“Thế nào không được?”
Cảnh Thiên liếc mắt quét ngang Lương Tiểu Nguyên, ngửa người ngã vào thân hòe thụ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lo lắng than thở: “Chỉ cần người còn sống, cái gì cũng không quan trọng. Người nếu đã chết đi, cái gì mong muốn, cái gì hi vọng, cái gì niệm tưởng đều mất hết. Cho dù vĩnh viễn sánh cùng thiên địa mênh mang, sông cạn đá mòn, rốt cuộc lại để làm gì? Một thân thuần khiết lẽ nào cứ khư khư giữ lấy cả đời? Vì người tâm ái, lừa nàng một lần thì có làm sao? Vì người tâm ái, hà tất phải để tâm người khác thấy thế nào?”
Lương Tiểu Nguyên hơi nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên bên cạnh, chỉ thấy dưới bóng đêm nặng nề, đôi môi nhàn nhạt nhếch lên mang theo vài phần kiên nghị, mâu trung lộ ra những tia sắc bén quang mang.
Lương Tiểu Nguyên đột nhiên nghĩ tới, ngày còn bé đi săn, hắn từng bắt được một con Hải Đông Thanh: Cái mỏ cong cong, quanh thân hắc sắc, chỉ có cái đuôi xuất hiện một cọng lông trắng. Con vật nhỏ đó nhãn thần sắc bén không gì sánh được, kiên quyết cùng cứng cỏi, vô luận mình dùng phương pháp nào lấy lòng nó, thuần hóa nó, nó cũng không chịu lưu lại nhà mình. Cuối cùng nghe cha nói, phải phóng thích Hải Đông Thanh đi.
“Tiểu Nguyên à, Hải Đông Thanh một khi mất đi bầu bạn, nó nhất định phải quay trở về thảo nguyên tìm đối phương, con giữ không được nó, để nó bay đi!” Giọng nói của cha vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.
Mà Cảnh Thiên hiện tại, trong ánh mắt lộ ra điểm ngoan cố cùng kiên cường, rất giống với con Hải Đông Thanh kia.
Hoàn toàn bất đồng với cảm giác thường ngày, Cảnh Thiên lúc này phảng phất như một nam nhân thành thục, thậm chí so với đại ca hắn còn ổn trọng hơn. Trong lòng Lương Tiểu Nguyên chợt dâng lên vô vàn kính nể. Hắn chăm chú nhìn Cảnh Thiên, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu: “Phải, đó là kế sạch vẹn toàn, ta thế nào lại không nghĩ tới! Dù sao thì cô nương ấy cùng bằng hữu của huynh cũng đã nguyện lòng, rất sớm sẽ động phòng hoa chúc.”
“Đáng tiếc, bằng hữu của Cảnh đại ca lại không nghe huynh khuyên giải, cố ý báo thù…” Lương Tiểu Nguyên giậm chân một cái, vô cùng đau lòng.
Cảnh Thiên cười cười xoay người lại, phun cọng cỏ trong miệng ra, “Kỳ thực cố sự này kết thúc cũng không phải bi kịch, bởi vì, ngay sau đó xảy ra một ít biến cố, vị hôn thê tuy rằng nhảy xuống sông tự sát, nhưng lại được người ta cứu được, bằng hữu ta rốt cuộc tỉnh ngộ, mang theo nàng cao chạy xa bay, du sơn ngoạn thủy…”
Lương Tiểu Nguyên nghe đến đây, lòng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy, Cảnh đại ca, bọn họ sau này thế nào?”
Cảnh Thiên nở nụ cười, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, đứng lên, “Ta mới nhận được bồ câu đưa tin của họ, nói rằng họ đang ẩn cư ở một nơi rất tốt, còn sinh ra một tiểu oa nhi kháu khỉnh mập mạp, ngươi xem bọn họ có phải đã được hạnh phúc hay không?”
“Phải! Cảnh đại ca, xem ra người tốt nhất định sẽ được báo đáp!”
“Đúng vậy, nhà ngươi ai cũng là người tốt lòng dạ nhiệt tình, các người nhất định cũng được báo đáp!”
“Ha ha,” Lương Tiểu Nguyên vui tươi hớn hở, “Cửu Tuyền Thôn chúng ta đều là người tốt, mọi người không ai lo nghĩ chuyện gì xấu cả, cho nên ta cùng đại ca nguyện ý ở đây cả đời.”
“Cái này là việc riêng tư của bằng hữu ta, ta vốn không nên lôi ra kể thành chuyện phiếm. Ngươi nghe được thì thôi đi, nhớ kỹ chớ nói ra ngoài, để tránh bằng hữu ta hiểu lầm ta lắm miệng lắm mồm. Được rồi, trời đã khuya, chúng ta về thôi!”
“Được!”
Ban đêm, Lương gia tiểu viện yên tĩnh.
Trong phòng, Từ Trường Khanh đang cẩn thận xếp lại chăn gối, Động Thanh Kính bên cạnh đột nhiên phát ra ánh sáng óng ánh, nương theo quầng sáng xanh nhạt, một thanh âm quen thuộc vang lên.
“Su huynh… Đại sư huynh!”
“Ai?”
“Đại sư huynh… Là đệ… Thường Dận…” Âm thanh khi liền khi đứt, phảng phất rất nhanh sẽ biến mất vào hư không.
Từ Trường Khanh trong lòng mặc niệm Ngọc Thanh Tam Quyết, ngưng thần nín thở thu liễm nội lực, thanh âm Thường Dận dần dần rõ hơn.
“Đại sư huynh, huynh ở nơi nào?”
“Chúng ta đang ở Trung Châu, sơn địa quần mạch phức tạp. Phải rồi, sư đệ, huynh đã tìm được Ngũ Hành chi Kim, Mộc.