(Hỏi một đằng trả lời một nẻo)
Nguyên lai Cảnh Thiên đã hỏi thăm sĩ tốt gác cổng đêm qua, biết được hành tung của Từ Trường Khanh. Hắn tròn một ngày một đêm nghĩ ngợi phân tích, bài trừ tất cả khả năng không thể, đầu óc dần tỉnh táo lại. Vì vậy, Cảnh lão bản trí tuệ khai thông, thầm nghĩ Đậu Phụ Trắng võ công tuyệt đối cao hơn hắn, hắn sao có thể mơ mơ màng màng mà đắc thủ. Vậy, có phải ý nghĩa là, Đậu Phụ Trắng căn bản là toàn tâm toàn ý, lưỡng tình tương duyệt mà đi đến chuyện mây mưa.
Cảnh Thiên nghĩ tới đây tim càng đập mạnh. Nhưng mà đêm qua trạng thái mơ hồ, sự tình không rõ thật giả, hắn nhất định phải tìm cho ra chứng cứ mới có thể khẳng định được.
Nếu muốn biết chân tướng, phương pháp nhanh gọn nhất chính là trực tiếp đi tìm đương sự mà hỏi chuyện. Chỉ bất quá, cứ dựa theo tính khí sĩ diện, mặt mỏng hay thẹn của Từ Trường Khanh, trực tiếp hỏi thăm chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì vậy, Cảnh Thiên linh cơ khẽ động, lừa quân vào tròng, mà tên ngốc tử kia không hề nghi ngờ gì, mơ mơ hồ hồ mà giải đáp tất cả.
“Không…” Từ Trường Khanh chăm chú giải thích, “Đều không phải! Không có!”
“Đều không phải? Không có?” Cảnh Thiên nhảy khỏi bàn, kề sát miệng vào tai Từ Trường Khanh, thấp giọng, “Từ đại chưởng môn, có ai từng nói cho huynh biết, mỗi khi huynh nói dối, đậu phụ trắng sẽ biến thành đậu phụ kho hay không? Nhìn xem cái bộ dạng xấu hổ thẹn thùng này, quả nhiên hạ huyết…”
“Hả? Thật sao? Hôm qua xuân phân ấm lại, huynh ở lâu trong doanh trướng bị đè nén khó chịu phải không? Lẽ nào Cảnh huynh đệ đêm qua mơ gặp Trường Khanh?” Từ Trường Khanh dồn khí vào đan điền, tư thế thấy chết không sợ nghiêm chỉnh đáp lại.
“Huynh muốn chống chế?”
“Cảnh huynh đệ mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, ban đêm sản sinh ảo giác cũng không phải điều gì kỳ quái. Không bằng để Trường Khanh dạy huynh Thục Sơn tâm pháp tĩnh tâm dưỡng khí, an thần bổ não?” Từ Trường Khanh tâm bình khí ổn nhẹ nhàng khuyên bảo, khi nói những lời này vẻ mặt thập phần nghiêm túc, khí tức đoan chính trang nghiêm.
“A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn! Thí chủ, người xuất gia không thể nói bừa, ngươi thân là Thục Sơn gia chủ tương lai, cư nhiên ăn nói bừa bãi lừa dối một thiếu nam vô tri như ta.” Cảnh Thiên vô cùng hứng thú nhìn Từ Trường Khanh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thầm nghĩ, vẫn còn không thừa nhận? Còn không thừa nhận lão tử sẽ tiếp tục hù dọa ngươi.
“Thục Sơn giới luật có nói, không nói dối, không hai lời, không ác khẩu, không khoa trương. Từ đại chưởng môn, ngươi đây đã rơi vào nghiệp chướng, phạm giới a phạm giới…”
Không đợi Từ Trường Khanh kịp có hành động, Cảnh Thiên bỗng nhiên tiến lên một bước đến gần y, kinh ngạc hô to, “Đây là thanh âm gì? Hừ hừ hừ hừ… Thật nhanh thật gấp… Đậu Phụ Trắng, huynh nghe thấy không? A, huynh để ta nghe lại đi, gần một chút, gần một chút…”
“Bịch.” Từ Trường Khanh bị giữ lấy thắt lưng gấp rút lui về phía sau, trượt chân ngã xuống cạnh bàn. Y trở tay nỗ lực chống đỡ thân thể, miệng giải thích, “Cảnh huynh đệ, đừng nói đùa, Trường Khanh không rõ ý tứ của huynh?”
“Không rõ, không phải muốn ta ra đòn sát thủ thì mới chịu thừa nhận?” Trong tay Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện pháp khí vô cùng quen thuộc của Từ Trường Khanh – Động Thanh Kính.
“Nhìn xem, đây là cái gì? Có tang vật đây còn dám chống chế? Ta sớm đã hỏi qua thủ vệ rồi, huynh đêm qua lén lút tới doanh trướng của ta đúng không? Nói, nửa đêm muốn hái hoa, là tương tư khó nhịn tìm ta nói chuyện giải sầu? Đậu Phụ Trắng a Đậu Phụ Trắng, nghĩ không ra huynh ngày thường đạo mạo nghiêm chỉnh, bên dưới cư nhiên như thế nhiệt tình như hỏa. Cái này gọi là gì…”
Hắn đột nhiên rướn cổ tới sát tai Từ Trường Khanh, nhả ra hai chữ.
“Phóng túng!”
Từ Trường Khanh bắt đầu chóng mặt, tâm trạng hốt hoảng, cánh tay nhũn ra. Chén trà, bầu rượu đầy trên bàn bị y va phải toàn bộ rơi xuống đất.
Cảnh Thiên xuất thủ như gió, vươn cánh tay chế trụ vòng eo của y, vừa vặn bắt được thân thể đã mềm nhũn kia, kéo trọn vào khuỷu tay của hắn.”
“Cảnh huynh đệ…”
Mắt thấy đối phương mâu trung mơ hồ hiện lên vài phần hoảng loạn, Cảnh Thiên không chịu được mà âm thầm thương tiếc.
Hắn phóng hơi thở mềm mại chậm rãi nói, “Đậu Phụ Trắng, liều chết chống lại để làm gì? Huynh hoàn toàn không rõ, ta chỉ thích trên đùa một mình huynh. Huynh càng thành thật, ta càng thích đùa huynh, huynh càng sốt ruột, ta lại càng cao hứng. Thường Dận nói đúng, ta xác thực là đồ tai họa xấu xa, lừa bắt lấy Thục Sơn chưởng môn đại sư huynh của hắn. Kỳ thực, chân chính lừa gạt lương gia phụ nam không phải huynh, mà là ta Cảnh đại gia.”
“Huynh… Ngày hôm nay đã gặp qua Thường Dận?”
“Không! Bất quá, ta dùng đầu ngón chân cũng có thể thấy được, tiểu tử này oán thầm ta từ lâu, ngay tại Thục Sơn đã bắt đầu rồi. Miệng hắn tuy không nói, ngực khẳng định hận không thể đâm trên người ta mười bảy mười tám lỗ thủng…”
“Thường Dận