trắng một lời khó nói hết! Y là gì của ta cũng được, chỉ tuyệt đối không được làm sư phụ của ta. Y nếu thực sự là sư phụ ta…” Cảnh Thiên chăm chú nhìn vị Thục Sơn chưởng môn tương lai đoan chính túc mục, ngay ngắn nghiêm chỉnh, cười đến vài phần bỡn cợt, “…Ta sao dám tùy tiện làm bậy, dĩ hạ phạm thượng, huynh nói có đúng không?”
“Hả! Vậy Từ đạo trưởng cùng huynh là quan hệ gì?”
“Các người cũng không phải người ngoài, ta không ngại nói thật cho các người biết, kỳ thực Từ Trường Khanh là người của ta, là của ta…”
Cảnh Thiên cố ý kéo thật dài mấy chữ cuối cùng, âm thanh còn chưa dứt, “ba” một tiếng, Từ Trường Khanh vỗ bàn đứng dậy.
“Ngươi —”
“Hả! Đậu Phụ Trắng, thế nào đã thành con mèo xù lông rồi? Bình tĩnh! Từ thủ hạ, bình tĩnh! Ta nhớ kỹ khẩu quyết huynh đã từng dạy ta. Nào, ngồi xuống, công chính bình thản… khí vận du trường…” Cảnh Thiên cẩn thận kéo góc áo Từ Trường Khanh, bày ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, “…Lúc chúng ta hạ sơn, Thanh Vy chưởng môn đã chính miệng nói với ta, để huynh dưới ta có phần không được tốt cho lắm, lúc đó chính huynh lại nhận lời làm hạ nhân của ta, đúng hay không, Từ thủ hạ?” Cảnh Thiên nhẹ nhàng nhắc nhở y.
Vào những lúc thế này, nhãn thần Cảnh Thiên đều vô cùng thanh minh trong suốt, không có nửa tia lưỡng lự chần chừ, tựa như đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nếu như nhìn thẳng vào mặt hắn, còn có thể nhìn thấy trên mặt hắn viết rõ ràng mấy chữ: “Không thể giả được, trẻ già không chấp.” Thế nhưng, vấn đề là, hắn càng nói càng khiến người kia tức sôi lên, cho nên cái bản mặt chân thành không gì sánh được này, lọt vào trong mắt Từ Trường Khanh lại là gian tà đệ nhất.
Từ Trường Khanh trước mắt hoa lên, lại sắp say xe nữa rồi. Nếu không phải bận tâm hai huynh đệ Lương gia còn ở đây, chỉ sợ bàn ghế đồ đạc gì đó cũng bị y đập cho