Ngày hôm sau.
Cảnh Thiên cả ngày đều ở cùng với các huynh đệ Phong Hành Đường.
Những giang hồ hào kiệt này tuy rằng mỗi người đều kiệt ngạo nan thuần, nhưng ai nấy vẫn luôn kính nể kỳ tài võ học. Cảnh Thiên vung tay mấy chiêu liền hù được bọn họ, chuyện kế tiếp đều dễ xử lý. Tính cách hắn rộng rãi, linh hoạt biến báo, không hề ra vẻ quan tướng trịch thượng, hất hàm ra lệnh, cho nên chỉ sau một ngày đêm họ liền trở thành sinh tử chi giao.
Chỉ là, thành viên Phong Hành Đường long xà hỗn tạp, Cảnh Thiên chọn đến nửa ngày cũng chỉ chọn ra được mười tám tên hảo thủ, số còn lại xem ra phải bổ sung từ Huyền Binh Giáp.
Cảnh Thiên vừa đến nơi đóng quân của Huyền Binh Giáp thì Tần Vương đã xuất hiện ở đó từ lâu, nguyên lai hắn cùng Từ Trường Khanh, Khâu Hành Cung, Tần Thúc Bảo mấy người đang muốn lãnh suất một tiểu đội đi đến Hổ Lao Sơn thăm dò địa hình.
Ngồi trên lưng ngựa, Cảnh Thiên đánh giá đội hình một lượt, đột nhiên quay lại hỏi: “Đậu Phụ Trắng, vì sao gọi là Hổ Lao Quan? Tên này rất kỳ quặc.”
Từ Trường Khanh giục ngựa tiến lên, kiên trì nói, “Bởi vì tương truyền, Tây Chu Mục Vương ở đó bắt hổ nên được gọi là Hổ Lao Quan.”
“Có ý tứ, có ý tứ!” Cảnh Thiên vỗ tay, “Đậu Phụ Trắng, nếu ngày nào đó huynh cưỡi mèo béo di chuyển qua đây, nói không chừng quan ải này sẽ được đổi tên thành Bạch Hổ Quan. À phải rồi, ta thấy sau khi con mèo đó biến thân xong, thần tình liền ủ rũ chán chường, chắc không phải kiêng kỵ cái tên Hổ Lao Quan này là điềm xấu chứ?”
“Không đâu, chỉ là mỗi lần biến thân đều tiêu hao rất nhiều nguyên khí, cho nên nó mới mệt mỏi như vậy.”
“A, bàn miêu từ lâu không thấy xuất hiện, tiểu tử này chạy đi đâu rồi?”
“Ta nghe Tiểu Mộc nói, nó thấy xung quanh vùng núi hiểm trở, linh khí hội tụ, cho nên vào núi tăng cường tu luyện.”
“Ha ha…tu luyện tốt a tu luyện tốt, đỡ vướng chân vướng tay.” Trên mặt Cảnh Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.
Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn, thấy đối phương cười đến ùng ục híp cả con ngươi, thầm nghĩ không biết đáy lòng hắn đang tích lũy tư tưởng lệch lạc gì. Y bỗng nhiên nghĩ tới đêm qua trước lúc chia tay, Cảnh Thiên một lời hai nghĩa cẩn thận dặn dò y, khiến lòng y thầm sinh ảo não. Chỉ là, tính tình Cảnh Thiên ngay thẳng vô tư, đôi lúc thích trêu đùa chọc phá, tại tâm Từ Trường Khanh dần trở thành một thứ ngầm chấp nhận, lâu dần cũng không muốn nghĩ ngợi gì.
Tần Vương, Khâu Hành Cung mấy người đi trước, nhìn trước mắt sơn xuyên địa thế, chỉ trỏ tay, “Chúng ta cùng Đậu Kiến Đức đánh một trận Huỳnh Dương, thủ thắng then chốt chính là Hổ Lao Quan, nếu có thể chiếm được cửa ải này, thắng Huỳnh Dương dễ như trở bàn tay.”
“Không sai, Huỳnh Dương một ngày thất bại, Đậu Kiến Đức ắt mất đi đại thế.”
“Đậu Phụ Trắng, vì sao Huỳnh Dương lại trọng yếu như vậy?”
Tần Vương giục ngựa xoay người trở lại, chủ động giải thích, “Huỳnh Dương nam giáp Tung Nhạc, bắc giáp Hoàng Hà, tây liền Hổ Lao Quan, đông khống chế Ốc Nguyên ngàn dặm, địa hình cựa kỳ hiểm yếu, vẫn luôn được xưng tụng là ‘lưỡng kinh khâm đái, tam Tần yết hầu’. Nơi này là trọng điểm quân sự xưa nay, ngày trước Tần Thắng, Ngô Nghiễm suất binh tạo phản cũng đem Huỳnh Dương làm mục tiêu chiến lược.”
Từ Trường Khanh bổ sung, “Thời Sở Hán tranh hùng, Huỳnh Dương càng trở thành trung tâm tranh đoạt, Lưu Bang cùng Hạng Vũ ở chỗ này giằng co trường kỳ, cuối cùng lấy đó làm ranh giới chia đôi thiên hạ.”
Nghe hai người bắt đầu giọng điệu thuyết sử, Cảnh Thiên rất không khách khí đánh một cái ngáp, lười nhác nói: “Ranh giới Sở Hán, oáp, từng nghe người thuyết thư nói qua.”
“Thời Tam Quốc, ba huynh đệ Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi đã cùng với Lữ Bố đại chiến Huỳnh Dương…” Chợt thấy Cảnh Thiên một dạng gật gà gật gù, Từ Trường Khanh ngượng ngùng không nói nữa. Nhưng mà, nhãn tình Cảnh Thiên tức khắc sáng lên, hưng phấn nói: “Có phải như người thuyết thư đã nói, cái gì tam anh chiến Lữ Bố?”
“Không sai, tam anh chiến Lữ Bố là chuyện xảy ra ở Hổ Lao Quan, cho nên nơi này được tụng xưng là “binh gia tất tranh” hay “tam Tần yết hầu”. Ta từng nghe qua sư phụ giảng giải, cửa ải này chỉ cần một người trấn thủ, thì vạn người sẽ không thể khai thông.”
“A, đã hiểu, trách không được Hổ Lao Quan trở thành chiến lũy tranh chấp của Đường Quân và Hạ Quân, hôm nay Tần Vương vội vã chạy đến Hổ Lao Quan thám thính tình hình, chính là muốn chuẩn bị cho trận chiến sắp mở màn kia.”
“Phải!”
Đoàn người giục ngựa đi thẳng, tiến nhập rừng rậm Hổ Lao Quan, rừng rậm dày đặc không thể cưỡi ngựa, Lý Thế Dân bèn phái mấy Huyền Binh Giáp trấn thủ tại chỗ, những người còn lại y trang gọn nhẹ cùng tiến sâu vào rừng kiểm tra.
Lúc này trời nhá nhem tối, mặt trời dần khuất bóng, phía chân trời lưu vân cuộn bay, ráng đỏ nhiễm cả bầu trời.
“Có ráng đỏ, như vậy đêm nay có bão.”