Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Nhất niệm thành Phật


trước sau

Ngay khi Cảnh Thiên bắt đầu mất kiểm soát.

Đột nhiên.

Giữa đồng quê cô tịch vang lên một tiếng rống rung trời dậy đất, bao hàm vô hạn thịnh nộ cùng bi phẫn, xuyên thấu tận trời cao, tựa rồng gầm phá cửu thiên mà đến. Nương theo tiếng rống giận, bạch hổ liên tiếp phun ra những chùm lửa đỏ như máu.

Phỉ Phỉ đạp mạnh bốn chân, muốn phi thẳng tới cứu viện.

Từ Trường Khanh kinh hãi.

“Tiểu Phỉ! Không thể!” Y tiến lên phía trước một bước, ngón tay vẽ ra một đường hư không, một đạo bạch quang bắn ra, xuyên qua không gian rộng lớn, không trung đột nhiên vẩy xuống một trận mưa bụi lất phất.

Xuân vũ triền miên, vạn vật vô thanh.

Mưa bụi tuy nhỏ, nhưng nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa phẫn nộ của bạch hổ.

Phỉ Phỉ “gầm” lên một tiếng, vẻ mặt ủy khuất cào nát bãi cỏ, bụi bặm mờ mịt khắp nơi, nhưng đứa trẻ trên lưng trước sau không hề sứt mẻ. Tiểu oa nhi hơi hé mở con ngươi, chúm chím cái miệng nhỏ xinh, sau đó liền yên giấc trở lại.

“Gầmmmm” Phỉ Phỉ vẫn duy trì những tiếng gầm gừ không dứt trong cổ họng.

Nhưng mà, Phỉ Phỉ đại phát thần uy, phẫn nộ gầm rống, rốt cuộc cũng thức tỉnh Cảnh Thiên. Từng tiếng hổ gầm giống như xô nước dội thẳng lên đầu, khiến tâm trí mê man của Cảnh Thiên bình tĩnh trở lại, tâm linh hỗn loạn lần nữa thanh minh.

Nhất niệm thành Phật.

Nhất niệm thành Ma.

Chỉ trong nháy mắt, tà tính tán ra.

“Quán Đính chi lễ” [Nghi thức dội nước lên đầu của đạo Phật] chính là nghi thức trọng yếu nhất của đạo Phật, chính là để khai mở trí tuệ, xua đuổi ma tà.

Ngày ấy Bồ Tát Ma Ha Tát thụ giới, chư Phật Tây Thiên đã dùng nước dội lên đỉnh đầu ngài, khiến cho ngài trí tuệ đại tăng, công đức vô lượng, Ma Ha Tát cũng bởi vậy mà được gọi là “Quán Đính pháp vương”. Tục truyền khi Ma Ha Tát tiếp nhận Quán Đính chi lễ xong, tọa kỵ chính là bạch hổ uy phong lẫm liệt, bởi vậy bạch hổ cũng được hưởng ân huệ mà đắc đạo. Trăm nghìn năm sau, hậu duệ của Quán Đính bạch hổ lưu lạc đến nhân gian, trở thành chiến kỵ của Cửu Lê tộc. Bởi vậy, bạch hổ thế gia tại Cửu Lê tộc luôn có khí tức tinh thuần trời sinh trong huyết quản, một tiếng hống có thể chấn áp mông muội thế gian.

Phỉ Phỉ chính là thần thú thượng cổ của Cửu Lê tộc, trời sinh ngưng tụ linh khí vạn vật, nhật nguyệt tinh hoa. Mặc dù nó không hề quen thuộc Phật Gia Vô Tướng thần công hay Sư Tử Hống nội công các loại, nhưng một tiếng gầm lên vẫn có thể gột rửa tâm ma cùng tội ác, siêu độ nghiệp chướng, dẫn người ta trở về với phật pháp vô thượng.

Một tiếng hổ gầm, Cảnh Thiên bừng tỉnh, cảnh tượng hư huyễn trước mắt nhất thời tan biến, chỉ có Từ Trường Khanh thân ảnh đơn bạc, tóc mai rối loạn đứng giữa đất trời.

“Phát sinh chuyện gì rồi?” Trong đầu Cảnh Thiên một mảnh hoảng hốt, nhưng ngay tức khắc, hắn nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Hắn muốn giải thích, thế nhưng, đối mặt với nhãn thần thanh tĩnh của Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên lại càng lúng túng, cuối cùng vẫn là im lặng không nói một lời.

Đúng vậy, hắn làm sao giải thích được tất cả những gì vừa phát sinh.

Chẳng lẽ nói cho Đậu Phụ Trắng biết, kỳ thực hắn đã sớm có thứ tà niệm này, chỉ là ngày thường tận lực áp chế, hiện tại rốt cuộc áp chế không nổi mà bùng phát?

— Như vậy hắn ở trong lòng y, chẳng phải đã trở thành tiều nhân háo sắc gian nịnh?

Kẻ khác nhìn nhận ta thế nào, Du Châu Cảnh Thiên tuyệt không quan tâm, thế nhưng huynh không được. Đậu Phụ Trắng, ta ở trong lòng huynh nhất định phải là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, cùng với huynh địa vị ngang bằng, cùng tiến cùng lui, là anh hùng hảo hán xoay trời chuyển đất.

Ngũ Hành tôn giả?

Tốt, trời xanh cho ta một cơ hội.

Ta từng cho rằng, nếu có thể nắm chặt thời cơ này, ta sẽ thực hiện được mộng tưởng kia, sau cùng bình thản cùng huynh đi đến tận cùng trời đất, thế nhưng hiện tại, tựa hồ tất cả đã mất rồi.

“Cẩu Vĩ Ba Thảo… một kẻ vô dụng… một tên côn đồ…” Cảnh Thiên một bước lại một bước lùi về phía sau, trái tim hắn liên tục tự nhắc nhở chính mình, Từ Trường Khanh căm hận nhất chính là trụy lạc phóng túng, mà hắn lại… Lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này chính là vĩnh viễn ly khai.

Nhưng mà, thân hình hắn vừa động, Từ Trường Khanh lập tức tiến đến, xuất thủ bắt lấy cánh tay hắn.

“Đậu Phụ Trắng… Nếu huynh muốn động thủ, hiện tại có thể xuất kiếm. Dù sao thì chết trong tay Thục Sơn chưởng môn tương lai, đối với ta cũng không phải chuyện gì mất mặt.” Cảnh Thiên lời nói hời hợt, khóe miệng nỗ lực xả ra một nụ cười.

Dưới ánh trăng, Từ Trường Khanh ngực hơi phập phồng, chứng tỏ y đã cố ép chặt không biết bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Thanh âm của y như trước vẫn là lãnh tĩnh: “Đừng hiểu lầm, ta sẽ không làm huynh bị thương. Chuyện mới xảy ra… chỉ là… phù vân quá nhãn… nhập hí quá sâu…”

“Phù vân quá nhãn? Nhập hí quá sâu?” Cảnh Thiên bỗng nhiên phản ứng, nguyên lai huynh đã cho là ta nhập hí quá sâu? Nguyên lai sa vào trong ảo tưởng, chỉ vì ta quá mức đa tình?

Thế nhưng, Cảnh Thiên ta chưa từng nghĩ muốn đem tất cả trở thành tràng kịch.

Trong nháy mắt Cảnh Thiên tràn đầy phẫn uất, nhất thời phát ra một trận cười to, “Từ Trường Khanh à Từ Trường Khanh, đừng lừa mình dối người nữa, ngươi còn tưởng rằng chúng ta vẫn ở trên thuyền hoa Ma giới sao? Nhập hí quá sâu? Nhập hí quá sâu? Ngươi chỉ có thể lừa gạt được trẻ con ba tuổi mà thôi!” Hắn cười đến điên cuồng, tựa hồ cả nước mắt cũng muốn chảy ra.

Con mắt Cảnh Thiên đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào Từ Trường Khanh, hắn tiến lên một bước, “Lúc trước không phải đường đột, mà quả thực chí tình. Cảnh Thiên ta thà làm cuồng phu mặt dày, quyết không làm quân tử phụ bạc, thà làm chân tiểu nhân, quyết không làm ngụy quân tử. Cảnh Khanh đại điện sự tình đêm đó, đã làm thì chính là đã làm, ta tự có trách nhiệm, những chuyện không minh không bạch ta làm không được. Từ Trường

Khanh, huynh nghe cho kỹ, ta —— thích huynh!”

Từ Trường Khanh nao nao, thốt nhiên ánh mắt chết lặng, hô hấp đình chỉ.

Giữa một mảnh hỗn độn, mơ hồ có thể thấy được lông mi y đang run rẩy, tựa như tố giác tâm tình hoảng loạn của y lúc này.

“Ta, Du Châu Cảnh Thiên, thích Thục Sơn Từ Trường Khanh. Thiên địa vi chứng, sơn hà vi thệ!”

Giờ khắc này, trời đất tĩnh lặng, vạn vật vô thanh.

“Ta thích huynh!”

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nam nhân mười chín tuổi mang theo kích động thanh xuân, hét lên lời thề chôn chặt dưới đáy lòng.

Một lời thề này, chẳng biết đã theo hắn luân hồi bao kiếp. Một lời thề này, cả đời hắn khát cầu, bao nhiêu lần mất đi, bao nhiêu lần trở lại, vẫn chỉ có thể quẩn quanh trong mộng cảnh bấy lâu, chính hắn cũng không dám nghĩ một ngày nào đó có thể chân chính nói ra khỏi miệng.

Ký ức của hắn.

Đã từng bị năm tháng phong ấn.

Đã từng bị lịch sử chôn vùi.

Cho đến hôm nay, rốt cuộc lại có thể vang vọng giữa đêm trường vô biên, giữa đồng xanh bát ngát.

— Tinh nguyệt rợp trời, phong vân bất hối.

“Ta nói cho ngươi biết, sự tình vừa rồi, chính là thứ Cảnh Thiên ta vẫn muốn làm từ lâu. Cho nên, ngươi tốt nhất lập tức giết ta đi, bằng không, sau này có cơ hội ta vẫn sẽ đối Từ Trường Khanh ngươi vô lễ. Ta là Cảnh Thiên, Du Châu Cảnh Thiên, ta cho tới bây giờ chỉ biết làm theo tâm mình, ý nguyện của mình. Ta không giống ngươi, không giống mấy tên đạo sĩ Thục Sơn tu luyện vô thượng đạo pháp, rõ ràng trong đầu nghĩ một chuyện, miệng nói ra lại là chuyện khác. Ta dám nghĩ dám nói, cũng dám làm…” Cảnh Thiên dựng mày kiếm lên, mâu trung đen thẫm chớp động vài tia khoái ý khôn tả, đồng tử ngang bướng nhìn thẳng vào thanh kiếm trong tay Từ Trường Khanh.

“Ta sẽ chẳng phân biệt được khi nào sẽ vô lễ với ngươi, không quan tâm nơi nào sẽ rêu rao cho hết thảy mọi người biết, rằng ngươi là của ta. Ta chính là vô sỉ hạ lưu… Cho nên… Nếu không giết ta, thì phải, tiếp nhận ta.” Thiếu niên mười chín tuổi mang theo thần sắc ngạo nghễ cùng khiêu khích, cười đến thỏa mãn không gì sánh được. Chỉ là, sâu thẳm trong con ngươi của hắn, lại giấu diếm một tia khát cầu.

Một người nếu có thể ngạo nghễ như vậy mà cười, chính là vì tâm ý đã quyết, không tính đường lui.

“Ta muốn ngươi nhớ kỹ tất cả. Cho dù là hận, ta cũng muốn ngươi đem ta nhập vào cốt tủy, ghi tạc trong đầu, khắc vào trong tâm. Như vậy mới có thể khiến ta nghĩ rằng, tất cả những gì đã xảy ra giữa ta và ngươi, là thực sự tồn tại.”

Đối phương cố tình ép bức, Từ Trường Khanh hiểu rõ điểm này.

Vì vậy, Kiến Ngôn Kiếm mạnh tựa ngàn quân chầm chậm ra khỏi vỏ, kiếm phong hàn quang chói mắt, tổn thương cặp mắt hai người, cũng tổn thương trái tim hai người.

Nhưng mà, Kiến Ngôn Kiếm mặc dù đã xuất, lại không hề uống máu. Chỉ nghe “keng” một tiếng, một khắc cuối cùng, Từ Trường Khanh kiên quyết thu kiếm trở về bao.

“Cảnh huynh đệ…” Mày kiếm của Từ Trường Khanh hết chau lại giãn, tựa hồ vô pháp phát tiết toàn bộ tình tự trong lòng. Mới vừa rồi, tâm y làm sao không có một kiện nhiệt huyết sôi trào mãnh liệt?

Nhưng mà, toàn bộ những thứ đã qua, toàn bộ những thứ chưa đến… Hiện thực này, buộc y phải khôi phục lại lý trí thanh minh.

Cảnh Thiên mới có mười chín tuổi, thế nhưng Từ Trường Khanh không còn là thiếu niên mười chín tuổi năm xưa. Hồi ức đã từng sục sôi, trái tim đã từng đập loạn, tại thời khắc này, chỉ có thể chôn sâu.

“Cảnh huynh đệ, chúng ta có thể lãnh tĩnh một chút hay không, có một số việc, ngày sau mới… Hiện tại việc cấp bách chính là đến doanh trại Tần Vương.” Từ Trường Khanh ngữ khí chậm lại, tựa hồ muốn lắng xuống tâm tình của mình, lại tựa hồ là đắn đo thương lượng, “Quân quốc đại sự quan hệ đến thiên hạ an nguy, ân oán tư tình của chúng ta tạm thời gạt sang một bên, có được không?” Nụ cười của y mang theo một tia khổ sở, rốt cuộc vẫn là lảng tránh vấn đề kia.

“Chỉ là ba chữ mà thôi, tại sao huynh không chấp nhận? Vì sao đối với ta khắc nghiệt như thế? Huynh không muốn giải thích, huynh không muốn hồi đáp, tình cảm của huynh… Lẽ nào cũng không giống như trong tưởng tượng của ta?” Một tia mơ hồ thất vọng quẩn quanh trong mắt Cảnh Thiên, hắn phảng phất thấy được bầu trời tinh quang kia toàn bộ bị nghiền cho nát vụn.

“Ngươi không hiểu! Ngươi cái gì cũng không hiểu!” Cảnh Thiên trong lòng gào thét không ra tiếng.

Kỳ thực, Từ Trường Khanh toàn bộ đều hiểu.

Y minh bạch, hạnh phúc tựa như độc dược, một khi sa vào liền vĩnh viễn không thể thoát ra. Nó nương theo cốt tủy đau nhức mà đến, vĩnh viễn không ngừng dày vò, bám chặt lấy mình cả đời không buông.

Nếu đã như vậy.

Không bằng dừng lại ngay lúc đó.

Ngưỡng vọng chân trời, ngân hà thưa thớt.

Y cùng hắn, cách nhau cũng là một ngân hà, chỉ có thể ở đó tương vọng ngàn năm. Nhẹ nhàng như gió, mà thống khổ vô biên.

Hắn đối với y, chỉ có thể là lưu sa nháy mắt, phù vân biến ảo, tựa như Sâm Thương, vĩnh viễn không thể đến gần.

Cho đến tận đêm nay, cũng vẫn là như vậy.

Một khắc chậm chạp trôi qua, tựa như thiên niên vạn đại.

Rốt cuộc, Cảnh Thiên triệt để trở lại bình thường, thối lui một bước, gật đầu nói, “Được, huynh dẫn đường, chúng ta tới danh trại Tần Vương.” Hai thân ảnh một trước một sau, dần biến mất giữa màn sương dày đặc.

Ái tình, tại một khắc này nhàn nhạt tựa sương mù, tán nhập vào trời đêm vô tận, cuối cùng trở nên vô hình.

Vì sao?

Cảm tình của huynh vĩnh viễn nhẹ như nước, sâu không thấy đáy…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện