“Ngươi nói nhiều như vậy, chung quy… Từ Trường Khanh chính là đứa trẻ năm đó đúng không?”
“Phải!” Cảnh Thiên thản nhiên thừa nhận, “Hơn nữa, thỉnh Thánh Cô cứ yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối không nói cho Tử Huyên hay Từ Trường Khanh biết.” Hắn vỗ vỗ vai Thánh Cô, ngữ điệu vô hạn thành khẩn, chăm chú nói, “Chúng ta chính là bằng hữu đứng chung một chiến tuyến.”
“Ta không có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu, ta chỉ muốn chặt đứt tâm tư này của Tử Huyên, để nàng hảo hảo bảo hộ con dân Nam Chiếu là được.”
“Được, ta đây cũng yên tâm, mời bà nhanh chóng đưa Tử Huyên cô nương kia về nhà, sau đó trông giữ cho tốt, không nên để nàng ta chạy loạn khắp đạo quán thiên hạ tìm kiếm hồng trần lệ. Y đã đủ thương cảm lắm rồi, nếu như còn bị nàng ta tìm được, chẳng biết còn bị hại đến đời nào kiếp nào nữa. A di đà phật Vô Lượng Thiên Tôn thiện tai thiện tai…”
“Ta…”
Liền vào lúc này, Cảnh Thiên đưa tay ra hiệu, “Chớ có lên tiếng, Đậu Phụ Trắng đã trở về.”
Thánh Cô lòng thầm kinh hãi, tên Cảnh Thiên này nhìn qua tưởng như côn đồ càn quấy không học vấn không nghề nghiệp, nghĩ không ra công lực lại cao thâm như vậy. Tiếng bước chân của Từ Trường Khanh ta còn chưa phát giác, hắn cư nhiên đã nghe ra.
Bà vốn không hề biết, người có tình thường tâm tâm tương ứng, không phải dựa vào công lực thâm hậu là có thể nhận ra.
Ba người họ bàn bạc xong xuôi chuyện trở về Thục Sơn, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên cáo từ đi ra. Thánh Cô tiễn đến ngoài cửa, khi thân ảnh hai người tiêu thất tại đường nhìn, trong mắt bà nổi lên vài tia lo nghĩ. Bà không khỏi cười khổ, trăm năm khổ tu, xem ra mình vẫn chưa đạt đến mức đứng ngoài trần thế.
Hai người một đường đi tới, nếu là ngày trước, Cảnh Thiên sớm đã không chịu nổi bắt đầu hỏi thăm chi tiết chuyện Thương Cổ trưởng lão hai mươi bảy năm trước thu nhận Từ Trường Khanh. Nhưng hiện tại hắn đã nghĩ kỹ, đây là đại sự, quyết không thể nóng vội, đợi ngày sau từ từ làm sáng tỏ, quyết không để Đậu Phụ Trắng sinh nghi.
“Được rồi…”, Cảnh Thiên lên tiếng, “Đậu Phụ Trắng huynh có tính toán gì không? Chuyện của Tần Vương…”
“Tần Vương hiện tại không thể bỏ lại quân vụ theo chúng ta về Thục Sơn, cho nên chúng ta chỉ có thể ở lại đây chờ chiến dịch kết thúc. Chư vị sư tôn Thục Sơn đã truyền lời, họ có thể kiên trì thêm một ít thời gian, cho nên ta không muốn thúc giục Tần Vương. Dù sao, quân tình khẩn cấp, chiến dịch này quan hệ tới Lý Đường giang sơn xã tắc, Cảnh huynh đệ, chúng ta kiên trì một chút.”
“Không phải!” Cảnh Thiên có chút phiền muộn, hắn lẩm bẩm, “Đậu Phụ Trắng, huynh rõ ràng hiểu vấn đề ta nói, huynh biết ta có ý tứ gì mà.”
Từ Trường Khanh hơi nghiêng đầu, cười nhẹ đánh giá Cảnh Thiên, “Cảnh huynh đệ, vậy huynh có ý tứ gì?”
Cảnh Thiên bị ánh mắt của y đảo qua, nhất thời nói không ra lời. Hai người họ nói chuyện phiếm vài câu, Cảnh Thiên rốt cục nghiêm túc nói, “Đậu Phụ Trắng, ta không muốn cùng huynh đùa cợt, ta hiện tại muốn hỏi huynh, sau khi chúng ta cùng Tần Vương trở về Thục Sơn, huynh có dự tính gì? Các vị sư tôn của huynh mong muốn huynh làm chưởng môn Thục Sơn, vậy huynh thì sao? Huynh thật sự thích làm chưởng môn?”
“Ta…”
Cảnh Thiên mắt sáng quắc tiến sát tới Từ Trường Khanh, chằm chằm nhìn nam tử trước mắt, một bước cũng không nhượng bộ, “Đậu Phụ Trắng. đừng nói với ta cái gì sư môn kỳ vọng, bọn họ là bọn họ. Ta hiện tại chỉ hỏi huynh một câu, chính huynh có muốn làm chưởng môn?” Thanh âm của hắn dần trầm xuống, trầm đến phảng phất quanh quẩn trong lồng ngực, một từ lại một từ xuyên qua màng tai Từ Trường Khanh, thấu nhập trái tim y.
“Đậu Phụ Trắng, chỉ cần huynh nói một câu, huynh thật sự không muốn làm chưởng môn…”
“Cảnh huynh đệ, ta không thể làm chưởng môn nữa —”
“Vậy là tốt rồi!” Cảnh Thiên sung sướng không kìm được nhảy dựng lên, mâu trung sáng quắc tràn đầy tiếu ý, “Ta chỉ biết, huynh không nỡ ly khai ta, hơn nữa địa vị chưởng môn này đem đến cho huynh rất nhiều phiền muộn, tuyệt không hảo ngoạn. Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút sạch râu bạc của bọn họ, hủy đi Vô Cực Các, khiến cho đám tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh đồng ý ở lại thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”
“Cảnh huynh đệ ——”
“A, không phải, ta không phải muốn bức huynh ở lại Du Châu. Để phòng ngừa mấy tên kia Thường Nhất a Thường Nhị a Ngưa Ma Vương a làm phiền, chúng ta nên đi du sơn ngoạn thủy. Huynh không phải rất thích Cửu Tuyền Thôn kia sao?”
“Cảnh huynh đệ, ta không làm chưởng môn là ——”
“A, đúng rồi, chúng ta nếu ẩn cư luôn tại Cửu Tuyền Thôn khả năng