Đao kiếm như lâm, quân giáp như hổ, nguyên lai người đến khao thưởng tam quân Lý Tĩnh Lý đại tướng quân đã hộ tống Tần Vương an toàn trở về bản doanh.
Trước mắt biển người chuyển động, bên tai tiếng hô dậy trời, Từ Trường Khanh, Lý Thế Dân tiếu ý hiên ngang, sóng vai nhau mà đi.
Bọn họ.
Một người oai hùng.
Một người thanh tuấn.
Cái gọi là “Đế quốc song bích”, tuyệt không hơn thế này!
Đáng tiếc Cảnh Thiên hiện tại đang trong tình trạng tâm thần hoảng hốt, hoàn toàn lạc khỏi tràng ăn mừng khí thế dậy trời kia. Hắn đứng ở giữa vạn người, cảm thụ được thời khắc vinh quang vô thượng của Từ Trường Khanh. Hắn gắt gao nhìn thân ảnh mang huyền giáp trọng y mà tràn đầy lo lắng. Từ Trường Khanh gương mặt như nước tựa hồ lưu lại vết máu bầm, mà dưới huyết sắc đó, toàn bộ da thịt lại hiện lên một màu trắng bệch.
Mặt không huyết sắc?
Mặt có huyết sắc?
Hai trạng thái sức khỏe hoàn toàn bất đồng, lại song song xuất hiện trên gương mặt của Từ Trường Khanh.
Mặt trời đã xuống núi, dưới ánh chiều tà yếu ớt, một màn diễn xuất long trọng cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc. Sau màn kịch này, hai nhân vật chính trong doanh trướng nhìn nhau mỉm cười, đây đó có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Từ đạo trưởng, hôm nay đa tạ huynh xuất thủ cứu giúp. Bằng không, tại tựu phường đó, chỉ sợ Thế Dân đã bị ám tiễn bắn thành cái sàng rồi.”
“Không cần khách khí, chưởng môn sớm có mệnh lệnh, Thục Sơn đệ tử trên dưới đều phải tận lực bảo vệ an nguy của Tần Vương.”
“Cảnh Thiên Cảnh đại hiệp cầu kiến Tần Vương.”
“Mời hắn tiến vào.”
“Đậu Phụ Trắng…” Cảnh Thiên hất rèm cửa lên, cũng không để ý trong doanh trướng còn bao nhiêu tướng sĩ, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Trường Khanh. Nhưng mà, hắn nguyên bản muốn nói cái gì, đến lúc nhìn thấy nét mặt Từ Trường Khanh thì lại đình chỉ không nói.
Mắt thấy Cảnh Thiên chăm chú nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới, miệng không nói một lời, ánh mắt sau cùng dừng lại chỗ băng vải bên cánh tay trái, Từ Trường Khanh thầm nghĩ không ổn. Y biết bản tính Cảnh Thiên hỉ nộ tùy tâm, mình rời khỏi quân doanh không lâu đã mang thương tích trở về, ai biết Cảnh đại hiệp sẽ bị chọc cho giận đến mức nào.
“A, sắc mặt bất hảo… Sao vậy? Lại bị thương rồi?” Cảnh Thiên không chút nghĩ ngợi cầm lấy cổ tay Từ Trường Khanh xem xét mạch đập. Nhất cử nhất động này khiến cho Từ Trường Khanh cau mày cực kỳ xấu hổ, huống chi lại đang ở ngay trước mặt tướng sĩ Đường quân. Nhưng y cũng biết rõ, Cảnh Thiên cử chỉ đơn thuần xuất phát từ hảo ý, một khi nghịch ý hắn, tiểu tử này có thể lập tức làm trò phát giận ngay tại doanh trướng Tần Vương, đến lúc ấy sợ rằng mình càng mất mặt hơn.
Thấy ánh mắt ẩn nhẫn tức giận của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, nơi đây không thích hợp ở lâu.
“Tần Vương, mạt tướng cùng Cảnh huynh đệ có chuyện quan trọng cần thương lượng, xin cáo lui trước.”
“A, Lý, không, Tần Vương điện hạ, ta có đại sự muốn cùng Lý tướng quân thương nghị, xin cáo lui trước.”
“Nhị vị xin cứ tự nhiên.”
Từ Trường Khanh bị Cảnh Thiên một đường dắt ra khỏi doanh trướng, toàn bộ mặt mũi đều mất hết.
“Cảnh huynh đệ, huynh đây là ——”
“Từ thủ hạ, huynh có tiền đồ rồi!” Cảnh Thiên nhảy tót lên bàn, từ trên cao nhìn xuống chiếm vị trí thuận lợi, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đằng đằng sát khí, “Hừ, Thục Sơn xuống núi, bản lĩnh khác đều không học được, chỉ có gạt người thì ngày càng thành thạo. Hiện tại, ta hỏi huynh đáp, không cho phép giấu diếm bất luận chuyện gì.”
Từ Trường Khanh vốn dĩ thân hình đã thấp hơn Cảnh Thiên, hiện tại Cảnh Thiên lại đứng thế này, y phải nỗ lực ngửa đầu mới chống đỡ được đường nhìn hùng hổ của hắn. Y theo thói quen nhíu mày, cố gắng đoán lấy dụng ý của Cảnh Thiên, chậm rãi thành khẩn đáp, “Cảnh huynh đệ, huynh có thể xuống đây rồi nói hay không?”
“Không được! Phải như vậy mới nhắc nhở huynh chúng ta thân phận cách xa.”
“Được rồi, Cảnh huynh đệ hỏi đi.” Từ Trường Khanh đoan chính như nước, thần sắc bình tĩnh, không bởi vì bộ dạng kiêu ngạo bệ vệ này của hắn mà băn khoăn chê trách gì.
Y ngữ điệu bình thản, mâu trung chớp động vài tia thuần lương, nhu quang ôn thuận. Cái loại biểu tình nghển cổ chờ đợi, mặc người tùy ý, muốn làm gì cũng được rất là vô tội này khiến Cảnh Thiên không khỏi nghĩ tới mình đã từng nuôi một con thỏ trắng – nhu thận nghe lời, bảo sao nghe vậy.
Mỗi khi Từ Trường Khanh vô thức lộ ra biểu tình ôn nhu này, trong lòng Cảnh Thiên đều như có hươu chạy, tình cảm nhộn nhạo mãnh liệt, xuân tâm tràn lan… Nhãn thần của đối phương có lực sát thương rất mạnh, đủ khiến Du Châu Cảnh lão bản nhiều lần sa vào mê loạn, đến chết không hối hận. Ngón trỏ của hắn bắt đầu rục rịch, chỉ ước có thể bổ nhào tới người trước mắt, đem một tràng tiêu hồn đêm qua diễn lại một trăm lần.
“Mẹ nó! Lần nào cũng là bộ dạng này, tưởng đem cái dạng thỏ con vô tội đó ra mà có thể