Gió phần phật thổi qua.
Cảnh Thiên phẫn uất vùng vẫy, miệng bắt đầu nhổ ra những lời không sạch sẽ, một hơi nguyền rủa cả mười tám đời nhà Từ Trường Khanh, mà Từ Trường Khanh trước sau không đáp lại nửa câu. Hơn nữa, thời gian trôi qua càng lâu, Cảnh Thiên càng phát hiện ngực mình bị gió quật đến đau nhức rồi.
Mắng chửi người, nguyên lai cũng mất sức không kém gì nịnh nọt người.
Đảo mắt đã đến một vùng trống trải hoang vu.
Từ Trường Khanh rốt cuộc bay chậm lại, thả Cảnh Thiên ra.
“Con mẹ nó…” Cảnh Thiên cả người kiệt sức, đặt mông ngã xuống đất chửi ầm ĩ, “Họ Từ kia, ngươi coi ta là trư sao? Cứ như vậy xách đi, cho dù lợn sống cũng biến thành lợn chết. Ngươi nói chuyện không thể hòa khí một chút, làm việc không thể ôn nhu một chút sao? Cảnh lão bản ta mười chín năm nay chưa từng bị kẻ nào tính toán, lần này rốt cuộc được mở mắt rồi, trước đây còn tưởng rằng ngươi…”
Từ Trường Khanh không đáp một lời, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Cảnh Thiên.
“Ngươi dằn vặt ta như thế để làm gì? Ngươi không phải biết ngự kiếm phi hành sao? Ngự kiếm ngự kiếm ngự kiếm…”
“Không…” Từ Trường Khanh mặt trầm như nước, biểu tình trên mặt rõ ràng viết ra mấy chữ: Ta bực mình, cho nên không muốn ngự kiếm.
“Ngươi, ngươi quả thực biết lấy việc công báo thù riêng, lòng dạ hẹp hòi…”
Cảnh Thiên tiếp tục sổ ra một tràng chửi rủa, Từ Trường Khanh rốt cuộc không nhịn được nữa.
Y lăng không điểm nhẹ ngón tay, làm ra một pháp quyết, Phỉ Phỉ bên dưới nguyên bản còn đang nỗ lực cọ cọ chân y, lập tức cả người run lên. Bạch miêu lông xù tròn như quả cầu tuyết ngửa người gào thét, dần dần quanh thân xuất hiện một làn ánh sáng mông lung, nương theo từng động tác của nó mà lan rộng, bạch miêu nho nhỏ rốt cuộc biến thành bạch hổ oai phong lẫm liệt.
“Nếu ngươi cảm thấy khó chịu, vậy để Phỉ Phỉ cõng ngươi đi!”
“Gầm —” Bốn chân Phỉ Phỉ đạp loạn trên đất, mắt mở trừng trừng, nó thấp giọng rống giận, dĩ nhiên không hài lòng để Cảnh Thiên cưỡi lên người mình.
“Hừ hừ, ngươi không cam tâm, ta cũng không tình nguyện. Tốt lắm, xem ra chúng ta đều không hợp mắt nhau…”
Từ Trường Khanh triệt để tức giận, không đợi Cảnh Thiên nói cho hết lời, lần thứ hai tóm lấy áo hắn, tiện tay vứt lên lưng bạch hổ.
“Phỉ Phỉ, đi thôi!”
Bạch hổ bay vọt vào giữa ám dạ mênh mang.
“Cứu mạng cứu mạng a! Thục Sơn chưởng môn đệ tử nửa đêm hái hoa, bắt người cướp sắc, vô ác bất tác…” Một tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng tận mây xanh, những lời thô tục liên tiếp phun ra từ miệng Cảnh Thiên. Cảnh Thiên biết, cứ với tính tình của Từ Trường Khanh, cho dù ngươi có mắng chửi y một ngày một đêm, y cũng tuyệt không biến sắc. Nhưng nếu là liên lụy đến danh dự Thục Sơn, y lập tức sẽ nghiêm nghị thịnh nộ.
“Một, hai, ba!” Cảnh Thiên bắt đầu đếm ngược trong lòng.
Quả nhiên, Từ Trường Khanh khẽ nhíu mày, buông tay.
“Ba”, Cảnh Thiên một đường rơi thẳng từ lưng hổ xuống, cái mông thiếu chút nở hoa.
Từ Trường Khanh buông đứa bé trong lòng, thấp giọng dặn dò, “Tiểu Phỉ, đừng lộn xộn!”
Phỉ Phỉ vẫn còn hầm hừ mấy tiếng trong mũi, muốn phát tiết tâm tình bất mãn, nhưng trên lưng nó là hài tử đang say ngủ, chung quy vẫn phải an tĩnh lại.
Cảnh Thiên nằm ở trên cỏ, hắn thấy đối phương bạch sắc y tụ khẽ lay, thân ảnh tựa như hành vân lưu thủy từ xa tiến đến. Ánh trăng thanh u, sương đêm mờ ảo, bạch y nhân bước trên nền cỏ, đạm nhạt như có như không.
“Thân ảnh Đậu Phụ Trắng… thật kỳ quái…” Trong đầu Cảnh Thiên hiện lên một ý niệm không rõ ràng.
“Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu theo ta?”
Khuôn mặt Từ Trường Khanh mặc dù nhàn nhạt huyết sắc, mi gian thanh lãnh lại ẩn chứa vài tia tái nhợt, mệt mỏi rã rời, ngữ khí lộ ra sầu muộn cùng bất đắc dĩ.
Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy đau xót, quá khứ chớp nhoáng vụt qua, tựa như bức họa bày ra trước mắt. Hắn nhớ rõ sơn đạo Thục Sơn nửa đêm tuyết bay, bóng lưng gầy yếu đơn độc trước sau cố chấp quỳ thẳng; nhớ tới bên dòng suối âm u lượn lờ mưa bụi dưới đáy vực, thân thể kia lưu luyến ôn nhu; nhớ tới Địch Trần sơn trang huyết sắc ngập tràn, một thân bạch y liều mạng đỡ đao thay hắn.
Thế nhưng hiện tại, vì sao huynh lại dùng loại nhãn thần này nhìn ta?
Ta không sai.
Huynh cũng không sai.
Như vậy sai chính là…
Cảnh Thiên mềm lòng rồi, triệt để mềm lòng.
Từ Trường Khanh, lão tử chịu thua huynh, ta bại dưới tay huynh. Huynh vì Thục Sơn đại nghiệp, ta giúp huynh, huynh cần bảo về Tần Vương, ta theo huynh.
Đụng phải huynh, ta xác định phải thua rồi.
Lão tử không làm được tuyệt đỉnh đại hiệp, cứu thế anh hùng. Lão tử không cứu người nữa, Du Châu Cảnh Thiên ta đời này đã định trước, chỉ có thể thua vì huynh một người… nam nhân!
Nhưng mà, vào lúc này, Từ Trường Khanh đột nhiên xuất thủ.
Hai mươi bảy năm chuyên tâm tu đạo, chú trọng thanh tĩnh vô vi, từ lâu y đối với thiếu niên tùy tiện này đã luyện tới cảnh giới tâm không gợn sóng. ‘Thanh phong doanh tụ’, ‘thượng thiện nhược thủy’ mới chính là thái độ đối nhân xử thế của y.
Nhưng mà đêm nay, y lại dễ dàng tức giận.
Tâm của y – hỗn loạn cùng cấp bách.
Tựa hồ toàn bộ việc cần làm sau này, y hận không thể ngay tức khắc xử lý cho xong.
Cảnh Thiên đang muốn đứng dậy, Từ Trường Khanh lại một tay tóm chặt lấy vai hắn giữ trên mặt đất, đè thấp giọng lạnh lùng nói: “Ngươi nghe cho kỹ! Chiến trận Lạc Dương không còn kéo dài lâu, Tần Vương đã dự định dốc toàn lực được ăn cả ngã về không, tự mình dẫn Huyền Giáp Quân phục kích bên sườn đại quân của Đậu Kiến Đức. Thắng bại lần này không chỉ can hệ đến thành bại ở Lạc Dương, mà còn