Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Đáp phi sở vấn


trước sau

(Hỏi một đằng trả lời một nẻo)

Nguyên lai Cảnh Thiên đã hỏi thăm sĩ tốt gác cổng đêm qua, biết được hành tung của Từ Trường Khanh. Hắn tròn một ngày một đêm nghĩ ngợi phân tích, bài trừ tất cả khả năng không thể, đầu óc dần tỉnh táo lại. Vì vậy, Cảnh lão bản trí tuệ khai thông, thầm nghĩ Đậu Phụ Trắng võ công tuyệt đối cao hơn hắn, hắn sao có thể mơ mơ màng màng mà đắc thủ. Vậy, có phải ý nghĩa là, Đậu Phụ Trắng căn bản là toàn tâm toàn ý, lưỡng tình tương duyệt mà đi đến chuyện mây mưa.

Cảnh Thiên nghĩ tới đây tim càng đập mạnh. Nhưng mà đêm qua trạng thái mơ hồ, sự tình không rõ thật giả, hắn nhất định phải tìm cho ra chứng cứ mới có thể khẳng định được.

Nếu muốn biết chân tướng, phương pháp nhanh gọn nhất chính là trực tiếp đi tìm đương sự mà hỏi chuyện. Chỉ bất quá, cứ dựa theo tính khí sĩ diện, mặt mỏng hay thẹn của Từ Trường Khanh, trực tiếp hỏi thăm chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vì vậy, Cảnh Thiên linh cơ khẽ động, lừa quân vào tròng, mà tên ngốc tử kia không hề nghi ngờ gì, mơ mơ hồ hồ mà giải đáp tất cả.

“Không…” Từ Trường Khanh chăm chú giải thích, “Đều không phải! Không có!”

“Đều không phải? Không có?” Cảnh Thiên nhảy khỏi bàn, kề sát miệng vào tai Từ Trường Khanh, thấp giọng, “Từ đại chưởng môn, có ai từng nói cho huynh biết, mỗi khi huynh nói dối, đậu phụ trắng sẽ biến thành đậu phụ kho hay không? Nhìn xem cái bộ dạng xấu hổ thẹn thùng này, quả nhiên hạ huyết…”

“Hả? Thật sao? Hôm qua xuân phân ấm lại, huynh ở lâu trong doanh trướng bị đè nén khó chịu phải không? Lẽ nào Cảnh huynh đệ đêm qua mơ gặp Trường Khanh?” Từ Trường Khanh dồn khí vào đan điền, tư thế thấy chết không sợ nghiêm chỉnh đáp lại.

“Huynh muốn chống chế?”

“Cảnh huynh đệ mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, ban đêm sản sinh ảo giác cũng không phải điều gì kỳ quái. Không bằng để Trường Khanh dạy huynh Thục Sơn tâm pháp tĩnh tâm dưỡng khí, an thần bổ não?” Từ Trường Khanh tâm bình khí ổn nhẹ nhàng khuyên bảo, khi nói những lời này vẻ mặt thập phần nghiêm túc, khí tức đoan chính trang nghiêm.

“A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn! Thí chủ, người xuất gia không thể nói bừa, ngươi thân là Thục Sơn gia chủ tương lai, cư nhiên ăn nói bừa bãi lừa dối một thiếu nam vô tri như ta.” Cảnh Thiên vô cùng hứng thú nhìn Từ Trường Khanh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thầm nghĩ, vẫn còn không thừa nhận? Còn không thừa nhận lão tử sẽ tiếp tục hù dọa ngươi.

“Thục Sơn giới luật có nói, không nói dối, không hai lời, không ác khẩu, không khoa trương. Từ đại chưởng môn, ngươi đây đã rơi vào nghiệp chướng, phạm giới a phạm giới…”

Không đợi Từ Trường Khanh kịp có hành động, Cảnh Thiên bỗng nhiên tiến lên một bước đến gần y, kinh ngạc hô to, “Đây là thanh âm gì? Hừ hừ hừ hừ… Thật nhanh thật gấp… Đậu Phụ Trắng, huynh nghe thấy không? A, huynh để ta nghe lại đi, gần một chút, gần một chút…”

“Bịch.” Từ Trường Khanh bị giữ lấy thắt lưng gấp rút lui về phía sau, trượt chân ngã xuống cạnh bàn. Y trở tay nỗ lực chống đỡ thân thể, miệng giải thích, “Cảnh huynh đệ, đừng nói đùa, Trường Khanh không rõ ý tứ của huynh?”

“Không rõ, không phải muốn ta ra đòn sát thủ thì mới chịu thừa nhận?” Trong tay Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện pháp khí vô cùng quen thuộc của Từ Trường Khanh – Động Thanh Kính.

“Nhìn xem, đây là cái gì? Có tang vật đây còn dám chống chế? Ta sớm đã hỏi qua thủ vệ rồi, huynh đêm qua lén lút tới doanh trướng của ta đúng không? Nói, nửa đêm muốn hái hoa, là tương tư khó nhịn tìm ta nói chuyện giải sầu? Đậu Phụ Trắng a Đậu Phụ Trắng, nghĩ không ra huynh ngày thường đạo mạo nghiêm chỉnh, bên dưới cư nhiên như thế nhiệt tình như hỏa. Cái này gọi là gì…”

Hắn đột nhiên rướn cổ tới sát tai Từ Trường Khanh, nhả ra hai chữ.

“Phóng túng!”

Từ Trường Khanh bắt đầu chóng mặt, tâm trạng hốt hoảng, cánh tay nhũn ra. Chén trà, bầu rượu đầy trên bàn bị y va phải toàn bộ rơi xuống đất.

Cảnh Thiên xuất thủ như gió, vươn cánh tay chế trụ vòng eo của y, vừa vặn bắt được thân thể đã mềm nhũn kia, kéo trọn vào khuỷu tay của hắn.”

“Cảnh huynh đệ…”

Mắt thấy đối phương mâu trung mơ hồ hiện lên vài phần hoảng loạn, Cảnh Thiên không chịu được mà âm thầm thương tiếc.

Hắn phóng hơi thở mềm mại chậm rãi nói, “Đậu Phụ Trắng, liều chết chống lại để làm gì? Huynh hoàn toàn không rõ, ta chỉ thích trên đùa một mình huynh. Huynh càng thành thật, ta càng thích đùa huynh, huynh càng sốt ruột, ta lại càng cao hứng. Thường Dận nói đúng, ta xác thực là đồ tai họa xấu xa, lừa bắt lấy Thục Sơn chưởng môn đại sư huynh của hắn. Kỳ thực, chân chính lừa gạt lương gia phụ nam không phải huynh, mà là ta Cảnh đại gia.”

“Huynh… Ngày hôm nay đã gặp qua Thường Dận?”

“Không! Bất quá, ta dùng đầu ngón chân cũng có thể thấy được, tiểu tử này oán thầm ta từ lâu, ngay tại Thục Sơn đã bắt đầu rồi. Miệng hắn tuy không nói, ngực khẳng định hận không thể đâm trên người ta mười bảy mười tám lỗ thủng…”

“Thường Dận

sư đệ không phải là người như thế ——”

“Hừ, trong lòng huynh cư nhiên còn chứa chấp nam nhân khác, thay hắn biện hộ, huynh nói ta chịu đựng thế nào?” Hắn chậm rãi nhả ra từng câu, “Đậu Phụ Trắng, huynh vì sao không chịu trước mặt ta tỏ ra yếu thế? Đêm qua rõ ràng ta đã làm ra chuyện quá phận, huynh vì sao không một lần chống cự? Chuyện này là chuyện của hai người, huynh có im lặng cũng không giải quyết được gì đâu.”

“…”

“Xấu hổ sao? Tốt lắm, vậy ta hỏi huynh đáp. Đêm qua, có đúng hay không rất khó chịu?”

Lắc đầu!

Cảnh Thiên tâm trạng vui mừng, thầm nghĩ, nguyên lai trận chiến vừa mở màn đã đi đến thắng lợi, bản lãnh của ta thật không tồi.

“Vậy, huynh có thụ thương hay không?”

Lắc đầu!

Cảnh Thiên mừng như điên, tin chiến thắng liên tiếp báo về, trong đầu hắn ngập tràn vinh quang kiêu hãnh.

“Vậy, sau này cũng sẽ không phản cảm loại chuyện này?”

Trầm mặc.

“Không nói gì? Không nói gì là cam chịu đúng không?” Cảnh Thiên trong lòng bắt đầu khao thưởng tam quân.

Tiếp tục trầm mặc.

Vì vậy, Cảnh Thiên tình trường toàn thắng, khải hoàn hồi triều.

Nhưng mà, cái gọi là “phúc ở trong họa, mà họa ở trong phúc”, Cảnh Thiên trong đầu hạnh phúc mù quáng đã phủ đầy, hắn tuyệt đối không nên nói thêm một câu sau.

“Nếu đêm qua đã, há há, hợp thể song tu, không bằng đêm nay huynh lại đến lều trại của ta được không? Yên tâm, vết máu huynh lưu lại trên giường ta đã giặt, sẽ không có ai biết ——” Cảnh Thiên lời nói còn chưa dứt…

“A!!!!” Một tiếng hét thất thanh vang vọng từ trong ra ngoài doanh trướng.

“Ầm, ầm, ầm!”

Vài tiếng chưởng phong quét qua, Từ Trường Khanh một đường xuất môn.

Y cuối cùng cũng đã minh bạch một đạo lý, đối với những tên sắc lang, cho dù ngươi có thuần hóa hắn cả đời, hắn tuyệt đối không thể biến thành con cừu dịu ngoan thuần khiết.

Hắn chỉ có thể biến thành cầm thú thâm niên.

Hoặc giả.

Sói đội lốt cừu.

“Đêm qua ta đi ngang qua doanh trướng, thấy ngươi ngủ mê nói mớ loạn xạ mới thuận tay đắp lại chăn cho ngươi. Ngươi lôi kéo vạt áo ta không buông, cho nên ta mới làm rơi Động Thanh Kính, vết máu là do ta trong đêm tối không cẩn thận, bị thiết trụ trong trướng cào đứt tay…” Từ Trường Khanh trước khi rời đi bỏ lại mấy lời này, thật lâu vẫn còn quanh quẩn bên màng tai Cảnh lão bản.

“A a a a, đây là chân tướng… chân tướng…”

Cảnh Thiên ôm đầu ngồi xổm trong doanh trướng, ngực lộn xộn uất ức, “Huynh vì sao không nói sớm, hết lần này đến lần khác đều chờ đến thời khắc cuối cùng mới giải thích. Huynh không chỉ là kẻ cuồng tự ngược, mà còn là kẻ cuồng ngược đãi… Ô ô! Vì sao mất mặt luôn là ta? Vì sao tổn thương luôn là ta? Vì sao Từ Trường Khanh huynh luôn luôn một dạng thanh cao khó lường?… Huynh căn bản chính là phóng túng! Phóng túng!”

Hắn càng nghĩ, cuối cùng nghĩ tới một màn đối thoại bên trong thành Du Châu.

“Cảnh Thiên, người ta đã như vậy, ngươi lại càng như vậy. Người ta càng không thèm nhìn ngươi, ngươi lại càng truy đuổi mãnh liệt. Bao nhiêu tiểu cô nương xinh đẹp nhớ mong ngươi, ngươi lại không màng đến, hết lần này tới lần khác cùng với quả phụ bán đậu hũ ở thành Đông mắt qua mày lại…”

“Ta oan uổng a, ta là nhìn thấy người ta cô nhi quả phụ đáng thương, cho nên muốn giúp đỡ nàng ta phát triển kinh doanh.”

“Ngươi là đồ không tự trọng! Không tự trọng!” Đường Môn tiểu thư chân đấm tay đá điên cuồng.

Cảnh Thiên rùng mình một cái, trong lòng mặc niệm, “Lẽ nào ta thật sự cuồng tự ngược? Không nên a… Lẽ nào ta thực sự cùng với đậu phụ có duyên không rời? Kỳ thực ta không thích ăn rau xanh đậu phụ, ta thích ăn thịt, ăn thịt!”

Từ Trường Khanh tất nhiên không nghe thấy tiếng kêu rên bi thống đó.

Y mấy ngày liền trằn trọc bôn ba, thật sự mệt mỏi lắm rồi, ngay cả bữa cơm tiểu binh mang đến cũng chưa kịp ăn, cứ như vậy rửa mặt mà nằm xuống nghỉ. Trong doanh trại có một tiểu hắc cẩu, lúc này trông thấy thực hạp đầy ắp thức ăn mà người kia đã bỏ lại không cần, nó liền không khách khí lao đến nhai như ác thú đói ăn. Sau cùng mới tru lên vài tiếng thỏa mãn rời đi.

Từ Trường Khanh trong lúc buồn ngủ mông lung nghe được tiếng chó sủa, nhưng y cả người kiệt lực, cũng lười đứng dậy ngăn cản, mặc cho tiểu súc sinh ăn uống no nê.

Nửa đêm, sắc trời âm trầm, mây đen che nguyệt, giơ tay không nhìn rõ năm ngón.

Bỗng nhiên bên ngoài lều trại của Từ Trường Khanh, một đoàn quang vựng óng ánh xuất hiện. Nương theo tiếng tru của tiểu hắc cẩu, đoàn quang vựng ngày càng rõ ràng.

Giữa u linh xuất hiện một bóng người mờ ảo, là một nam tử vận thanh sam. Nương theo bước đi của hắn, hào quang lưu động, một chiếc quạt kim loại thư thái nằm trong lòng bàn tay. Thân ảnh này không phải ai xa lạ, chính là Quốc sư dưới trướng Hạ Vương – Lý Thuần Phong.

Lý Thuần Phong tại sao lại tới đây?

Chẳng lẽ hắn muốn ám sát Tần Vương?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện