Cảnh Thiên bất động thanh sắc đánh giá một màn trước mắt, trong miệng lại không nhanh không chậm hỏi một câu, “Lo lắng cái gì?” Hắn tàn khốc nhắc nhở đối phương, “Du Châu Cảnh lão bản ta là một người làm ăn, chưa bao giờ để hụt tiền buôn bán. Kể cả đánh bạc cũng chưa từng chấp nhận thua không. Nếu ngươi không có gì báo đáp, ta xuất thủ làm cái gì?”
Chẳng biết qua bao lâu.
Từ Trường Khanh chậm rãi đi đến, không nói một câu nắm lấy cánh tay Cảnh Thiên. Động tác của y dị thường thong thả, phảng phất mang theo một tia khổ sở khó nói lên lời.
“Từ Trường Khanh, ngươi quên trên thuyền hoa Ma giới cần làm như thế nào sao?” Chứng kiến đối phương thân thể cứng đờ như mong đợi, đáy lòng Cảnh Thiên dâng lên một tia khoái ý mơ hồ.
Gió đêm thanh lãnh.
Nhưng, so với gió đêm có thứ còn lạnh lẽo hơn.
Chính là cái ôm này.
Mà, so với cái ôm này có thứ lại càng rét mướt.
Chính là đôi môi Từ Trường Khanh.
Cảnh Thiên thân hình cao lớn, đôi tay tựa như sắt thép hung hăng chế trụ đối phương vào lòng, vì vậy, khí tức như có như không của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng lọt vào mũi hắn. Hắn tham lam rút cạn hơi thở của y, đối phương chỉ có thể tê tái phối hợp cùng động tác thô bạo kịch liệt của hắn.
Hai ngón tay hắn giữ lấy cằm Từ Trường Khanh, không cho y tránh né, Cảnh Thiên gần như điên cuồng mà cắn, mà mút, mà độc chiếm đôi môi không một tia huyết sắc.
“Từ đại chưởng môn…” Cảnh Thiên cất tiếng nói thỏa mãn dị thường.
Cái lưỡi của hắn thận trọng rời khỏi đôi môi, đi xuống chưởng ấn nhàn nhạt, lại tiếp tục chạy quanh điểm mẫn cảm trước ngực Từ Trường Khanh. Chuyện đã đến nước này, Từ Trường Khanh không giãy dụa cũng không phản kháng, y gần như thẫn thờ trong vòng tay Cảnh Thiên, cắn răng không nói một lời.
Chỉ là, mâu trung của y hiện tại sắc nhọn vô song, không còn một tia tình cảm.
Cảnh Thiên lại đã tình sinh ý động, hô hấp càng ngày càng gấp.
Tình diễm, tựa như lửa cháy tràn một vùng cỏ khô.
Trong bóng tối, Từ Trường Khanh khoát tay, mái tóc đen nhánh như thác nước chậm rãi đổ xuống, phủ kín bờ vai. Ngón tay thon dài một tấc lại một tấc, chậm rãi xoa nhẹ lên lưng Cảnh Thiên, đầu ngón tay tái nhợt mờ ảo có ngân quang lóe lên.
Một giây tiếp theo, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trên lưng đau nhói.
Như kim đâm vào da thịt, hàn lãnh mà sắc nhọn!
Một giọt huyết châu ửng đỏ, nương theo trâm cài tóc của Từ Trường Khanh mà chậm rãi rơi xuống.
Ánh trăng mê ly.
Máu lạc thành tiếng.
Ngọc trâm này, mặc dù chỉ là đâm trên lưng, lại tựa như xuyên vào tận đáy lòng hắn.
“Ngươi… ngươi… đây là thứ gì?… thứ gì?…”
Cảnh Thiên bỗng nhiên buông tay, đẩy mạnh Từ Trường Khanh ra, thần sắc giận dữ.
“Cổ độc, Miêu Cương cổ độc.” Thanh âm Từ Trường Khanh lộ ra vẻ bình tĩnh không gì sánh được.
“Ta không tin, ngươi là Thục Sơn đệ tử, thế nào có thể dùng loại thủ đoạn bàng môn tà đạo này?”
“Ta khi còn niên thiếu đã cùng đại sư huynh đến Miêu Cương, học được thủ pháp này, tùy tiện dùng một loại độc trùng là có thể luyện ra cổ độc. Từ nay trở đi, ngươi không thể ly khai ta một bước, bằng không, độc tính phát tác, ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết.”
“Ta không tin.”
“Ngươi có thể thử xem.” Từ Trường Khanh lui về phía sau một bước, không chút hoang mang điểm mạnh vào vạt áo trước ngực, thản nhiên nói, “Xem có đúng là ta dọa ngươi hay không.”
Cảnh Thiên không dám tin tưởng nam tử lãnh tĩnh không gì sánh được trước mắt, mâu trung lóe ra hàn quang bất định.
“Ngươi vừa rồi thuận theo ta, chính là vì hạ độc? Quá kinh khủng!… Quá kinh khủng!…” Kinh hoàng, thất thố, hoảng hốt, toàn bộ nảy lên trong lòng hắn, Cảnh Thiên lảo đảo chạy khỏi cánh đồng mênh mông vô tận.
Nhưng mà, rất nhanh, một trận đau đớn kịch liệt từ ngực dâng lên.
Tựa như dao cắt.
Trong lúc phẫn nộ, hắn chỉ còn một lựa chọn, xoay người quay trở lại.
Giữa đồng cỏ tiêu điều, Cảnh Thiên từ xa đã thấy bạch y nhân ngã xuống đất, tóc tai rối bời, bạch y tán loạn, ôm ngực nhíu mày, thần sắc đau đớn vô tận.
“Chúng ta nhất định phải lưỡng bại câu thương như vậy?”
“Phải, ta không có lựa chọn.”
“Ngươi điên rồi, ngươi thực sự hạ cổ độc với ta, ngươi tính toán ta, ngay cả ngươi cũng không cần sống nữa. Ngươi muốn như vậy nhớ kỹ ta, chờ đợi ta, không ly khai ta… Được lắm, ta thành toàn cho ngươi, như ngươi mong muốn, đêm nay chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi chửi rủa thậm tệ, dưới cơn thịnh nộ, một đường xé rách vạt áo Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh vô thức muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, bi phẫn cùng mệt mỏi chiếm trọn lấy tâm tư của y.
Thục Sơn, thiên hạ, ngũ hành tôn giả, Tần Vương… Tất cả hiện lên trước mắt.
Bất lực, mờ mịt, thất vọng, buông xuôi… Toàn bộ trào dâng trong lòng.
Từ Trường Khanh không hề chống cự hành động điên cuồng của Cảnh Thiên. Ánh mắt thanh minh ngày nào đã tràn đầy mệt mỏi, y thản nhiên nói, “Nếu như ngươi không khống chế được, cố ý vũ nhục ta, cũng không sao cả. Trường Khanh tuyệt không phản kháng… Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải lần đầu!” Lời cuối cùng này mang theo vô hạn bi thương.
Cảnh Thiên ngẩn ra, mâu quang bất định nhìn người trước mắt.
“Chỉ là trước mắt chiến sự ác liệt…” Từ Trường Khanh vừa chuyển đề tài, mâu quang phảng phất