Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Lang tâm tự thiết


trước sau

Cảnh Thiên bất động thanh sắc đánh giá một màn trước mắt, trong miệng lại không nhanh không chậm hỏi một câu, “Lo lắng cái gì?” Hắn tàn khốc nhắc nhở đối phương, “Du Châu Cảnh lão bản ta là một người làm ăn, chưa bao giờ để hụt tiền buôn bán. Kể cả đánh bạc cũng chưa từng chấp nhận thua không. Nếu ngươi không có gì báo đáp, ta xuất thủ làm cái gì?”

Chẳng biết qua bao lâu.

Từ Trường Khanh chậm rãi đi đến, không nói một câu nắm lấy cánh tay Cảnh Thiên. Động tác của y dị thường thong thả, phảng phất mang theo một tia khổ sở khó nói lên lời.

“Từ Trường Khanh, ngươi quên trên thuyền hoa Ma giới cần làm như thế nào sao?” Chứng kiến đối phương thân thể cứng đờ như mong đợi, đáy lòng Cảnh Thiên dâng lên một tia khoái ý mơ hồ.

Gió đêm thanh lãnh.

Nhưng, so với gió đêm có thứ còn lạnh lẽo hơn.

Chính là cái ôm này.

Mà, so với cái ôm này có thứ lại càng rét mướt.

Chính là đôi môi Từ Trường Khanh.

Cảnh Thiên thân hình cao lớn, đôi tay tựa như sắt thép hung hăng chế trụ đối phương vào lòng, vì vậy, khí tức như có như không của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng lọt vào mũi hắn. Hắn tham lam rút cạn hơi thở của y, đối phương chỉ có thể tê tái phối hợp cùng động tác thô bạo kịch liệt của hắn.

Hai ngón tay hắn giữ lấy cằm Từ Trường Khanh, không cho y tránh né, Cảnh Thiên gần như điên cuồng mà cắn, mà mút, mà độc chiếm đôi môi không một tia huyết sắc.

“Từ đại chưởng môn…” Cảnh Thiên cất tiếng nói thỏa mãn dị thường.

Cái lưỡi của hắn thận trọng rời khỏi đôi môi, đi xuống chưởng ấn nhàn nhạt, lại tiếp tục chạy quanh điểm mẫn cảm trước ngực Từ Trường Khanh. Chuyện đã đến nước này, Từ Trường Khanh không giãy dụa cũng không phản kháng, y gần như thẫn thờ trong vòng tay Cảnh Thiên, cắn răng không nói một lời.

Chỉ là, mâu trung của y hiện tại sắc nhọn vô song, không còn một tia tình cảm.

Cảnh Thiên lại đã tình sinh ý động, hô hấp càng ngày càng gấp.

Tình diễm, tựa như lửa cháy tràn một vùng cỏ khô.

Trong bóng tối, Từ Trường Khanh khoát tay, mái tóc đen nhánh như thác nước chậm rãi đổ xuống, phủ kín bờ vai. Ngón tay thon dài một tấc lại một tấc, chậm rãi xoa nhẹ lên lưng Cảnh Thiên, đầu ngón tay tái nhợt mờ ảo có ngân quang lóe lên.

Một giây tiếp theo, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy trên lưng đau nhói.

Như kim đâm vào da thịt, hàn lãnh mà sắc nhọn!

Một giọt huyết châu ửng đỏ, nương theo trâm cài tóc của Từ Trường Khanh mà chậm rãi rơi xuống.

Ánh trăng mê ly.

Máu lạc thành tiếng.

Ngọc trâm này, mặc dù chỉ là đâm trên lưng, lại tựa như xuyên vào tận đáy lòng hắn.

“Ngươi… ngươi… đây là thứ gì?… thứ gì?…”

Cảnh Thiên bỗng nhiên buông tay, đẩy mạnh Từ Trường Khanh ra, thần sắc giận dữ.

“Cổ độc, Miêu Cương cổ độc.” Thanh âm Từ Trường Khanh lộ ra vẻ bình tĩnh không gì sánh được.

“Ta không tin, ngươi là Thục Sơn đệ tử, thế nào có thể dùng loại thủ đoạn bàng môn tà đạo này?”

“Ta khi còn niên thiếu đã cùng đại sư huynh đến Miêu Cương, học được thủ pháp này, tùy tiện dùng một loại độc trùng là có thể luyện ra cổ độc. Từ nay trở đi, ngươi không thể ly khai ta một bước, bằng không, độc tính phát tác, ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết.”

“Ta không tin.”

“Ngươi có thể thử xem.” Từ Trường Khanh lui về phía sau một bước, không chút hoang mang điểm mạnh vào vạt áo trước ngực, thản nhiên nói, “Xem có đúng là ta dọa ngươi hay không.”

Cảnh Thiên không dám tin tưởng nam tử lãnh tĩnh không gì sánh được trước mắt, mâu trung lóe ra hàn quang bất định.

“Ngươi vừa rồi thuận theo ta, chính là vì hạ độc? Quá kinh khủng!… Quá kinh khủng!…” Kinh hoàng, thất thố, hoảng hốt, toàn bộ nảy lên trong lòng hắn, Cảnh Thiên lảo đảo chạy khỏi cánh đồng mênh mông vô tận.

Nhưng mà, rất nhanh, một trận đau đớn kịch liệt từ ngực dâng lên.

Tựa như dao cắt.

Trong lúc phẫn nộ, hắn chỉ còn một lựa chọn, xoay người quay trở lại.

Giữa đồng cỏ tiêu điều, Cảnh Thiên từ xa đã thấy bạch y nhân ngã xuống đất, tóc tai rối bời, bạch y tán loạn, ôm ngực nhíu mày, thần sắc đau đớn vô tận.

“Chúng ta nhất định phải lưỡng bại câu thương như vậy?”

“Phải, ta không có lựa chọn.”

“Ngươi điên rồi, ngươi thực sự hạ cổ độc với ta, ngươi tính toán ta, ngay cả ngươi cũng không cần sống nữa. Ngươi muốn như vậy nhớ kỹ ta, chờ đợi ta, không ly khai ta… Được lắm, ta thành toàn cho ngươi, như ngươi mong muốn, đêm nay chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…” Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi chửi rủa thậm tệ, dưới cơn thịnh nộ, một đường xé rách vạt áo Từ Trường Khanh.

Từ Trường Khanh vô thức muốn tránh, nhưng trong khoảnh khắc, bi phẫn cùng mệt mỏi chiếm trọn lấy tâm tư của y.

Thục Sơn, thiên hạ, ngũ hành tôn giả, Tần Vương… Tất cả hiện lên trước mắt.

Bất lực, mờ mịt, thất vọng, buông xuôi… Toàn bộ trào dâng trong lòng.

Từ Trường Khanh không hề chống cự hành động điên cuồng của Cảnh Thiên. Ánh mắt thanh minh ngày nào đã tràn đầy mệt mỏi, y thản nhiên nói, “Nếu như ngươi không khống chế được, cố ý vũ nhục ta, cũng không sao cả. Trường Khanh tuyệt không phản kháng… Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải lần đầu!” Lời cuối cùng này mang theo vô hạn bi thương.

Cảnh Thiên ngẩn ra, mâu quang bất định nhìn người trước mắt.

“Chỉ là trước mắt chiến sự ác liệt…” Từ Trường Khanh vừa chuyển đề tài, mâu quang phảng phất

đã đóng thành băng, khiến người rét buốt, “… Thỉnh Cảnh huynh đệ vì thiên hạ thương sinh mà thủ hạ lưu tình, không để Trường Khanh thụ thương quá nặng. Trường Khanh cần phải giữ thể lực, hoàn thành nhiệm vụ Thục Sơn sư tôn phó thác.”

Những lời này, bình tĩnh mà sắc bén, tựa như lưỡi dao từng nhát từng nhát cắt vào tâm Cảnh Thiên.

Hoảng hốt, bi thống.

Hắn không biết đó là tư vị gì, cảm giác gì, mâu trung mơ hồ có giọt nước muốn tràn vành mắt mà ra, lại tựa hồ có thứ gì hân hoan rục rịch.

“Nếu huynh có thể thông cảm, thì cho ta thêm bảy ngày. Bảy ngày sau, Từ Trường Khanh nếu vẫn còn một mệnh, liền tùy huynh xử trí.” Ngữ điệu Từ Trường Khanh lãnh đạm không gì sánh được, “Sau khi ta chết cổ độc của huynh chưa được giải, huynh cũng không cần quá kinh hoảng, chỉ cần ngày đêm mang theo tro cốt ta bên người, huynh nhất định vẫn được bình an, kê cao gối ngủ, vạn sự cát tường, vĩnh viễn an khang…”

Lời nói của y nhập vào khoảng không, quanh quẩn trong gió, mờ mịt mà ôn nhu, tựa như thức tỉnh một điểm ý thức còn sót lại sâu trong nội tâm điên cuồng của hắn.

Cảnh Thiên chậm rãi đưa tay ra, bàn tay kịch liệt run rẩy, xoa nhẹ khuôn mặt đã cứng đờ của Từ Trường Khanh.

Lồng ngực hắn giãy dụa, một lần lại một lần trách cứ, “Trường Khanh… Trường Khanh… Vì sao huynh không tránh né?” Trong đầu hắn ong ong thành một mảnh, ngay chính hắn cũng không thể làm rõ được, bản thân mình là mong muốn đối phương kịch liệt phản kháng, hay là ngoan ngoãn hầu hạ.

Từ Trường Khanh thở dài một tiếng, tiếp tục đáp lại, “Cảnh huynh đệ… vì an toàn của huynh… ta phải tự điểm huyệt đạo của chính mình. Sợ rằng Trường Khanh nhất thời không khống chế được, làm bị thương Ngũ Hành tôn giả… Ngũ Hành tôn giả không thể xảy ra chuyện, mà đêm nay nếu như ta không thể khiến tôn giả tẫn hoan, ngày sau có thể cản trở an nguy thiên hạ.”

Trước mắt hắn, là khuôn mặt Từ Trường Khanh cương nghị cùng quyết tuyệt; bên tai hắn, là thanh âm Từ Trường Khanh tàn nhẫn cùng chua chát; mỗi chữ mỗi câu Cảnh Thiên nghe được đều rõ ràng rành mạch, khiến lòng hắn không khỏi hoảng hốt, nôn nóng, tái tê…

Ngón tay đặt trên gương mặt Từ Trường Khanh bất giác run nhẹ, phảng phất như từ sâu trong nội tâm hắn đang có gì kịch liệt giao phong.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Cảnh Thiên nỗ lực muốn bảo trì một tia thanh tỉnh, nhưng trước mắt hắn tất cả đều là quang ảnh hư huyễn, kịch liệt biến ảo, tiếng động ầm ĩ như thủy triều phá đê đập vào vành tai, tiến nhập não bộ, xoáy vào tâm trung… giống hệt những gì hắn đã trải qua trong địa cung kia.

Cảnh Thiên hít thở không thông, hắn muốn liều mạng giãy dụa, muốn cấu xé giày vò, muốn bảo trì một điểm lương tri sót lại.

Nhưng mà, hắc ám trầm trọng không gì sánh được, cả thế giới tràn ngập máu tanh.

Trầm luân.

Phóng túng.

Là lựa chọn duy nhất.

Hai người vẫn căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng của Từ Trường Khanh đã có một tia an tĩnh. Tuy rằng y cam chịu đòi hỏi trái ngược nhân luân của Cảnh Thiên, nhưng đối với hắn vẫn không giấu nổi một tia ôn hòa chấp nhận.

Nam nhân đáo tử tâm như thiết [Nam nhi đến lúc cận kề cái chết, tâm sẽ cứng như sắt thép].

Cảnh Thiên cơ hồ tưởng tượng được, nếu như hắn một mực làm bậy, kết cục sắp tới của hai người sẽ ra sao.

Hiện tại, chỉ cần một câu nói, một lời cầu xin của Từ Trường Khanh.

Có thể.

Khả năng.

Nói không chừng… lúc đó hắn sẽ dừng tay.

Thế nhưng.

Không có.

Từ Trường Khanh nhãn thần lạnh lẽo, không có bất kỳ một tia nhượng bộ nào.

Y đối với hắn, là hận –

Hận, đã chìm vào trong đáy mắt, đã lọt tới nơi tối tăm sâu thẳm nhất trong nội tâm rồi.

“Trường Khanh… Không thể… Đừng dùng loại nhãn tình này nhìn ta…”

Trong cơ thể hắn, mỗi một tia máu đều đang thiêu đốt… sôi trào… Sâu trong nội tâm hắn vẫn có tiếng nhắc nhở mơ hồ, tiến lên một bước – vạn kiếp bất phục.

Băng lãnh như hải thủy.

Sôi sục như dung nham.

Cơ thể hắn đan xen hai thứ cảm giác hoàn toàn đối ngược.

Trăng treo phía chân trời.

Tâm Từ Trường Khanh đã hoàn toàn trống rỗng, y đờ đẫn nhìn màn trời mờ mịt phía trên, chỉ cảm thấy thiên địa mênh mông, vạn vật hiu quạnh.

Nhân sinh đến bước này, không biết vì cái gì, không biết sẽ đến đâu.

Đã từng một lần nhìn thấy hạnh phúc, lại tựa như mây trời không cách nào nắm bắt.

Gió thổi gió dừng.

Mây tan mây tụ.

Cảnh Thiên bất giác rùng mình.

Trong bóng tối, phảng phất vô số con mắt đang lẩn khuất đâu đó đánh giá mình, biến hóa kỳ ảo, oán độc, phẫn uất, hiểm ác… bao hàm toàn bộ những thứ ghê tởm nhất của nhân sinh.

Cảm giác này… thật quỷ dị…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện