Cảnh Thiên chăm chú nhìn, thầm nghĩ Từ Trường Khanh sẽ không vào lúc này thăng thiên thành tiên chứ? Nghĩ kỹ lại thấy không đúng lắm, nếu công lực Từ Trường Khanh có thể phi tiên, thì năm lão đầu bên cạnh y đã thành tiên từ lâu rồi. Lát sau, Cảnh Thiên cũng học theo bốn vị trưởng lão khoanh chân mà ngồi, nghiêng đầu chăm chú quan sát mấy người thi pháp.
Lúc này, toàn thân Từ Trường Khanh đã bị bao phủ bởi làn ánh sáng mờ ảo, ngay chiếc ngọc tram vằn xanh trên đầu cũng phát sáng. Cảnh Thiên tranh thủ liếc mắt quan sát Thường Dận, thầm nghĩ, quả nhiên đại đệ tử Thục Sơn được đãi ngộ khác biệt, các đệ tử khác đều dùng ngọc trâm bình thường, riêng Từ Trường Khanh lại là trâm lam điền ngọc bích. Ánh mắt hắn dán lên người Thường Dận hồi lâu, Thường Dận hỏi: “Sao vậy?”. Cảnh Thiên đáp: “Ngọc trâm của ngươi khác với đại sư huynh ngươi, chất lượng kém xa”.
Thường Dận không bực mình mà trái lại kiên trì giải thích, sư huynh là chưởng môn tương lai của Thục Sơn, sao ta có thể so sánh được với huynh ấy.
Cảnh Thiên bĩu môi nói, ta còn tưởng rằng Thục Sơn các ngươi không có thiên kiến bè phái, thì ra cũng phân đẳng cấp như người thường mà thôi. Thường Dận đáp, huynh ăn nói quá trớn rồi đấy, trên dưới lớn nhỏ phải có tôn ti trật tự, việc này là điều vô cùng hiển nhiên. Chưởng môn Thục Sơn gánh vác trọng trách thiên hạ, đều là những việc người như chúng ta không thể đảm đương, thân phận tôn quý có gì không phải.
Ngay lúc này, khói sáng quanh thân Từ Trường Khanh hơi lay động. Thì ra bốn vị trưởng lão đã đồng loạt thu chưởng, nội lực bốn phía đều bị rút lại, dẫn đến chân khí Chu Thiên của Từ Trường Khanh phát sinh dị động. Cảnh Thiên không biết tình hình, chỉ khi bọn họ thu chưởng xong xuôi, mới cười ha ha nói: “Đậu Phụ Trắng, chúc mừng huynh nha, sắp thành tiên rồi…”
Lời còn chưa dứt, lão đầu áo xanh mày trắng như cước thân hình cao lớn nhất trong bốn đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Ồn ào! Quấy nhiễu đồ nhi ta luyện công!”.
“Ngài là ai?”.
“Vị này chính là Thương Cổ trưởng lão, thụ nghiệp ân sư của đại sư huynh.”
Cảnh thiên “A” một tiếng, hét lên: “Thì ra ngài mới là sư phụ của Từ Trường Khanh, ta còn tưởng rằng sư phụ của Đậu Phụ Trắng là Thanh Vy đạo trưởng chứ”.
Thường Dận vội giải thích, đại sư huynh là đệ tử của Thương Cổ trưởng lão, Thanh Vy chưởng môn không thu nhận đồ đệ. Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi, chưởng môn các ngươi lợi hại như vậy mà không nhận đồ đệ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Thường Dận nghe được lời ấy, nói: “Cái này ta sẽ giải thích với huynh sau, nói chung, chưởng môn đã từng có đồ đệ, sau đó…”. Sắc mặt hắn lúng túng như có điều khó nói. Cảnh Thiên bèn vung tay, bỏ đi, môn phái các ngươi đã có chuyện bí mật, ta cũng chẳng có hứng thú biết. Chẳng qua ta chỉ thấy chút kỳ lạ, vị Thương Cổ trưởng lão này của các ngươi tính khí nóng nảy như sét đánh, sao có thể đào tạo ra được một đệ tử tính tình điềm đạm ngoan ngoãn vâng lời như Từ Trường Khanh…
Hai ngươi ở chỗ này thầm thì nói chuyện, đã bị Thương Cổ trưởng lão nghe rõ không sót một chữ. Biết được Cảnh Thiên đang oán thán, Thương Cổ giận dữ mắng: “Sao hả? Ngươi không phục có đúng không? Ta nói cho ngươi biết, Trường Khanh từ nhỏ là do ta một tay dạy dỗ, võ công chiêu thức của nó đều do ta truyền lại đấy”.
Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt phừng phừng của lão, thầm nghĩ, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Miệng hắn lẩm bẩm xin lỗi lấy lệ, lòng lại nghĩ, lão sư phụ kia nhận cả một đám đệ tử, may mà Từ Trường Khanh tính cách ôn hòa mới chịu nổi cái tính nóng như lửa của lão, nếu như là đệ tử khác, không quá ba ngày sẽ chạy trối chết, mà cho dù không tự chạy trốn cũng sẽ bị lão đuổi cổ đi. Từ Trường Khanh có tính cách như hiện giờ đều là do lão gây nên cả, nếu đổi thành Thanh Vy tốt tính dạy dỗ, phong thái của Đậu Phụ Trắng cũng không leo tới cái “cảnh giới” này.
Cơn giận của Thương Cổ vẫn chưa tan, “hừ” một tiếng rồi không thèm mắng tiếp nữa. Cảnh Thiên bị Thương Cổ lão đầu dọa cho một trận, trong lòng phiền muộn, đầu óc bắt đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh thế này:
Một đám tiểu đậu phụ tóc trái đào đứng xếp hàng, do các trưởng lão xem xét chọn đồ đệ. Đến phiên Thương Cổ, Thanh Vy lên tiếng, sư đệ à, ta xem tiểu đệ tử này cốt cách thanh cao, thông minh mẫn tiệp, không bằng đệ nhận đi nha. Thương Cổ không nói gì, các vị trưởng lão đều âm thầm cảm thấy may mắn, rốt cục đóng gói Từ Trường Khanh tính tình hiền hậu nhất đưa cho kẻ tính khí nóng nảy nhất, sau này Thương Cổ sẽ chỉ trút giận lên đầu đứa nhỏ này thôi, không quấy rầy chúng ta nữa. Thanh Vy đạo trưởng đứng chắp tay, khóe môi nhếch lên nụ cười không màng danh lợi: “Đạo lý lấy nước dập lửa, đường đường chưởng môn Thục Sơn như ta đây lẽ nào còn không biết hay sao!”.
Cảnh Thiên thầm tự nhủ, Từ Trường Khanh thật đáng thương, khẳng định là ngày đó trẻ người non dạ, đã bị một đám già đầu xấu xa ném cho Thương Cổ, thế mà y lại vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì. Trong lòng Du Châu Cảnh Thiên trào dâng nỗi đồng cảm thương xót như vô bờ bến, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cuộc đời thấm đẫm nước mắt, áp bức nô dịch, cơ cực lầm than của Từ Trường Khanh từ khi còn tấm bé, đến khi trưởng thành mới bắt đầu vùng dậy phản kháng, đấu trí đấu dũng với Thương Cổ…
Màn chiến đấu tưởng tượng giữa tiểu đậu phủ và lão đậu phụ trong đầu Cảnh Thiên còn chưa đi đến hồi kết, Từ Trường Khanh đã thu công, quầng sáng trong nháy mắt tan biến. Từ Trường Khanh chậm rãi mở mắt, con ngươi sáng rõ, cho thấy mới vừa rồi vận công đã giúp nội lực của y tăng lên không ít. Y chuyển hướng Cảnh Thiên, ánh mắt tuy là trầm tĩnh như nước, nhưng con ngươi vẫn vẽ nên nét cười nhàn nhạt: “Cảnh huynh đệ!”.
Thanh Vy nghiêm túc chăm chú đi tới trước mặt Từ Trường Khanh, dừng lại không lên tiếng, mà Từ Trường Khanh cũng rủ mi trầm ngâm không nói gì.
Hai người cứ vậy một lúc lâu, Thanh Vy đạo trưởng mới chậm rãi nói: “Tốt! Trường Khanh, con thuở nhỏ xuất gia, chính trực ngay thẳng, nguyên dương tinh thuần. Với tuổi tác của con, có thể tu luyện Trăn Thiên Chu Khí của đạo gia chúng ta đến mức độ thuần thục, thật sự là lựa chọn tốt nhất cho lần hành động này”. Lão bước nhanh tới giữa thạch động, chậm rãi đứng trước một cây đèn đá. Cây đèn đá này hình dáng cổ xưa, cao bằng một