Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Trư cật lão hổ


trước sau

“Ngươi nói nhiều như vậy, chung quy… Từ Trường Khanh chính là đứa trẻ năm đó đúng không?”

“Phải!” Cảnh Thiên thản nhiên thừa nhận, “Hơn nữa, thỉnh Thánh Cô cứ yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối không nói cho Tử Huyên hay Từ Trường Khanh biết.” Hắn vỗ vỗ vai Thánh Cô, ngữ điệu vô hạn thành khẩn, chăm chú nói, “Chúng ta chính là bằng hữu đứng chung một chiến tuyến.”

“Ta không có bằng hữu, cũng không cần bằng hữu, ta chỉ muốn chặt đứt tâm tư này của Tử Huyên, để nàng hảo hảo bảo hộ con dân Nam Chiếu là được.”

“Được, ta đây cũng yên tâm, mời bà nhanh chóng đưa Tử Huyên cô nương kia về nhà, sau đó trông giữ cho tốt, không nên để nàng ta chạy loạn khắp đạo quán thiên hạ tìm kiếm hồng trần lệ. Y đã đủ thương cảm lắm rồi, nếu như còn bị nàng ta tìm được, chẳng biết còn bị hại đến đời nào kiếp nào nữa. A di đà phật Vô Lượng Thiên Tôn thiện tai thiện tai…”

“Ta…”

Liền vào lúc này, Cảnh Thiên đưa tay ra hiệu, “Chớ có lên tiếng, Đậu Phụ Trắng đã trở về.”

Thánh Cô lòng thầm kinh hãi, tên Cảnh Thiên này nhìn qua tưởng như côn đồ càn quấy không học vấn không nghề nghiệp, nghĩ không ra công lực lại cao thâm như vậy. Tiếng bước chân của Từ Trường Khanh ta còn chưa phát giác, hắn cư nhiên đã nghe ra.

Bà vốn không hề biết, người có tình thường tâm tâm tương ứng, không phải dựa vào công lực thâm hậu là có thể nhận ra.

Ba người họ bàn bạc xong xuôi chuyện trở về Thục Sơn, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên cáo từ đi ra. Thánh Cô tiễn đến ngoài cửa, khi thân ảnh hai người tiêu thất tại đường nhìn, trong mắt bà nổi lên vài tia lo nghĩ. Bà không khỏi cười khổ, trăm năm khổ tu, xem ra mình vẫn chưa đạt đến mức đứng ngoài trần thế.

Hai người một đường đi tới, nếu là ngày trước, Cảnh Thiên sớm đã không chịu nổi bắt đầu hỏi thăm chi tiết chuyện Thương Cổ trưởng lão hai mươi bảy năm trước thu nhận Từ Trường Khanh. Nhưng hiện tại hắn đã nghĩ kỹ, đây là đại sự, quyết không thể nóng vội, đợi ngày sau từ từ làm sáng tỏ, quyết không để Đậu Phụ Trắng sinh nghi.

“Được rồi…”, Cảnh Thiên lên tiếng, “Đậu Phụ Trắng huynh có tính toán gì không? Chuyện của Tần Vương…”

“Tần Vương hiện tại không thể bỏ lại quân vụ theo chúng ta về Thục Sơn, cho nên chúng ta chỉ có thể ở lại đây chờ chiến dịch kết thúc. Chư vị sư tôn Thục Sơn đã truyền lời, họ có thể kiên trì thêm một ít thời gian, cho nên ta không muốn thúc giục Tần Vương. Dù sao, quân tình khẩn cấp, chiến dịch này quan hệ tới Lý Đường giang sơn xã tắc, Cảnh huynh đệ, chúng ta kiên trì một chút.”

“Không phải!” Cảnh Thiên có chút phiền muộn, hắn lẩm bẩm, “Đậu Phụ Trắng, huynh rõ ràng hiểu vấn đề ta nói, huynh biết ta có ý tứ gì mà.”

Từ Trường Khanh hơi nghiêng đầu, cười nhẹ đánh giá Cảnh Thiên, “Cảnh huynh đệ, vậy huynh có ý tứ gì?”

Cảnh Thiên bị ánh mắt của y đảo qua, nhất thời nói không ra lời. Hai người họ nói chuyện phiếm vài câu, Cảnh Thiên rốt cục nghiêm túc nói, “Đậu Phụ Trắng, ta không muốn cùng huynh đùa cợt, ta hiện tại muốn hỏi huynh, sau khi chúng ta cùng Tần Vương trở về Thục Sơn, huynh có dự tính gì? Các vị sư tôn của huynh mong muốn huynh làm chưởng môn Thục Sơn, vậy huynh thì sao? Huynh thật sự thích làm chưởng môn?”

“Ta…”

Cảnh Thiên mắt sáng quắc tiến sát tới Từ Trường Khanh, chằm chằm nhìn nam tử trước mắt, một bước cũng không nhượng bộ, “Đậu Phụ Trắng. đừng nói với ta cái gì sư môn kỳ vọng, bọn họ là bọn họ. Ta hiện tại chỉ hỏi huynh một câu, chính huynh có muốn làm chưởng môn?” Thanh âm của hắn dần trầm xuống, trầm đến phảng phất quanh quẩn trong lồng ngực, một từ lại một từ xuyên qua màng tai Từ Trường Khanh, thấu nhập trái tim y.

“Đậu Phụ Trắng, chỉ cần huynh nói một câu, huynh thật sự không muốn làm chưởng môn…”

“Cảnh huynh đệ, ta không thể làm chưởng môn nữa —”

“Vậy là tốt rồi!” Cảnh Thiên sung sướng không kìm được nhảy dựng lên, mâu trung sáng quắc tràn đầy tiếu ý, “Ta chỉ biết, huynh không nỡ ly khai ta, hơn nữa địa vị chưởng môn này đem đến cho huynh rất nhiều phiền muộn, tuyệt không hảo ngoạn. Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút sạch râu bạc của bọn họ, hủy đi Vô Cực Các, khiến cho đám tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh đồng ý ở lại thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”

“Cảnh huynh đệ ——”

“A, không phải, ta không phải muốn bức huynh ở lại Du Châu. Để phòng ngừa mấy tên kia Thường Nhất a Thường Nhị a Ngưa Ma Vương a làm phiền, chúng ta nên đi du sơn ngoạn thủy. Huynh không phải rất thích Cửu Tuyền Thôn kia sao?”

“Cảnh huynh đệ, ta không làm chưởng môn là ——”

“A, đúng rồi, chúng ta nếu ẩn cư luôn tại Cửu Tuyền Thôn khả năng

không tránh khỏi buồn bực…” Cảnh Thiên chìm đắm trong vui mừng cực độ, “Như vậy đi, chúng ta có thể nửa năm tại nơi đó, nửa năm tới Trường An. Đúng, chúng ta ngay tại thành Trường An dựng một chi nhánh của tiệm Vĩnh Yên, sau đó để Mậu Mậu và Tất Bình trông coi, dù sao thì Mậu Mậu lâu nay vẫn mơ ước được đến Trường An…”

“A, Đậu Phụ Trắng, huynh muốn nói cái gì? Phải rồi, ta nhớ trước đây huynh từng nói qua, võ công nội lực của huynh không thể tăng tiến nữa, chuyện gì đã xảy ra? Có phải huynh bị thương rồi…”

“Ta…” Nhìn Cảnh Thiên một dạng lo lắng, Từ Trường Khanh nhất thời giật mình.

Chuyện cũ đã qua, hà tất truy cứu.

Y phảng phất đã quyết định rồi, chậm rãi nói, “Không có gì, là ta luyện công không cẩn thận tổn thương đến kinh mạch, cho nên không thể đề thăng công lực nữa.”

Cảnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cao giọng nói, “Không sao, có ta ở đây, Cảnh đại gia bảo vệ huynh, từ nay trở đi ngày ngày ta sẽ nỗ lực luyện công không lười biếng.” Ngực hắn dâng lên một trận hào hùng, nhưng lập tức phát hiện có gì không ổn, liền bổ sung thêm một câu, “A, thế nhưng, mỗi nửa tháng cũng phải được nghỉ ngơi ba ngày?”

Từ Trường Khanh không nói gì.

“Vậy mỗi tháng nghỉ ngơi ba ngày?”

Từ Trường Khanh trầm mặc.

“Hai ngày?”

Từ Trường Khanh không đáp.

“Một ngày?”

Từ Trường Khanh mỉm cười.

Trời chiều đã hạ, song mâu Từ Trường Khanh nhàn nhạt tiếu ý, vừa là thanh hoa nội liễm, vừa là lượng đắc nhiếp nhân.

Cảnh Thiên ngẩng ra, nhất thời không biết nói gì. Hắn khua tay vung chân hổn hển quát, “Huynh lừa ta – Hay cho huynh một Đậu Phụ Trắng, cư nhiên dám lừa ta.”

Người đối diện nghe được lời ấy, nhịn không được mặt giãn ra.

Ánh trời chiều len qua ô cửa, Từ Trường Khanh mâu quang như nước, mặt mày thanh liệt, loại này buông mi hạ mắt, loại này ôn nhu mỉm cười, từng nét đều là dung nhan như họa. Tình cảnh đó khiến Du Châu lão bản vốn đã khó kiềm chế, giữa đêm trường hồn mộng quay về, nhịn không được trằn trọc tương tư thống khổ.

Cảnh Thiên phảng phất nghe được từ trong tâm tư vang vọng một điệu đàn, hắn “a” lên một tiếng, nhanh như chớp bổ nhào tới, miệng quát, “Làm trư mà đòi trêu hổ, thật lớn gan, xem ta phạt huynh thế nào!”

“Cảnh huynh đệ…” Từ Trường Khanh đưa tay tóm lại móng vuốt đang tùy ý làm loạn của đối phương, thanh âm có chút gấp gáp, “Có tiếng động!”

Lúc này, bên ngoài doanh trại vang lên một trận thanh âm, là tiếng người nhốn nháo, mơ hồ còn có tiếng phụ nữ cùng trẻ con gào khóc. Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, đây là Đường Quân đại doanh, sao lại có phụ nữ cùng trẻ em gây chuyện?

Ra ngoài doanh môn mới biết, nguyên lai có một toán lưu dân tụ tập ở đây, thỉnh cầu cấp cho họ một ít lương thực. Đội lưu dân này nam có nữ có già có trẻ có, có bô lão tóc trắng như cước đầy mặt phong trần, có hài tử tóc trái đào còn quấn tã nằm trong lòng mẹ. Những người này đều quần áo tả tơi, vẻ ngoài tiều tụy, mặt mũi xanh xao, tinh thần uể oải.

Lòng Cảnh Thiên dâng lên một trận chua xót, liền nói: “Họ đều đói bụng lắm rồi, không bằng để ta xuống bếp tìm chút lương khô cho họ…”

“Cảnh huynh đệ…” Từ Trường Khanh kịp thời đình chỉ câu nói của hắn, quay ra phân phó, “Chúng ta đi tìm Tần Vương, chư vị xin cứ an tâm đừng nóng vội, tự khắc sẽ có người xử lý chuyện này.”

Ngay lúc này, ngoài doanh trướng vọng tới một tiếng kêu thảng thốt, “Cảnh đại ca, là huynh? Huynh cũng đầu quân rồi sao?”

Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn, chính là hai huynh đệ Lương gia Cửu Tuyền Thôn.

“Lương đại ca, các người, các người tại sao lại đến nơi này? Tẩu tử đâu? A đễ đâu? Còn có hài tử đâu?”

Trong đám người bỗng nhiên bật ra một tiếng khóc, Lương a đễ ôm đứa trẻ trong lòng cố sức chen ra, “Cảnh đại ca, tẩu tử, tẩu tử đã…”

Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, nhìn thần sắc bi thương của Lương Thụ Nguyên, nửa tháng không gặp, hắn phảng phất già đi chục tuổi, hán tử kia nguyên bản vững chãi mạnh mẽ, trong mắt lại không giấu nổi một tia lệ quang, “Cảnh huynh đệ, tẩu tử ngươi đi rồi. Không chỉ có nàng, các hương thân ở Cửu Tuyền Thôn đều đã…”

“Có chuyện gì?” Từ Trường Khanh kinh ngạc hỏi, “Sau khi chúng ta đi đã phát sinh chuyện gì?”

“Từ đạo trưởng, huynh còn nhớ rõ ngày đó trong tiểu viện đã nói gì không? Huynh nói, Cửu Tuyền Thôn chúng ta là nơi tam âm, rất dễ tụ tập những thứ không sạch sẽ. Lúc đó chúng ta còn chưa tin, nói rằng bãi tha ma thỉnh thoảng có chuyện ma quái, nhưng chưa ai gặp tai nạn gì. Thế nhưng, huynh vừa đi xong, trong thôn bắt đầu phát sinh những chuyện khó tin, nửa đêm cương thi đi loạn, toàn bộ Cửu Tuyền Thôn đều là cương thi, các hương thân bị chết thật thảm.”

“Nếu như vậy, các người thế nào trốn được tới đây?” Cảnh Thiên kinh hãi hỏi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện