Cảnh Thiên bấu lấy cánh tay Từ Trường Khanh, lải nhải một tràng: “Té ra huynh đã biết trước chuyện này, muốn lừa ta đến đây, ném ta vào lò luyện đan đúng không?”.
Từ Trường Khanh kiên trì đáp: “Cảnh huynh đệ, nghe ta nói…”.
Cảnh Thiên đáp, huynh không cần phải nói nữa, huynh là đồ khẩu Phật tâm xà miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ta nhìn nhầm huynh rồi. Ta vốn tưởng rằng huynh giống như Quan Âm Bồ Tát, Từ Trường Khanh huynh mà không chịu trách nhiệm với ta, ta thành ma cũng không tha cho huynh. Từ Trường Khanh đáp: “Chịu trách nhiệm! Ta đương nhiên chịu trách nhiệm, Cảnh huynh đệ, chúng ta mời huynh đến đây chỉ là để…”.
“Trường Khanh, con không cần nhiều lời với loại tiểu nhân này”. Thương Cổ thấy Cảnh Thiên bám riết ăn vạ đồ đệ mình không tha, vẻ mặt lo sợ, giận dữ quát: “Ngươi còn nhiều lời, ta sẽ ném thẳng ngươi vào lò luyện đan!”.
“Chàng trai, ta thấy cậu đầy linh tính linh khí, chắc chắn không lấy đi tính mệnh của cậu. Cậu yên tâm, chúng ta chắc chắn không làm tổn thương cậu mảy may.”
“Ngươi thấy chưa? Sư huynh ta đã lên tiếng. Huynh ấy là Thục Sơn chưởng môn, lẽ nào đi lừa gạt tiểu tử nhà ngươi.”
Thanh Vy đạo trưởng đi đến đứng trước chao đèn lưu ly, thở dài: “Ngọc lưu ly lúc trước đại phóng quang hoa, cho nên vạn vật trong thiên địa có thể không ngừng sinh sôi nảy nở. Mà nay ngọc lưu ly đã hao hết tinh lực, địa mạch Thục Sơn nửa năm nay đã xuất hiện dị động rồi. Không lâu sau, thiên hạ chắc chắn đại loạn, thảm cảnh thời thượng cổ Cộng Công va đổ Bất Chu Sơn sẽ tái diễn, thiên địa lần nữa rung chuyển, vạn vật đều bị tiêu diệt. Nửa năm nay, Thục Sơn chúng ta triệu tập toàn bộ cao thủ đến phía sau núi, dùng linh lực tu luyện nhiều năm hòng giữ lại năng lượng của ngũ hành. Nhưng mà, Thục Sơn vẫn không ngừng chấn động, xem ra nửa năm nỗ lực cũng không thể giúp thiên địa thoát khỏi đại kiếp nạn này.
Từ Trường Khanh khẽ nhíu mày, nói: “Chưởng môn, toàn bộ tinh anh của bản môn đều đã dốc sức, ngay cả các vị trưởng lão cũng đến đây thi pháp, chẳng lẽ không bù đắp được năng lượng đã mất của Ngũ Hành Châu?”.
Thanh Vy đạo trưởng nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Thiên địa lớn lao, tạo hóa cũng phải theo quy luật, sức người nhỏ bé há có thể chống lại? Thục Sơn ta tạo thành mấy trăm năm, tiên khí hòa cùng trời đất, nhưng mà… chúng ta chung quy không phải thần nhân thượng cổ, ngày trước Nữ Oa vá trời là nhờ vào năm vị thần thượng cổ mới có thể thu thập được năng lượng ngũ hành. Năm vị thần thượng cố đó chính là ngũ hành tôn giả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chỉ có bọn họ mới có thể dẫn dắt được linh khí của trời đất, tụ hợp được năng lượng ngũ hành”.
“Vậy giờ đi tìm bọn họ là được rồi!”.
Thanh Vy đạo trưởng cười khổ, việc này đâu có dễ như vậy, chuyện ấy đã qua cả ngàn năm rồi, trong khi thế gian chỉ cần trăm năm đã bao lần biến đổi, huống chi các vị thần thượng cổ. Thời gian trôi qua chí ít cả vạn năm, giữa trời đất mênh mông, ai còn biết họ ở chỗ nào.
Cảnh Thiên cả kinh, vậy phải làm sao, chẳng lẽ cùng ngồi đây chờ chết?
Thanh Vy nói: “Nửa năm qua, tại Vô Cực Các ta đã tìm không ít điển tịch, xem thêm cả những bản chép tay của các vị tiền bối Thục Sơn, còn đi khắp nơi hỏi thăm các vị cao nhân tu tiên…”.
Thường Dận nói, khó trách nửa năm nay chưởng môn không ở Thục Sơn, dù có trở về cũng vô cùng vội vã, thì ra là để tìm cách bù lấp lại năng lượng ngũ hành đã mất.
“Không sai. Ta tìm kiếm nửa năm, rốt cuộc biết được, thì ra Thục Sơn cứ cách nghìn năm sẽ phát sinh một lần đại động, tái diễn thảm họa Bất Chu Sơn. Thế nhưng, vì sao mấy nghìn năm qua thiên địa vẫn tồn tại như cũ, thì ra họ mượn linh lực của ngũ hành tôn giả… Có điều, các vị thần thượng cổ cũng phải trải qua thời gian năm tháng, dương thọ hao tận, chỉ là họ không giống với người thường, người thường một khi chuyển thế, tất cả đều bắt đầu lại, linh lực mất hết, còn năm vị thần thượng cổ lại có thể ngưng tụ linh lực vào thân thể của kiếp sau. Hiện tại chuyện Nữ Oa vá trời là không thể, nhưng chỉ cần chúng ta tìm được chuyển thế của năm vị thần thượng cổ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, tập hợp linh lực ngũ hành tôn giả, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn. Mà cậu, chính là một trong năm vị đó”.
Cảnh Thiên gật gật chỗ hiểu chỗ không, ta rõ rồi, thì ra chỉ là mướn người làm việc, không sao không sao. Mới vừa rồi ta còn tưởng các ngài tìm ta để luyện đan, làm ta sợ muốn chết.
Thương Cổ trưởng lão trừng mắt nói, mơ đi, ngươi không biết mẩu công phu nào, nội lực cũng không có, lấy cái gì ra luyện đan? Cảnh Thiên đáp, phải, ta đúng là nhân vật nhỏ bé, chả có tác dụng gì, trưởng lão ngài thân là cao thủ, nhất định có thể luyện ra mười tám viên linh đan vá trời rồi nha!
Thương Cổ nghe vậy, tức giận phừng phừng: “Ngươi, ngươi…”.
Cảnh Thiên thật thà nói, ái chà, ngài như vậy lại nhắc nhở ta, cứ cho ta là ngũ hành tôn giả, thì phải phát linh lực ra thế nào? Thanh Vy đạo trưởng mỉm cười nói: “Cậu không cần lo lắng, hài tử, cứ đả tọa vận khí giống như Trường Khanh là được”. Cảnh Thiên nói, cái loại như ta một chút võ công cũng không biết, một mẩu nội lực cũng không có, biết đả tọa vận khí thế nào chứ? Thanh Vy cười, vậy từ giờ cậu chăm chỉ luyện võ là được.
Cảnh Thiên gãi đầu, mặt chau mày ủ nói: “Tuổi ta đã lớn thế này rồi, còn có thể luyện công sao?”.
“Ngộ tính của cậu rất cao!”. Thanh Vy nghiêm nghị nói: “Huống chi, tu tiên quan trọng nhất chính là ngộ tính, không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ, cậu là chuyển thế của đại thần thượng cổ ngũ hành tôn giả, khả năng tu luyện vượt trội hơn rất nhiều so với người thường”. Cảnh Tiên “ái chà” một tiếng, vui không giấu nổi nói, như vậy ta có thể đạt đến trình độ nào, có thể giống như Từ Trường Khanh không? Thanh Vy đạo trưởng mỉm cười đáp, nói không chừng so với Trường Khanh còn lợi hại hơn gấp bội.
“Thôi đi lão đầu, ta biết ngài đang an ủi ta thôi, Từ Trường Khanh tu luyện nhiều năm như vậy, ta thì học được bao lâu? Nói thật ta cũng không trông chờ có thể lợi hại như huynh ấy, chỉ cần ngang bằng tên này là được rồi”. Ngón tay Cảnh Thiên vô cùng minh xác chỉ thẳng vào Thường Dận bên cạnh.
Thường Dận giật mình.
Cảnh Thiên cười hì hì bá vai Thường Dận: “Ngươi không tin, không tin cứ chờ mà coi, đến lúc đó chúng ta tỷ thí xem sao”.
Thương Cổ trưởng lão nghe vậy, nhếch miệng khinh thường: “Chỉ cần ngươi không giở mánh khóe, ta không tin Thường Dận tu luyện nhiều năm như vậy lại thua tên tiểu tử mới học cấp tốc vài ngày như ngươi”.
Cảnh Thiên khoanh tay, quan sát Thường Dận vài lần bằng dáng vẻ cực kỳ vô lại: “Cái đó cũng không nhất định nha!”.
Thương Cổ trưởng lão đang chuẩn bị nói nữa, Thường Dận đã thẳng thắn tiếp lời: “Được, Cảnh huynh đệ, một lời đã định, đến lúc đó ta nhất định sẽ lĩnh giáo huynh mấy chiêu”.
Hai người đập tay “bốp” một tiếng.
Cảnh Thiên đáp, rất thẳng thắn, thật khoái trá, nhưng mà, chúng ta đấu với nhau thế này, không có phần thưởng gì thì chán lắm, không có phần thưởng thì ta chẳng có chút động lực nào. Thường Dận đáp, huynh muốn cá cược cái gì, trên người ta chẳng có vật gì đáng giá, chỉ e làm Cảnh huynh đệ thất vọng rồi. Cảnh Thiên cười, ta biết ngươi một nghèo hai trắng, cũng sẽ không lấy ra được thứ gì, kể cả có cũng không đáng giá. Như vậy đi, ta thấy đáng giá nhất bên cạnh ngươi là Từ Trường Khanh, hay là lấy Đậu Phụ Trắng ra cá cược đi. Ngươi nếu thắng ta, ta kêu Từ Trường Khanh gọi ngươi là sư huynh, còn nếu như ta thắng ngươi, Từ Trường Khanh phải gọi là là đại sư huynh, từ nay về sau làm Thiên Lôi cho ta chỉ đâu đánh đó, bất luận việc gì cũng không được làm trái, thế nào?
Thường Dận ngẩn ra chốc lát mới nói, cái này, không được, nếu như ta thua rồi, người nào thua người đó chịu, ta sẽ kêu huynh là đại sư huynh được không? Cảnh Thiên thầm nghĩ, ta làm đại sư huynh của ngươi để làm chi? Thục Sơn vẫn có một đại sư huynh Từ Trường Khanh nhập môn trước, y kiểu gì vẫn đứng trên ta. Ta muốn làm thì phải làm đại sư huynh của Đậu Phụ Trắng, chèn ép y cả đời, như vậy mới oai phong lẫm liệt. “Chẳng lẽ giờ ngươi đã nhận thua rồi?”.
Thương Cổ trưởng lão hừ một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Cảnh Thiên hiện ra hai chữ rõ ràng: Mơ đi!
“Thường Dận, đồng ý đi, chẳng lẽ đệ tử của Thương Cổ phải sợ thằng ranh ấy!”.
Cảnh Thiên liếc Thương Cổ một cái, thầm nghĩ, ta đây kính già yêu trẻ nên mới không lấy ông ra làm tiền đặt cược, chứ đến lúc đó lão già râu đã dài đến gối như ông mà còn phải gọi ta một