Trướng ngoại, thanh hàn bức nhân.
Lý Thuần Phong vô thanh vô tức tiến nhập doanh trướng, “Súc Địa Thuật” của hắn xác thực đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, tự thân cơ thể có thể trôi đi vài dặm, nháy mắt xuất hiện bên trong Tần doanh.
Nhưng mà, thời điểm hắn vừa lẻn vào trong trướng, mày kiếm nhất thời nhíu lại. Trong doanh trướng không một kẽ hở, hắn ngửi thấy một mùi hương kim phấn nhàn nhạt lạ lùng. Lý Thuần Phong ngưng thần nhìn lại, mới phát hiện hương thơm lạ lùng này lượn lờ mọc lên từ lư hương trong trướng.
Hắn ngừng thở, bước nhanh đến mở ra nắp ra, bốc một nắm hương tro đưa lên mũi ngửi, lòng khẽ giật mình.
“Ba Tư Túy! Mê hương chuyên chế! Đây là thứ trong hoàng cung triều Tùy, hoàng đế chuyên dùng để đối phó những phi tần cương liệt khó thuần. Mê hương này đến từ ngoại quốc, vô cùng khó kiếm, vì vậy giá trị lên đến ngàn vàng. Sau khi nhà Tùy diệt vong, hương này cũng thất truyền hậu thế, sao đột nhiên lại xuất hiện trong doanh trướng của Lý Tĩnh? Quái lạ!”
Nhưng mà, không đợi hắn nghĩ xong, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng tay áo xé gió. Hắn trong lòng cảnh giác, vội vàng lách mình ẩn vào một góc âm u.
Rèm trướng lật lên, vài bóng đen phục sức Đường quân chậm rãi tiến vào.
“Thế nào? Thành công không?”
“Đương nhiên, ngươi xem trong thực hạp thức ăn không còn mấy, mà Ba Tư Túy đốt cũng sắp hết rồi. Lý Tĩnh chỉ sợ sớm đã mềm ra như bún. Cho dù không có Ba Tư Túy, Tiêu Dao Hóa Công Tán của ta cũng đủ cho hắn kiệt sức rồi.”
“Ta an tâm. Huynh đệ, Lý Tĩnh được xưng là Đường quân chiến thần, không chỉ võ nghệ cao tuyệt, cưỡi ngựa bắn cung lại càng xuất chúng, chúng ta quyết không thể sơ xuất.”
“Hừ, công phu của hắn cho dù xuất chúng thế nào, đêm nay chỉ sợ đều phải nếm qua nỗi nhục nhã kia thôi.”
Lý Thuần Phong nấp ở góc tối, nghe được mấy kẻ kia miệng nói lời không sạch sẽ, tùy ý khinh bạc, lòng không hiểu sao dâng lên một cổ tức giận. Hắn thầm nghĩ, bọn đạo chích vô sỉ trà trộn quân doanh mà cũng dám làm ra loại hành động hạ nhục nam nhân này. Chỉ bất quá, đây là Đường quân đại doanh, bọn họ tột cùng là người thế nào mà có thể ngang nhiên làm loạn, đem tâm tư đặt lên mình một tướng quân phụng mệnh đến khao thưởng tam quân?
Việc này tuyệt không đơn giản!
Nếu bất chợt buồn bực, chúng có thể lén ra ngoài quân doanh, đi tìm kỹ nữ trên tiểu trấn mà phát tiết, sao đến mức phải khổ tâm tìm về Ba Tư Túy, mạo hiểm mê đảo chủ tướng thế này?
Lý Thuần Phong trong lúc còn đang suy nghĩ, mấy kẻ kia đã lẳng lặng đến bên giường.
Trên giường, Từ Trường Khanh sắc mặt bình tĩnh, hơi thở sâu đều đặn, cho thấy y đã rơi vào mê man.
Hắc y nhân dẫn đầu cảm thấy thỏa mãn với dược hiệu của Ba Tư Tán, vươn tay ra hiệu, mấy bóng đen hai bên trái phải lập tức vươn người xuất thủ như gió, chế trụ cổ tay cổ chân của Từ Trường Khanh.
“Nhanh lên, tránh cho dược hiệu của Lý Thế Dân bên kia…” Hắc y nhân phía sau nhanh chóng mở một bao vải lớn ra, sẵn sàng nhét Từ Trường Khanh vào trong. Nhưng mà sau một khắc, “Từ Trường Khanh” trên giường rơi vào tay chúng đều mềm nhũn, cư nhiên biến thành một đống vải bông.
Bốn người trước giường đứng ngây ra như phỗng.
“Ta ở chỗ này!” Phía sau truyền đến một thanh âm, mấy tên hắc y nhân nghe vậy không khỏi thái dương mồ hôi thành dòng, nháy mắt ướt đẫm trọng y.
Trong bóng tối, Từ Trường Khanh ngữ điệu bình thản không sợ hãi, chỉ nghe y chầm chậm nói, “Chư vị đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì?”
Lý Thuần Phong ở trong góc phòng thầm thất kinh, nguyên lai Lý Tĩnh nhân lúc ta vào cửa đã dùng phép ‘Kim thiền thoát xác’ mà ẩn thân thoát ra. Người này thi pháp ngay trước mặt mà thần không biết quỷ không hay, khẳng định sau này sẽ là kình địch số một của Lý Thuần Phong này. Chỉ là y làm sao biết được ta nửa đêm do thám quân doanh? Không lẽ tính ra được?
Hắn hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nhớ đến tiểu hắc cẩu bên ngoài doanh trướng, nhất thời bừng tỉnh. Tục ngữ nói, chó hiểu tính người, quả nhiên không sai, chắc chắn tiểu súc sinh đó đã sủa lên thức tỉnh đối phương.
“Keng” một tiếng, Kiến Ngôn Kiếm rời vỏ, lưỡi kiếm xé gió tạo ra một mảnh hàn quang xanh biếc, thân thể y tựa như mây trôi phiêu xuất.
Hắc y nhân dẫn đầu cả kinh, vội vàng thối lui mấy bước. Nhưng mà, Kiến Ngôn Kiếm như chân với tay theo sát trước ngực hắn hai thốn. Người nọ cả người lảo đảo, thần sắc hốt hoảng, Kiến Ngôn Kiếm vững vàng đặt ngay trên cổ hắc y nhân.
Nhưng mà, sát khí lạnh lẽo ngưng trọng lại không xuất ra nữa.
“Không được nhúc nhích!” Từ Trường Khanh chuyển hướng nói với ba tên hắc y nhân còn lại, “Các ngươi nếu dám động đậy, tính mệnh hắn sẽ không còn. Người đâu!…”
Nhưng bên ngoài doanh trướng một mảnh im lặng, tựa hồ tất cả đều rơi vào trầm tịch vĩnh viễn.
“Người đâu…”
“Lý tướng quân, chúng ta từ lâu đã xử lý toàn bộ người bên ngoài rồi, hiện tại bọn họ đều đã say sưa giấc mộng, tuyệt không thể nghe thấy bất luận âm thanh gì. Còn nữa, tay tướng quân hình như đang run, có đúng hay không hít phải mê hương, nội lực bắt đầu không áp chế nổi rồi?”
“Giao giải dược ra!”
“Ai nha, Lý tướng quân làm khó tiểu nhân rồi. Cho dù tiểu nhân đáp ứng, Lý tướng quân cũng không hẳn đáp ứng.”
“Có ý gì?”
“Lý tướng quân ra vào hoàng cung bao lâu, chẳng lẽ còn không biết đây là bảo bối giúp hoàng đế trong chuyện mây mưa? Nếu là tiền triều, giải dược chính là long dương vật của Tùy Dạng Đế Dương Quảng. Nếu là tại đêm nay, thì phải xem tướng quân ——” Từ Trường Khanh trong đầu bắt đầu một trận choáng váng, từng lời đối thoại của đối phương loáng thoáng lọt vào tai y, càng nghe càng thêm mê loạn.
Liền vào lúc này, hắc y nhân đột nhiên hành động, chỉ thấy ống tay áo hắn mơ hồ chớp động, một chùm kim châm như mưa bắn ra. Từ Trường Khanh đáy lòng giận dữ, vận khí tạo thành một tầng quang vựng trong suốt, loạt kim châm lao thẳng vào tầng quang vựng nháy mắt bật trở lại, tựa như tia nắng ban mai chọc thẳng con mắt hắc y nhân.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, hắc y nhân ôm mặt ngã xuống đất.
Kiếm khí khắp trời như thiên hà vỡ đê, ngăn lại mấy kẻ chạy trốn, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì, kiếm khí sắc bén đã xẹt qua, cả bọn run như cầy sấy. “Xuy xuy xuy” vài tiếng, chúng chỉ cảm thấy tay chân tê rần, nhất loạt bị điểm trúng huyệt đạo toàn bộ ngã xuống.
Từ Trường Khanh tập tễnh bước đi, y miễn cưỡng lấy Động Thanh Kính ra, đầu ngón tay ngưng lại một pháp quyết, thấp giọng gọi, “Cảnh… huynh đệ…”
“A, Đậu Phụ Trắng.” Cảnh Thiên đang mơ mơ màng màng nhất thời tỉnh dậy, “Huynh tìm ta? Có việc gì vậy?”
“Ta…”
“Này, này, huynh làm sao vậy, trả lời ta! Trả lời ta!” Cảnh Thiên nhất thời kinh hoảng, cuống quýt chạy ra khỏi trướng.
Lý Thuần Phong thính lực hơn người, lúc này đã nghe thấy bên ngoài trướng tiếng cao thủ tay áo xé gió mà đến. Hắn hơi trầm ngâm, sợ rằng binh mã Đường quân đại đội một khi kéo đến, chính mình sẽ gặp phải không ít phiền phức. Hắn lập tức khom người, thân hình như tiễn lên dây, thoáng chốc vọt đi.
Sau một lát, Từ Trường Khanh thấy thân ảnh Cảnh Thiên đã xuất hiện trong trướng, lòng cũng buông lỏng ít nhiều, “Có thích khách…” Khó khăn lắm y mới nói ra được ba chữ, rốt cuộc trước mắt tối sầm, ngã thẳng vào khuỷu tay Cảnh Thiên.
“Đậu Phụ Trắng, rốt cuộc là làm