Cảnh Thiên trút bỏ hoàn toàn bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, chăm chú nghe Thánh Cô nói chuyện, cả quá trình không chen vào một câu, càng không làm động tác linh tinh chọc cười.
“Hết rồi?”
“Ừm!”
“Như vậy là hết rồi?”
“Ừm!”
“Có lầm hay không?”
Thánh Cô nhăn trường mi lại, mặt có vẻ giận nhìn Cảnh Thiên, lạnh lùng nói, “Có ý gì?”
Cảnh Thiên nhảy dựng lên, hét lớn, “Có ý gì? Ý tứ rất rõ ràng, Tử Huyên thân là truyền nhân Nữ Oa tộc, trách nhiệm cứu vớt thương sinh không làm, lại đối với một đạo sĩ xuân tâm nhộn nhạo, đã thế còn truy đuổi người ta lưỡng sinh lưỡng thế, không, tam sinh tam thế! Ai nha nha, nam tử này thật đáng thương, quen biết một nữ nhân như vậy, không dưng đeo trên lưng nghiệt duyên ba kiếp, luân hồi liên miên cũng chạy không thoát… Tử Huyên này thực sự là đầu óc úng nước rồi!”
“Ngươi nói năng hàm hồ!”
“Ai nói năng hàm hồ? Ta xem không chỉ Tử Huyên kia đầu óc úng nước, mà vị Thánh Cô đây, bộ dạng cũng không khác cho lắm.”
“Ta đã cật lực vãn hồi rồi, hài tử vừa sinh ra ta đã tìm thấy, phong ấn mang đi. Tử Huyên vô luận tìm kiếm thế nào, cũng không thể phát hiện ra hành tung của nó.”
“Ta phỉ! Bà thế này mà gọi là cật lực vãn hồi, bà đã từng làm người hay chưa? Hay bà làm Thánh Cô đã lâu, quên luôn cảm tình của con người? Được rồi, quên đi, bà chưa xuất giá, cũng chưa từng làm mẫu thân, căn bản không biết nỗi thống khổ của cha mẹ mất đi con cái. Bà chỉ biết bảo toàn hạnh phúc của Nữ Oa truyền nhân Tử Huyên, đi phong ấn đứa trẻ sơ sinh vô tội, đem nó đến một nơi xa lạ để Tử Huyên vĩnh viễn không tìm được. Bà thế nào không nghĩ đến, con cái mất đi cha mẹ có bao nhiêu thống khổ?…”
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta, ta hỏi bà, bà đem hài tử đến đâu rồi? Ai nha nha, nghìn vạn lần không nên để nó làm đạo sĩ a. Tử Huyên cô nương nhà ngươi sớm đã thích nhằm vào đạo sĩ, nàng ta nói không chừng chạy khắp đạo quán trong thiên hạ mà tìm tình lang chuyển thế đó.”
Cảnh Thiên thấy Thánh Cô muốn nói lại thôi, nhịn không được kêu lên, “Không phải đâu! Không thể nào! Bà thật sự mang hài tử sơ sinh đi làm đạo sĩ rồ! A a a, được rồi, đạo sĩ thì đạo sĩ, ngàn vạn lần đừng đưa đến Thục Sơn…”
“Ta…”
“A a a, nhân gian thảm kịch a! Bà thật sự đem nó đến Thục Sơn! Chẳng lẽ là Thường Dận? Thường Hoài? Hay Thủ Nhất? Thủ Chính? Thủ Nhân? Như Ngọc? A a a, nghìn vạn lần không nên là Từ Trường Khanh nha!”
“Ta đã tạo ra một liên hoa phong ấn tại ngực hài tử…”
Cảnh Thiên vừa nghe đến đây, não long thành từng mảng.
Không thể nào, không phải đâu, không nên đối với ta tàn nhẫn như thế! Đấu với trời ta không sợ, đấu với đất ta không sợ, đấu với người ta càng không sợ, nhưng đấu với xà – ta không có kinh nghiệm a! Trước có người, sau có ma, giữa có mèo, giờ lại lòi ra cái thứ đầu người thân rắn. Ta đã trêu ai đã chọc ai, ta chỉ là thích một khối đậu phụ thôi, mệnh ta thế nào lại khổ như thế? Chuyện hôm nay phải giải quyết thế nào?
Ta còn không mau xử lý tạp vụ, đem khối đậu phụ đó gói khiêng về Du Châu, trước bái thiên địa sau động phòng hoa chúc, nói chung gạo nấu thành cơm… sinh ra một đám oa nhi. A, sai rồi, ta quên mất, Đậu Phụ Trắng tuy rằng bản lĩnh không ít, bất quá sinh oa nhi thì quên đi. Thôi cứ dứt khoát nhận nuôi một đám hài tử, lập thành một quân đoàn tiểu đậu phụ, mỗi ngày đều do Đậu Phụ Trắng chỉ huy tại tiệm cầm đồ Vĩnh Yên mà luyện tập, vừa hoạt động gân cốt vừa thu hút làm ăn, rảnh rỗi còn có thể trảm yêu trừ ma, tạo phúc thương sinh… A, nhân sinh đến thế này đủ mãn nguyện rồi!
“Oa oa…”