“Đều là nhờ tấm bùa của Từ đạo trưởng, ta thấy cương thi xuất hiện, liền dựa theo Ngũ Hành phương vị mà dán lên cánh cửa, mới bảo vệ nổi mấy người, toàn bộ đều ở chỗ này, chúng ta có thể trốn thoát đều dựa vào thân thể khỏe mạnh, còn những hương thân khác…”
Từ Trường Khanh tâm trạng rầu rĩ, thầm nghĩ, nếu ta ly khai chậm vài ngày, bọn họ cũng sẽ không…
“Đậu Phụ Trắng, không liên quan đến huynh, là phúc không phải là họa, là họa không thể tránh khỏi, toàn bộ những thứ này đều đã được định trước.” Cảnh Thiên chuyển qua Lương Thụ Nguyên, “Lương đại ca, các ngươi sau này có dự tính gì không?”
“Như Tiểu Nguyên vừa nói, Cửu Tuyền Thôn đều biến thành cương thi hết rồi, chúng ta chục người còn lại cũng không có nhà, muốn báo thù cũng không có cửa, chỉ có thể đến đây đầu quân. Cũng may họ đều xuất thân từ hộ săn bắn, cho nên không đến nỗi e sợ hành quân chiến tranh.”
“Tốt, Lương đại ca, không bằng các người ở lại chỗ này, chúng ta có việc đi tìm Tần Vương trước, sau đó sẽ cùng các người ôn chuyện sau.”
“Cảnh huynh đệ, Từ đạo trưởng ——”
Cảnh Thiên chặng lời Lương Thụ Nguyên, đè thấp giọng, “Lương đại ca, Đậu Phụ Trắng bây giờ là Lý Tĩnh, Lý tướng quân, ngươi nghìn vạn lần không thể gọi sai. Về phần nguyên nhân, ta sẽ giải thích với ngươi sau, cáo từ.”
Hai người vội vã đến soái trướng Tần Vương, vừa đi vào đã phát hiện trong trướng đầy người.
Bên trái doanh trướng là võ tướng Khâu Hành Cung, Lý Thế Hặc, Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Địch Trưởng Tôn, Tần Vũ Thông, Úy Trì Cung, bên phải là văn nhân mưu sĩ. Tần Vương đã từng giới thiệu qua, Từ Trường Khanh nhận ra họ gồm có Ngu Thế Nam, Diêu Sĩ Liêm, Lý Huyền Đạo, Thái Duẫn Cung, Tiết Nguyên Kính, Nhan Tương Thì. Ân Kiệu, Hầu Quân Tập cũng ở trong số đó.
“Lạc Dương vây công đã lâu, nhưng Vương Thế Duẫn vẫn chậm chạp không hàng, Đậu Kiến Đức lại như hổ rình mồi. Hôm nay ta triệu tập chư vị đến đây vì muốn thương nghị kế sách công phá Lạc Dương, phải làm thế nào mới có thể tốc chiến tốc thắng.” Lý Thế Dân nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Trong trướng nhất thời xôn xao nghị luận.
“Tại sao trong đầu Lý lão nhị đột nhiên có ý niệm tốc chiến tốc thắng?” Cảnh Thiên thầm nghĩ, mặc dù ta không hiểu quân pháp mưu lược, nhưng cũng biết, vây hãm Lạc Dương hiện tại là phương pháp tốt nhất, không cần tiêu tốn của bên ta một binh một tốt mà vẫn có thể ép chết Lạc Dương, chỉ cần qua hai tháng, Vương Thế Duẫn dù ngàn vạn lần không cam tâm thì cũng phải mở cửa xin hàng.
“Hiện tại Đường quân mạo hiểm xuất kích công thành, thật sự không nắm chắc được phần thắng. Huống chi, một khi Đường Quân phái ra binh lực chủ chốt để công thành, hậu phương tự nhiên trống rỗng, chẳng phải đã gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Vương Đậu Kiến Đức sao? Đến lúc đó, Đường Quân hai mặt đều có địch, rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp, đây chính là tối kỵ của binh gia, chẳng biết Tần Vương vì cớ gì sốt ruột tranh công, không kiềm chế được mà đòi đánh ngay như thế?” Hầu Quân Tập mặc dù không nói ra lời, nhưng trong lòng lại thầm phản đối cách làm mạo hiểm này.
Cảnh Thiên bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Lý lão nhị bị âm mưu quỷ kế của lão đại nhà hắn cảnh tỉnh, sợ rằng để lâu sinh biến, nên phải nhất cử công phá Lạc Dương lấy uy. Hừ hừ, mấy chuyện đế vương tranh quyền đoạt vị thật phức tạp khó lường.
Chỉ chốc lát, quả nhiên có vài tên đại tướng đứng dậy, phản đối đề nghị của Tần Vương.
“Hầu huynh nghĩ như thế nào?” Ân Kiệu thấp giọng hỏi.
“Tần Vương hành sự xưa nay tỉ mỉ tường tận, hành động lần này tất có suy tính, chúng ta chỉ cần rửa tai lắng nghe thôi. Ân huynh hà tất sốt ruột?” Hầu Quân Tập thầm nghĩ, tâm tư Tần Vương không rõ, ta há có thể tùy tiện lên tiếng. Nếu lỡ như không trùng với ý kiến của ngài ấy, bị ngài ấy khinh thường, ta vô duyên vô cớ đánh mất cơ hội thi triển tài năng, trăm triệu lần phải cẩn thận mới được.
Nhưng mà, niên khinh tuổi trẻ Tần Vương sắc mặt trầm tĩnh, mâu trung sâu thẳm không nhìn ra bất cứ đầu mối nào, ai cũng đoán không ra ý nghĩ thực sự trong lòng hắn.
“Tần tướng quân thấy thế nào?”
“Không được!” Tần Thúc Bảo còn chưa hồi đáp, Địch Trường Tôn, Tần Võ Thông, Úy Trì Cung đã nhất loạt phản đối.
Lý Thế Dân thần sắc bất động, hơi gật đầu, ý bảo an tâm chớ vội, sau đó chuyển hướng Từ Trường Khanh, “Từ đạo trưởng thì sao? Có tán thành đề nghị của Thế Dân không?” Trong soái trướng hiện tại đều là tướng lĩnh cao cấp của Đường quân, đại bộ phận đều biết rõ Lý Tĩnh, cho nên cũng không nhất thiết phải giấu diếm thân phận thật sự của Từ Trường Khanh.
Mọi người nhất tề chuyển hướng Từ Trường Khanh.
Chỉ vì tất cả đều biết người này không phải là nhân vật quan trọng gì trong quân, vậy mà Lý Thế Dân lại cẩn thận xin ý kiến hắn, làm vậy có phần hơi không hợp trên dưới.
Từ Trường Khanh trầm ngâm, y không trực tiếp trả lời vấn đề của Lý Thế Dân, ngược lại hỏi, “Tần Vương vừa thấy lưu dân bên ngoài doanh trại?”
“Phải!”
Từ Trường Khanh gật đầu, mâu sắc bình đạm nhìn thẳng vào Lý Thế Dân, “Ta tán thành ý kiến của Tần Vương, chiến dịch công thành Lạc Dương không thể trì hoãn nữa.”
Lý Thế Dân con mắt nhất thời sáng rực, “Đạo trưởng quả nhiên hiểu rõ ý ta.”
Hắn chậm rãi mở địa đồ Lạc Dương, dùng sức vẽ tại thành Lạc Dương một vòng tròn, mâu quang hiện lên một tia ảm đạm, ngữ điệu trầm thấp hiếm thấy, “Gần đây từ trong thành Lạc Dương chạy ra rất nhiều người, nghe nói, thành Lạc Dương gần như trống rỗng, từ lâu đã cạn lương thực, người chết đói khắp nơi, thậm chí còn phát sinh thảm kịch đổi con cái lấy đồ ăn. Xưa kia yên hoa phồn thịnh, mà nay địa ngục nhân gian. Vương Thế Duẫn kiên quyết không hàng, nếu cứ tiếp tục thế này…”
Cảnh Thiên không khỏi giật mình, hắn nguyên tưởng rằng Tần Vương mạo hiểm công thành chỉ là vì ra uy, tranh giành địa vị thái tử, ai biết hắn trạch tâm nhân hậu, cư nhiên vì mấy vạn sinh kế trong thành mà cam chịu mạo hiểm.
“Tần Vương làm sao biết được hiện trạng bên trong thành?” Tần Thúc Bảo nhịn không được dò hỏi.
“Hôm nay thành ngoại thông quan, ta vừa lúc đi ngang qua, thấy hai người hành tung quỷ dị, không giống bách tính bình thường nên tiến lên tra hỏi. Hai người đó thật