Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Tam sát chi cục


trước sau

Đại đường Thái Tổ hoàng đế phái ra đại tướng Lý Tĩnh đến Lạc Dương nơi chiến sự căng thẳng để khao thưởng tam quân, Tần Vương Lý Thế Dân tự nhiên đích thân nghênh đón.

Tỷ Thủy Trấn, long kỳ vàng rực phần phật đón gió. Trên con đường lát đá cổ kính, năm mươi quân sĩ mặc giáp sắt, thân hình oai nghiêm đứng thành hàng, phía sau hơn mười chiếc xe ngựa, trên xe chất đầy hòm xiểng bao tải, chính là lương thảo để khao thưởng tam quân.

Đại Đường bách chiến bách thắng Lý Tĩnh Lý tướng quân mặc trên mình huyền thiết giáp trụ, sắc mặt chăm chú lẫm lẫm uy nghiêm đứng lặng giữa trường phong cuồn cuộn, mỗi chữ mỗi câu đọc ra chỉ dụ đều rõ ràng rành mạch.

“Tạ hoàng thượng long ân, Lý Thế Dân nội trong vài này sẽ thống lĩnh tam quân tướng sĩ, nhất cử công phá Lạc Dương.”

Thời khắc hắn tiếp lấy thánh ý, “Lý Tĩnh” đạm nhiên mỉm cười, mâu trung hiển hiện vài phần tán thưởng. Phần phật từng trận gió lớn, xa xa Lạc Dương khói lửa chưa tan, vậy mà, tất cả những chết chóc, máu tanh, bạo ngược này kỳ lạ thay không lưu lại trên người y nửa điểm. Người này, tựa như thần quân từ cửu thiên hạ xuống, lạc vào trần ai phổ độ chúng sinh, mà bản thân trước sau vẫn bất nhiễm hồng trần, thanh cao thoát tục.

Một nhân vật như vậy, thật sự là chiến thần đẫm máu sa trường của Đường quân?

Xa xa trên tửu lâu, không ít dân chúng ngóng xem không nhịn được phải chỉ trỏ, nghị luận.

“Ngươi xem, Đường quân thanh thế uy trọng, quân trang quân bị đều là thứ tốt nhất, quân sĩ dưới cờ đội hình tề chỉnh uy nghiêm. Công phá Lạc Dương lần này, Tần Vương cầm chắc thắng lợi trong tay.”

“Đúng vậy! Đánh xong sớm một chút, chúng ta cũng về với ông bà sớm một chút, ruộng đồng giờ cũng vào vụ rồi…”

“Tần Vương này quả thực tuổi trẻ tài cao…”

“Đó chẳng phải là Tam Nguyên Lý Tĩnh Lý tướng quân sao? Trước đây ta từng nhìn thấy ngài ấy vài lần, quả nhiên là ngài ấy.”

Lý Thế Dân, Từ Trường Khanh nghe thấy những tiếng nghị luận không ngớt, hai người vẫn bất động thanh sắc, âm thầm tự cười. Bọn họ tận lực bày ra tam quân nghi trượng nghênh tiếp tại Tỷ Thủy Trấn đều là vì muốn tạo dư luận thế này.

Trên sa trường muốn thắng, tất cần chút thủ đoạn.

“Lý huynh đường xa mệt nhọc, không bằng tiến vào bản doanh nghỉ ngơi, sau đó chúng ta mới thương nghị đại sự, thế nào?”

“Tạ Tần Vương!”

Dưới tinh kỳ phần phật, hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, dắt tay nhau mà đi.

Xa xa dưới mái cong lầu các, một vị thanh niên nam tử thân mặt y phục cẩm hoa, thần thái thanh thản, tay cầm chiếc quạt, nhìn một màn này trầm ngâm không nói. Qua một lúc lâu, hắn gõ nhẹ chiếc quạt bạch ngọc vào lòng bàn tay, tựa hồ đã phỏng đoán ra được thứ gì. Người này chính là tên thủ lĩnh đeo mặt nạ bạch ngọc trong Thanh Thành Cốc cùng Từ Trường Khanh đối xạ – Lý Thuần Phong. Nghĩ không ra khi cởi mặt nạ xuống rồi, hắn lại trẻ tuổi anh tuấn, nho nhã phong lưu như vậy.

Chỉ là, trong cặp mắt đen thẫm sâu thẳm kia, thi thoảng lại lóe lên vài tia rét lạnh, mơ hồ còn có vài phần lệ khí. Huyết khí giết chóc ngưng tụ trong mắt Lý Thuần Phong tựa hồ cùng với nhãn thần mê loạn của Cảnh Thiên bên ngoài Phục Ma Trấn không có gì khác biệt.

Nếu có, thì là huyết sắc này so với mâu trung Cảnh Thiên lại càng dày đặc hơn.

Bánh xe lăn đều, tinh kỳ phấp phới, Từ Trường Khanh bên cạnh Tần Vương tuy rằng đang mặc huyền giáp trên người, hành động lại vẫn như trước phiêu nhiên xuất trần, phảng phất ngưng tụ linh khí trong trời đất.

Lý Thế Dân thầm nghĩ, ta nguyên tưởng rằng tướng mạo tương tự thì có thể thay thế lẫn nhau, làm chuyện thâu long chuyển phượng, thế nhưng Từ đạo trưởng này thay lên mình một bộ huyền y chiến giáp, lại thủy chung vẫn là người bất nhiễm hồng trần. Có thể thấy được, tính tình cùng khí độ này, có muốn giả cũng không giả được.

Hai người tiếu ý uyển chuyển nói chuyện với nhau, thoáng chốc khao thưởng tam quân đã đến tận cùng Tỷ Thủy Trấn.

Từ trong một tửu quán nhỏ bên phố, hương rượu đậm đặc truyền đến. Lúc này đã gần đến buổi trưa, ai nấy từ lâu đã bụng đói kêu vang, trong mũi nghe được mùi rượu gạo thơm nức, miệng không khỏi nuốt xuống vài miếng nước bọt.

Lính truyền lệnh đi qua đội ngũ hô lên: “Mọi người giải tán hết đi, quân doanh ngoài Lạc Dương đến rồi, tự có hảo tửu chờ mọi người.”

Nhưng mà, phường rượu đột nhiên phát ra một trận ồn ào.

“Con muốn đi góp sức cho Lý Đường đại quân, con muốn đầu nhập Tần Vương, đừng ngăn con!”

“Tiểu tử ngươi sao lại ngang ngược như vậy? Nhìn bộ dạng ngươi một thân thư sinh trói gà không chặt, thế nào có thể đầu nhập Đường quân?”

“Con mặc kệ, con muốn giết Đậu Kiến Đức thay cha mẹ báo thù. Thúc còn dám ngăn con, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với thúc.”

“Ai ai, kéo thằng cháu này lại giúp ta, kéo nó lại!”

Trong phường rượu, mấy người trai tráng cùng một gã thanh niên đang vây thành một đoàn, tựa hồ muốn khuyên giải cái gì.

Lý Thế Dân cùng Từ Trường Khanh đều thính lực hơn người, nghe được những lời đối thoại này không khỏi đưa mắt nhìn nhau, lòng thầm nghĩ: Có thể góp sức cho Lý Đường đại quân đâu nhất thiết phải võ nghệ siêu quần, làm một chức văn thư cũng không phải không thể, hai chú cháu này đâu cần phải chuyện bé xé ra to!

Lý Thế Dân vừa bước vào tửu phường, thanh niên thân hình gầy gò kia đã nhìn thấy hắn, lập tức kinh hỉ hô to: “Tần Vương! Là Tần Vương! Ta… ta muốn đầu quân!”

“Khách quan! Ngài có muốn dùng thử Trúc Diệp Thanh?” Điếm tiểu nhị lập tức tiến lên nghênh tiếp, nhiệt tình bắt chuyện Từ Trường Khanh, “Khách quan là lần đầu tiên đến đây phải không? Ngài có muốn nếm thử rượu Trúc Diệp Thanh lừng danh bản điếm hay không?”

Từ Trường Khanh nhìn lướt qua thực khách trong tửu phường, bước nhanh đến chặn trước người Lý Thế Dân, phân phó điếm tiểu nhị, “Tiểu nhị ca, cho chúng ta năm mươi vò Trúc Diệp Thanh, đưa hết ra ngoài xe.”

“Thật khí khái! Khách quan yên tâm, Trúc Diệp Thanh của tửu phường chúng ta nức tiếng gần xa, đảm bảo các vị uống xong vô cùng hài lòng.”

Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn chưởng quỹ đang vội vàng tính tiền, bàn tính đánh nhanh thoăn thoắt, trên mặt liền hiện ra một tia tiếu ý, “Đương nhiên, đương nhiên…” Lời còn chưa dứt, y chợt xuất thủ, tay áo phất lên một cái, cây đũa trúc trên bàn gỗ mang theo tiếng gió rít chói tai nhanh như chớp bay ra, lao thẳng tới bạch diện thư sinh ngang bướng.

Lý Thế Dân lúc này vừa đến trước mặt thanh sam thư sinh, bỗng nhiên trước mắt hàn quang chợt lóe, người nọ tay áo tựa hồ có điểm chớp động. Hắn kinh hãi không kịp né tránh, vài điểm hàn quang như độc xà nhả độc đảo mắt đến ngay trước mặt.

Nhưng mà, “ối” một tiếng, chiếc đũa trúc đã đâm ngang qua cắt đứt toàn bộ đường đi của hàn quang. “Cạch”, đũa trúc rơi xuống, mỗi một phân đũa đều cắm không biết bao nhiêu ngân châm mảnh như lông trâu, trên ngân trâm còn chớp động vài điểm sáng đen, cho thấy toàn bộ đều mang theo kịch độc.

Thư sinh kia thấy một kích không trúng, biết người vừa ra tay tuyệt không phải kẻ tầm thường. Hắn xuất chưởng như gió, một quyền đánh nát song cửa hậu viện, mấy tên thích khách vội vàng phi người lao vào trong viện.

“Giặc cùng đường chớ đuổi…” Thấy vài tên tướng sĩ Đường quân phát động trường kiếm định xuất thủ, Từ Trường Khanh ngăn bọn họ lại, “Bảo vệ Tần Vương quan trọng hơn.”

Y mâu quang hơi đổi, đảo qua đại sảnh nhìn những thực khách sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, mỉm cười nói: “Thật không phải, quấy nhiễu mọi người rồi…”

Chưởng quỹ tửu phường lúc này mới run rẩy nhô đầu lên, sợ hãi lắp bắp, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, mọi người tiếp tục uống rượu. Tiểu nhị, đem Trúc Diệp Thanh lên để các vị quân gia trấn tĩnh.” Bàn tay hắn cầm bàn tính hãy còn run rẩy.

“Tới rồi, Trúc Diệp Thanh tới rồi!”

Lúc này Từ Trường Khanh đã chậm rãi đi đến bên người Lý Thế Dân. Cước bộ của y tuy rằng chậm, mâu trung lại lóe

ra vài tia lo lắng.

Bỗng nhiên, cánh tay y khẽ chuyển, đẩy Tần Vương ra gian ngoài, miệng gấp rút, “Nơi này nguy hiểm, đi mau…” Kiến Ngôn Kiếm ra khỏi vỏ, quang hoa lưu chuyển, một mảnh thanh sắc đạm nhạt chém ra, tựa như dải ngân hà ngăn cách toàn bộ sát khí của ngoại giới.

Nhưng vào lúc này, bên kia đã phát ra tiếng công kích liên tiếp.

“Ầm”, “Ầm” vài tiếng bạo liệt vang lên, bàn tính trong tay chưởng quỹ nổ tung, phát ra mấy tiếng đinh tai nhức óc, hỏa quang tận trời, khí nóng mãnh liệt hướng thẳng tới ghế ngồi trong đại sảnh. Mấy tiếng vang tế tâm liệt phế vừa nổ ra, không ít thực khách không kịp tránh, nhất thời bị tia lửa bắn cho máu tươi đầy mặt, sống chết không rõ.

Từ Trường Khanh xuất kiếm đúng lúc nên bảo vệ được tính mạng Tần Vương, nhưng hồi tưởng lại một màn mới xảy ra, mới thấy được sinh tử chỉ đơn giản trong một cái chớp mắt.

“Bảo hộ Tần Vương… Bảo hộ Tần Vương… Có thích khách…” Nhất thời đại sảnh ùa vào vô số binh sĩ, người người rút đao hộ giá, hò hét liên tiếp.

“Toàn bộ lui ra ngoài, Tần Vương vô sự.”

“Lý tướng quân, tay ngài ——”

“Không sao!” Từ Trường Khanh mâu quang chớp động, bỗng nhiên che Lý Thế Dân lại phía sau, lạnh lùng nói, “Mọi người cẩn thận!”

Nguyên lai.

Giữa sảnh đường một cột trụ bằng gỗ đột nhiên lao ra, “ba” một tiếng vụn gỗ bắn ra tung tóe, cùng lúc, vô số hàn quang rất nhỏ từ đó phóng ra. Những mũi nhọn này nằm trong các vụn gỗ bay giữa không trung, người bình thường không sao nhận ra được.

Từ Trường Khanh biến sắc, xuất chưởng như gió, lòng bàn tay quang mang ngưng tụ, chưởng phong lướt qua, một đoàn quang vựng nhu hòa nháy mắt bao phủ hết toàn bộ mũi nhọn đang lao tới. Vì vậy, những mũi châm nguyên bản sát khí cuồn cuộn nháy mắt như đá chìm đáy biển, biến mất không còn tăm hơi.

Ngoài phòng, dương quang chiếu khắp nơi, đoàn người rốt cuộc an toàn rời khỏi tửu phường.

Ba lần sát cục, đều mạnh mẽ như vũ bão, thập phần tinh tế chu toàn. Thế nhưng cả ba lần tưởng như chắc chắn phải thành, lại đều bị Từ Trường Khanh nhanh tay hóa giải.

Vô số dân thường đứng bên ngoài tửu phường, chứng kiến một màn này vẫn không khỏi sợ hãi rùng mình.

Từ Trường Khanh quan sát bốn phía, mắt thấy không còn dị trạng gì nữa mới an tâm lại, “Tần Vương, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta hãy cấp tốc quay về Tần doanh!”

Lý Thế Dân nhìn y thật sâu, thấp giọng nói, “Vì sao huynh sớm phát hiện dị trạng?”

“Đêm qua ta đã từng đến tửu phường này, khi đó toàn bộ Trúc Diệp Thanh đều đã bán hết. Thế mà hôm nay điếm tiểu nhị tên A Ngốc kia nhìn thấy ta lại giả bộ không quen, chính bản thân ta cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn vài lần tận lực nhắc nhở ta, trong quán có Trúc Diệp Thanh. Một tửu phường tiểu trấn nhỏ như vậy, sao có thể chỉ trong vài canh giờ liền có được số lượng lớn Trúc Diệp Thanh? Bởi vậy ta liền hoài nghi, ở đây mai phục không ít người…”

“Thì ra là thế! Nghĩ không ra Lý tướng quân hành sự lại cẩn thận như vậy, tâm tư cũng vô cùng tỉ mỉ. Phải rồi, vừa rồi huynh nói giặc cùng đường chớ đuổi là có ý gì…”

“Ta tự có an bài, Tần Vương yên tâm.” Từ Trường Khanh hơi ngẩng đầu, Kiến Ngôn Kiếm trở về vỏ, vọng nhìn mái cong lầu các xa xa, trên mặt hiện lên một tia tiếu ý lạnh lùng.

Lý Thế Dân sửng sốt, nếu như trước đó hắn còn nghĩ Từ Trường Khanh cùng Lý Tĩnh là hai người, tư chất khí độ hoàn toàn bất đồng, thì giờ khắc này, người bên cạnh cũng đã cởi ra phong nghi siêu thoát xuất trần, đường đường chính chính trở thành một chiến binh tinh tường sát khí, lẫm lẫm uy nghi, bất khả chiến bại.

Nghe thấy trong tửu phường tiếng người kêu rên từng trận, hiển nhiên họ là những thực khách không kịp chạy thoát thân, Từ Trường Khanh minh bạch một chuyện: Huyết chiến là chuyện vô cùng cấp bách, đối mặt với địch nhân chỉ cần dung hòa một điểm, lập tức sẽ tự đặt mình vào hiểm cảnh khôn lường.

Một khi đã dấn thân vào chiến sự, thì có thể dùng đến bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ám sát không phải chỉ là mánh khóe của hạng người trộm cắp, kiêu hùng hào kiệt cũng có thể dùng đến thủ đoạn âm hiểm hạ lưu này.

“Ngươi lo lắng đối phương tiếp tục ám sát chúng ta?” Lý Thế Dân phi thân lên ngựa, nhịn không được hỏi một câu.

“Cũng không phải, người này tự cho mình là cao thâm, nếu một kích không trúng, hắn tuyệt đối không dùng lại chiêu đó lần thứ hai. Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy bất biến ứng vạn biến.”

“A, Lý tướng quân tựa hồ rất hiểu tên sát nhân này?”

Từ Trường Khanh mỉm cười, “Ta cùng thủ lĩnh của chúng cũng coi như người đồng đạo.”

“Đồng đạo?”

“Không sai! Đều là người tu đạo. Lý Thuần Phong là truyền nhân của Mậu Sơn nhất phái, sư phụ hắn là Viên Thiên Cương. Ta nghe sư phụ nói qua, Viên Thiên Cương tính tình cao ngạo, chẳng màng kết giao với bất cứ người tu đạo nào. Hắn chọn đồ đệ cực nghiêm, vì vậy môn hạ đệ tử không nhiều lắm, mỗi người đều mang theo dị thuật, hành sự cực đoan độc ác.”

Tỷ Thủy Trấn, lầu cao Phi Phượng Các.

“Một lũ vô dụng!” Một vị cẩm y trung niên nam tử đột nhiên đứng dậy, một quyền nắm chặt lấy thanh vịn lan can, vẻ mặt buồn nản.

“Lôi tướng quân, chúng ta không ngờ tới bên người Lý Thế Dân lại có huyền y tướng quân võ công siêu tuyệt kia, khiến cho kế hoạch ám sát tỉ mỉ của chúng ta bị hủy trong gang tấc.”

“Đành chịu thôi. Ta thật ra lại mong hắn sống để đấu tiếp một trận.” Thanh y nam tử gõ nhẹ chiếc quạt vào lòng bàn tay, nhìn Đường quân dần tiêu thất ở góc đường, bất chợt buông một trận cười, lẩm bẩm, “Cao sơn lưu thủy Bá Nha Tử Kỳ, bản quân rốt cuộc cũng gặp được đối thủ xứng tầm, thật là thú vị! Loạn thế anh hùng nếu thiếu ngươi, Lý Thuần Phong sẽ vô cùng trống trải.”

Cẩm y nam tử Lôi Trác nghe vậy, nét mặt không hề thoải mái, mở miệng trách cứ, “Lý đại nhân, ngươi tựa hồ rất mong muốn Lý Thế Dân thoát nạn?”

“Lý Thế Dân?” Lý Thuần Phong ngẩn ra, bật cười, “Không phải, ta chỉ cảm thấy hứng thú với người bên cạnh hắn, kỳ phùng địch thủ tương ngộ lương tài… Thật hay! Thật hay!”

“Hay?” Lôi Trác cười lạnh, “Chờ chúng ta trở lại diện kiến Hạ Vương, để xem ngươi giải thích thế nào chuyện ám sát thất bại hôm nay.”

“Giải thích thế nào là chuyện của ngươi.” Lý Thừa Phong hơi quay đầu, thần sắc lạnh lùng thất ý, “Ta đã sớm nói qua, Lý Thừa Phong thay Hạ Vương làm việc chỉ vì hứng thú, chỉ bán giao tình không tuân tiết chế, hắn sao có thể làm khó dễ ta?”

“Lý đại nhân lời ấy sai rồi, giữa thời loạn thế tồn vong, nam nhi nên xuất chiến góp sức phò tá minh chủ kiến công lập nghiệp, sao có thể để mọi chuyện tùy tâm mà làm…”

“Chim lớn chọn cây lành mà đậu, ngựa khôn không lạc giữa bầy cừu!” Lý Thừa Phong không nhìn đối phương nửa mắt, thản nhiên quay đầu thong thả bước xuống lầu, bỏ lại cẩm y nam tử nhìn bóng lưng hắn tiêu thất, nhịn không được oán giận nói, “Người này ỷ vào vài mánh khóe thuật Ngũ Hành, cũng đâu phải có khả năng hô phong hoán vũ tát đậu thành binh, cư nhiên dám buông lời khinh thị đại tướng dưới trướng Hạ Vương.”

“Tướng quân, chúng ta hà tất cùng hắn chấp nhặt. Hiện tại trở lại bẩm báo Hạ Vương mới là việc cấp bách.”

“Cũng được, sẽ có một ngày ta ở trước mặt Hạ Vương cho hắn một bài học.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện