Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Tử vong chi vẫn


trước sau

Cảnh Thiên sắc mặt u ám, xuất thủ như gió chém xuống một kiếm, mang theo lệ khí giang hồ ngoan tuyệt, cũng mang theo dũng mãnh sa trường. Hắn ra chiêu cực nhanh, cực ngoan, cực tuyệt, khiến cho tướng sĩ Đường quân dạ vững như sơn cũng phải thầm kinh hãi.

Mọi người chỉ cảm thấy dưới bầu trời hắc ám, đao quang chói mắt chém qua, hai cánh tay bay lên không trung, thân thể nhiệt hỏa hòa cùng mưa gió lạnh ngắt, máu tươi vẩy khắp trời. Hai gã Huyền Binh Giáp mỗi người mất đi một cánh tay, thét lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

Tráng sĩ đứt cổ tay, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!

Chỉ cần lưu lại được tính mệnh, đời người nơi nào không có núi xanh. Trong mắt Cảnh Thiên, tính mệnh mới là quan trọng nhất, không có tính mệnh còn nói chi đến chuyện nghịch thiên kháng mệnh. Cái gì đạo nghĩa cao thâm, so với tính mệnh đều không quan trọng. Hắn là người làm ăn, chỉ nói đến lợi ích thực tế, hắn là dân cờ bạc, bảo toàn vốn mới có cơ hội về sau.

Tuy là trước mắt huyết quang tung tóe, Từ Trường Khanh đối mặt với cương thi thích khách lại không có nửa điểm sợ hãi. Năm ngón tay hư trương, phảng phất giữa không trung vẽ ra vài đường, đầu ngón tay tỏa ra khói nhạt. Khói lượn lờ tứ phía, vô số cánh chim theo đó bay lên.

Cùng lúc đó, có tiếng huýt gió réo rắt xuyên thấu rừng sâu.

Những bóng chim linh tuệ tựa như hiểu tính người, dựa theo tiếng huýt gió chỉ dẫn của Từ Trường Khanh mà bắt đầu múa lượn, thân thể chúng nhẹ nhàng nổi bật lướt qua giữa không trung, vô số ngân tuyến óng ánh dày đặc phô thiên cái địa phủ xuống.

Những con chim này miệng không ngừng nhả ra tơ bạc, giữa trời đất dệt nên một cái lưới lớn, cương thi thích khách bị vây vào trong ngửa mặt lên trời rống giận, cuồng loạn giãy dụa. Nhưng mà, vô luận họ giãy dụa ra sao vẫn không thoát được vòng vây của chiếc lưới. Loài chim kia trong truyền thuyết còn có thể một đêm dệt thành cây cầu bắc ngang Ngân Hà, huống chi chỉ là một ma võng nhỏ bé thế này.

“Cảnh huynh đệ, hộ pháp giúp ta.”

Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nói, thế nhưng trên tay vẫn không ngừng phát ra đủ loại pháp ấn phức tạp. Trong Phục Ma Võng màu bạc, vô số ngân quang phát ra, cương thi bên trong mặt mày méo mó kêu gào thảm thiết.

“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền.”

Giữa không trung, sét đánh một tiếng ran trời, vô số phi kích lôi hỏa đánh thẳng xuống cổ mộc sừng sững.

“Rắc!”

Nương theo âm thanh khô khốc kia, cổ mộc che trước hai người bị cắt làm đôi, nghiêng ngả đổ xuống.

— Đây chính là thiên phạt!

Thế nào là thiên phạt? Thiên hạ có đạo tuần hoàn, vạn vật có quy luật phải tuân theo. Trong lục đạo luôn tồn tại một thứ năng lượng kết giới, siêu việt cực đại không thể bị phá hủy, cũng không tồn tại ở nhân gian, thế nhưng một khi nhân giới vi phạm, thiên phạt sẽ hạ thế, trừng trị người thi pháp.

Cảnh Thiên vô cùng khiếp hãi, hắn mặc dù không biết thế nào là “thiên phạt chi triệu”, thế nhưng hắn biết Từ Trường Khanh lúc này tuyệt không thể bị phân tâm. Vào thời khắc trọng yếu này nếu như bị ngoại giới cắt ngang, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, mất mạng tại chỗ. Hắn không dám suy nghĩ gì nữa, ngay tức khắc lao về phía người kia.

“Ầm” một tiếng rung trời dậy đất, nhiều người phản ứng không kịp nhất tề ngã xuống, đợi đến khi chật vật đứng lên rồi, mới phát hiện Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh đã bị đè bên dưới thân cổ mộc. Cổ mộc cành lá sum xuê, không ai thấy được tình hình sinh tử bên dưới.

“Cảnh đại hiệp! Cảnh đại hiệp!…”

“Từ đạo trưởng!…”

“Lý tướng quân…”

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Dưới chạc cây dày đặc, thân cây to lớn, Cảnh Thiên người đầy bụi đất úp sấp vào người Từ Trường Khanh. Trên lưng hắn là cổ mộc cực nặng, cực lớn, gắt gao đè nặng xuống, ép hắn tới máu tươi ròng ròng.

Con người làm bằng xương bằng thịt, sao có thể chống cự lại sự trừng phạt của thiên nhiên.

“Đậu Phụ Trắng… huynh… huynh không có việc gì phải không?” Hắn cử động môi, tiên huyết từ khóe miệng chảy ra, chậm rãi chạm xuống gương mặt Từ Trường Khanh.

Một giọt.

Hai giọt.

Từ Trường Khanh vẫn duy trì tư thế ngã ngồi, không gian bên trong quá nhỏ, y không cách nào xoay người nhúc nhích. Y sợ rằng chỉ cần cử động nhẹ một cái, cự mộc kia sẽ lập tức áp xuống, bẻ gãy cột sống của Cảnh Thiên, nghiền nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Họ chỉ có thể kiên trì chờ người bên ngoài gỡ ra từng tầng cây lớn, giải cứu bọn họ khỏi tình cảnh khốn khổ này.

“Khụ khụ…” Cảnh Thiên ho khan mấy tiếng, vô lực cười khổ, “Đậu Phụ Trắng, ta xưa nay đều cậy mạnh hiếu thắng, nằm mơ cũng muốn áp đảo huynh… Khụ khụ, thật không ngờ, hôm nay dưới tình hình như vậy ta lại có thể hoàn thành tâm nguyện.”

Từ Trường Khanh nao nao, y thực không nghĩ ra dưới thời khắc sinh tử này, người kia cư nhiên vẫn còn tâm tư trêu đùa như vậy.

“Cảnh huynh đệ, huynh không việc gì chứ?”

“Đậu Phụ Trắng, đến nhược quán chi niên là ta có thể hoàn thành tâm nguyện, hiện tại xem ra… khụ khụ… không thể chờ được nữa…”

“Sẽ không đâu, Cảnh huynh đệ, huynh không có việc gì đâu.” Trong bóng tối, Cảnh Thiên nhìn không rõ khuôn mặt của Từ Trường Khanh, nhưng trong mâu trung sâu thẳm của đối phương lại hiện lên vài tầng sương khói mông lung, đó là một loại bi thương vô tận không sao nói rõ.

“Đậu Phụ Trắng, ta sắp chết rồi…” thanh âm Cảnh Thiên bắt đầu run, rồi lại mang theo vài phần cầu khẩn, “Huynh có thể trả lời ta một câu hay không?”

“Đừng nói bậy!”

Nhưng mà, Cảnh Thiên đã cắt đứt lời nói phản bác hoảng loạn của Từ Trường Khanh, hơi thở hắn mong manh thều thào, “Huynh có từng… thích ta? Có từng… yêu ta?”

Trong nháy mắt, Từ Trường Khanh trong lòng kịch chấn.

Cảnh Thiên hô hấp khó khăn, từng giọt máu tươi từ phía trên rơi thẳng xuống mi mắt Từ Trường Khanh. Một giọt lại một giọt không dứt hóa thành lưỡi dao sắc lạnh, đâm thẳng vào nội tâm y, hòa tan tứ chi bách hài. Cả người Từ Trường Khanh bắt đầu rét run, máu Cảnh Thiên dính đầy mặt y, nhưng đau nhức lại là tâm y.

Trong bóng tối, năm ngón tay băng lãnh của Từ Trường Khanh chậm rãi chạm vào gương mặt Cảnh Thiên, lẳng lặng vuốt ve, mang theo một phần ôn nhu khôn tả, mang theo toàn bộ phiền muộn bấy lâu.

“Có!” Người dưới thân nỗ lực mỉm cười, không một chút do dự, “Trong lòng ta có huynh! Thật lâu thật lâu trước đây, từ trước khi luân hồi…” Thanh âm nam ngữ trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, phảng phất giữa bóng tối cùng làn gió ôn nhu chậm rãi thấu nhập cõi lòng Cảnh Thiên.

Mâu quang nhất thời tràn ngập đau thương, Cảnh Thiên vừa nhìn xuống dưới, gần như muốn ghì tan đôi mi này, ôm nát trái tim này. Trường Khanh, đừng như vậy, đừng khóc, huynh vốn là một giọt lệ hồng trần, huynh đã chứng kiến bao nhiêu nhân gian đau khổ. Cho nên cả đời này, ta muốn huynh vui vui vẻ vẻ mà sống, đừng bao giờ lưu lại một giọt nước mắt nào.

“Đậu Phụ Trắng, ta không còn khí lực nữa, ta chống đỡ không được rồi… Có thể nào hôn ta một cái, chỉ như vậy… như vậy ta

mới có khí lực đi xuống Hoàng Tuyền…” Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm giác được đôi môi đạm mạc băng lương của đối phương chủ động phủ lên đôi môi đầy máu của hắn.

Nụ hôn kéo dài, mang theo hương thơm mát lạnh, mang theo mê hương xuân tình, ôn nhu chạy quanh khóe môi nhễ nhại của hắn.

Nương theo nụ hôn, hô hấp của Từ Trường Khanh dần trở nên gấp gáp. Thanh âm của y vẫn đạm mạc kiên định, nhưng ngữ khí lại vô hạn ôn nhu, “Cảnh huynh đệ, huynh không cần sợ. Bất luận là người nào đi trước, chúng ta cũng sẽ không cô đơn. Bất luận trải qua bao lâu, bên bờ Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, vẫn sẽ có một người ở đó đợi chờ…”

“Đậu Phụ Trắng, ta không chỉ cần huynh hứa với ta đời này, mà còn muốn huynh ưng thuận ta kiếp sau… kiếp sau… kiếp sau nữa… đời đời kiếp kiếp luân hồi, chúng ta cũng không thể xa nhau.”

“Được!” Người dưới thân mâu sắc ôn nhu, tiếu dung thanh thoát. Ánh mắt đa tình kể không hết thế sự xoay vần, nói không hết phong tình khinh nhu, khiến cho đáy lòng Cảnh Thiên phát run.

Cảnh Thiên không thể khống chế, hơi cúi đầu xuống, đôi môi lần thứ hai tương tiếp, nụ hôn lần này đã dùng đến kỹ xảo, thậm chí bắt đầu trêu chọc nhẹ nhàng. Đôi môi của Du Châu niên thiếu tinh tế vuốt ve đôi môi đang khẽ run rẩy của đối phương, bừa bãi liếm mút, cướp đoạt đi toàn bộ thanh lương cam lộ trên bờ môi kia, khiến cho hô hấp của Từ Trường Khanh càng tăng thêm vài phần dồn dập.

Thời khắc tương tiếp triền miên, cùng là khi sinh ly tử biệt.

Dời môi,

Hoặc có lẽ,

Tử biệt.

Từ Trường Khanh đang nằm dưới thân Cảnh Thiên đột nhiên vươn tay ra chủ động ôm lấy thân thể hắn. Hai người tiếp hợp chặt chẽ như vậy, phảng phất từ thuở khai thiên lập địa đã ở cùng một chỗ, Cảnh Thiên thanh thanh sở sở nghe được từng nhịp tim hỗn loạn của Từ Trường Khanh.

Hai người ôm nhau gấp gáp như vậy, chặt chẽ như vậy, khiến cho Cảnh Thiên gần như hít thở không thông. Mà Từ Trường Khanh, phảng phất như đã dùng hết toàn bộ khí lực trong đời, cũng phảng phất như giải khai toàn bộ bi ai tuyệt vọng. Ôm chặt như vậy, hôn dài như vậy, hòa tan vô tận nhiệt liệt, đau thương, ngọt ngào, đắng chát, mãnh liệt…

Vốn cho rằng tất cả đều có thể kết thúc tại đây, vốn cho rằng huynh mới là người phải chịu đựng nỗi đau tử biệt, thật không ngờ, cuối cùng lại là ta.

Nguyên lai sinh mệnh không thể nào thừa nhận thêm đau nhức!

Nếu sinh mệnh đã gần kết thúc, vậy còn gì phải kiêng kị nữa. Chuyện về sau nào ai biết được, không bằng tại thời khắc này thuận theo tâm mình, giải thoát chân tình theo gió bay xa.

Từ Trường Khanh trước nay đều bình đạm thản nhiên, Cảnh Thiên chưa từng nghe được từ y một lời chân tình bộc bạch. Thế nhưng lúc này, dưới nụ hôn dài ly biệt, chỉ nghe Thục Sơn đệ tử thanh đạm tự giữ ngày nào mê man thì thào, “Cảnh huynh đệ đừng hoảng… Sẽ không lâu nữa… Trường Khanh mệnh không còn dài… sẽ đến tìm huynh…” Lời nói mê man đượm chút thê lương, cùng một chút kiên trì trấn định.

Cảnh Thiên nghe được lời này, hàm ý lấy thân tuẫn táng, sống chết có nhau, đáy lòng hắn khẽ động, nhịn không được tâm tình mê say. Vì vậy, hắn kiệt lực cúi người, lần thứ ba hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, chỉ cảm thấy khắp người ấm áp, đây chính là cấm địa thường ngày hắn không cách nào chạm tới.

Từ Trường Khanh trong sát na này, hô hấp gần như ngừng trệ.

Y từ nhỏ tại Thục Sơn khổ tu, thanh tĩnh tự giữ, tuy rằng từng có hợp thể giao hoan, thế nhưng đó là do đối phương bạo ngược lăng nhục, y tuyệt không có bất cứ điểm gì khoái ý. Cho nên, y tới bây giờ đối với việc vành tai mái tóc chạm nhau vẫn hoàn toàn xa lạ. Y chỉ có thể thuận theo vuốt ve của Cảnh Thiên, nỗ lực đáp lại tình cảm mãnh liệt mà đối phương truyền qua môi mình.

Tuy là một mảnh hắc ám, nhưng vẫn có thể thấy được đáy mắt Từ Trường Khanh ngập tràn cảm xúc trước nay chưa từng lộ ra, ôn nhu, chân thành, tha thiết, day dứt, quyết liệt… Tất cả đều rõ ràng khả biện.

Cả người Cảnh Thiên bị cự mộc áp chế, bằng không, hắn nhất định sẽ ôm Từ Trường Khanh vào lòng, bừa bãi hưởng thụ tư vị ái tình khao khát đã lâu. Một tấc vuông nơi đây không thể động đậy, nhưng mà, vừa vặn tạo thành không gian không có khoảng cách, tác thành hai người ở đó hôn rồi lại hôn, triền miên không dứt.

Mỗi một lần hôn đều tình liệt như hỏa, mỗi một lần hôn đều thấu nhập linh hồn.

Giờ khắc này, song phương thể xác cùng linh hồn đều rơi vào triền miên luân hãm!

Đây đó tiếng thở gấp càng dày, từng tia ngân tuyến từ khóe môi song phương lạc xuống mà không ai rảnh bận tâm. Thiên trường địa cửu cũng tốt, diệt thế địa chấn cũng được, chỉ cần tại thời khắc này sống thật với lòng mình, tất cả đều không quan trọng nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng than thở truyền ra, “Đậu Phụ Trắng… nguyên lai… huynh cũng biết nói tình… Ừm, kỹ thuật không kém…” Cảnh Thiên được đền bù đúng như mong muốn, nhịn không được cảm thán một câu, “Luyện công không thể chỉ dựa vào lời nói… trăm hay không bằng tay quen… lời này quả nhiên có đạo lý… tiếp theo…”

Từ Trường Khanh nguyên bản đã nhập sâu vào nồng nhiệt, đầu óc không còn đủ tỉnh táo để phân biệt sự tình. Nhưng mà, vừa nghe được Cảnh Thiên nói đến đây, y vãn hồi lại một chút thanh tỉnh, lòng chợt sinh cảnh giác, “Huynh ——”

“Rầm!”

Cự mộc nặng nề kia rốt cục bị mọi người hợp lực xốc qua, Cảnh Thiên vốn đã hấp hối gần chết, đột nhiên như con châu chấu một phát nhảy dựng lên.

Nguyên lai vị trí mà cổ mộc vừa rồi đổ xuống, lại bị một cổ mộc khác chặn lại, hình thành một góc chết hình tam giác, Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên bị vây trong góc nhỏ đó.

Hàng loạt tiếng nghị luận bắt đầu ong ong bên tai.

“Cảnh đại hiệp, ngươi không có việc gì thật tốt quá.”

“Từ đạo trưởng, ngươi thế nào, có việc gì sao, sắc mặt khó coi như vậy?”

“Đây là… tẩu hỏa nhập ma? Khí huyết công tâm?”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Từ Trường Khanh ngây người trong chốc lát, rốt cuộc minh bạch sự tình.

Mới vừa rồi phát sinh tất cả, dĩ nhiên chỉ là màn khôi hài sống động của Cảnh Thiên. Vậy mà mình hết lần này đến lần khác cùng hắn ôm cùng một chỗ, hôn rồi lại hôn, nghẹn ngào ước hẹn. Y vừa sợ vừa giận lại vừa thẹn, cũng không quản sống chết của Cảnh Thiên, một tay đẩy đối phương ra, chuyển người đứng lên.

“Ngươi… ngươi…” Từ Trường Khanh lời nói khẽ run, nộ khí xông lên tận não. Không để Cảnh Thiên kịp giữ lại, y thoáng chuyển thân hình, bay thẳng lên ngựa.

“Tra!”

“Khoan, Đậu Phụ Trắng!”

“Tra!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện