“Từ đạo trưởng đã phát hiện đầu mối gì? Quách tướng quân còn cứu được hay không?”
Từ Trường Khanh đối với nghi vấn của Tần Vương không mấy để ý, chỉ vừa nặng vừa nhẹ trả lời, “Không sao! Mê hồn châm tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng không phải không thể hóa giải. Dùng bùa chú Thục Sơn đốt thành nước uống liền ba ngày, mỗi ngày dùng chung với các loại thuốc đông y có tác dụng thanh thần hóa ứ thì không quá bảy ngày có thể hoàn toàn phục hồi. Phương thuốc ta đã viết ra đây, chỉ cần đi tìm lang trung bốc đúng theo đó là được.”
Không lâu sau có binh sĩ báo lại, lang trung tìm khắp các dược quỹ cũng không tìm được vị thảo dược “Tam sinh hoa” mà Lý tướng quân nói. Từ Trường Khanh sực tỉnh đáp, là ta sơ suất, đây là một loại hoa cỏ trên đỉnh Thục Sơn, chỉ mọc tại Thối Tư Nhai. Không sao, ngươi dùng La Ma Đằng cùng Hoàng Thục Quỳ thay thế cũng được.
Binh sĩ lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Từ Trường Khanh trở về doanh trung, thắp ngọn nến lên, lại tiếp tục lấy ngân châm ra quan sát, nhớ lại lúc mới phát hiện ngân châm trên tóc Quách Dẫn, lòng y không khỏi khiếp sợ: “Thế nào lại là người đó? Không có khả năng! Thế nhưng thủ pháp quen thuộc thế này, ngày đó huynh ấy đã làm không ít lần…” Thần sắc y dần dần ngưng trọng, môi giật giật, tựa như lẩm bẩm, nhưng thủy chung vẫn không nói ra lời.
Trên tấm lụa cẩm bạch trắng thuần, ba chiếc ngân châm phát ra hàn quang lạnh ngắt.
Từ Trường Khanh ngũ chỉ thon dài nhẹ nhàng mơn trớn ngân châm, tay trái che trán khép mắt không nói, tựa như không dám cũng không muốn nhìn nữa.
“Đại sư huynh, huynh biết kẻ đứng sau một màn này là ai đúng không?” Lời còn chưa dứt, Thường Dận đã vén rèm đi vào.
“Thường Dận!” Từ Trường Khanh phảng phất từ trong mộng hoàn hồn, đột nhiên giật mình tỉnh lại, “Đệ đã về rồi?”
“Phải!”
Thường Dận vén áo ngồi xuống, cầm một mảnh ngân châm đặt vào lòng bàn tay, hai mắt sáng quắc nhìn Từ Trường Khanh: “Ngân châm bản thân nó không có gì thần kỳ, thần kỳ chính là thủ pháp cùng lực độ của kẻ hạ châm, chính là kỹ thuật bí truyền của Thục Sơn, đúng không?”
Từ Trường Khanh ngẩn ra, không khẳng định cũng không phủ định.
“Đại sư huynh vẫn không muốn nói sao? Khi đệ quay trở về doanh trại, vừa nghe đến chuyện của Quách Dẫn, còn nhìn thấy toa thuốc huynh viết ra, cư nhiên pha lẫn độc môn bí phương của Thục Sơn, đệ liền biết người xuất thủ nhất định là Thục Sơn đệ tử.”
“Thường Dận, vị tất là Thục Sơn đệ tử, trước mắt chỉ có thể khẳng định kẻ đó cùng Thục Sơn chúng ta có quan hệ lớn lao.”
“Huynh xưa nay trầm tĩnh trấn định, nếu chỉ là cùng Thục Sơn có quan hệ, đại sư huynh, huynh tuyệt đối sẽ không tâm phiền ý loạn đến mức này, ngay cả đệ đến cửa rồi cũng không phát hiện tiếng bước chân. Có đúng hay không từ góc độ, lực đạo, thủ pháp xuất ra Mê Hồn Châm, huynh đã đoán ra kẻ chủ mưu ám toán Quách Dẫn?”
“Thường Dận… chưa có chứng cứ xác thực, ta không thể tùy tiện hoài nghi bất cứ kẻ nào.”
“Được rồi, mặc kệ kẻ trong lòng huynh đang nghĩ đến là ai, đệ chỉ muốn nói cho huynh, có một người cùng với vụ cương thi ám sát kia tuyệt đối không thoát khỏi can hệ.”
“Ai?”
“Tà Vương.”
Nguyên lai Thường Dận ngày ấy say rượu phải nghỉ tạm ở tửu phường một đêm, ngày thứ hai đẩy cửa đi ra, hắn đang muốn gặp mặt Từ Trường Khanh thì nhìn thấy mấy tên thích khách chạy trối chết. Lúc đó tình thế nguy cấp, Từ Trường Khanh cùng hắn cách nhau quá xa nên không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng sư huynh đệ hai người ở chung nhiều năm, từ lâu đã hình thành ký hiệu ngầm. Ngay khi Từ Trường Khanh đưa tay ra hiệu theo dõi, cùng với phương pháp truyền âm nhập mật nói ra hai chữ “thích khách”, Thường Dận đã đã minh bạch ý tứ của đại sư huynh.
Thường Dận một đường theo sát mấy tên thích khách, đêm đến, quả nhiên thấy chúng trở về Hạ Vương Phủ phục mệnh. Thường Dận đang do dự có nên lẻn vào nội phủ của Đậu Kiến Đức điều tra tiếp hay không thì Hạ Vương đó đã tự mình đi ra khỏi phủ, nghênh tiếp một hắc bào nhân.
Nam nhân mặc hắc bào rộng thùng thình đón gió, mũ chùm khăn đen che kín tướng mạo, toàn thân lộ ra một cổ khí tức âm trầm tử vong. Khi hắn bước đi, thân hình phiêu hốt giống u linh du hồn, phảng phất chân không chạm đất, nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Hạ Vương.
Thường Dận cảm ứng được trên thân người nọ phát ra âm hồn khí tràng cường đại, lòng phát sinh hiếu kỳ lập tức mạo hiểm dùng ẩn thân phù, đồng thời thi triển “Ẩn thân thuật” theo dõi nhập phủ. Ngay tại trung đường, hắn nghe được Hạ Vương gọi người nọ hai tiếng “Tà Vương”. Vì sợ bị phát hiện hành tung, Thường Dận phải đứng cách đó khá xa, bọn họ nói chuyện âm thanh lại ép xuống thật thấp, Thường Dận chỉ nghe được mơ hồ mấy chữ “cương thi”, “Quách Dẫn”, “Mê hồn châm”…
Không lâu sau đó một tướng quân tên Lôi Trác cầu kiến, bẩm báo nguyên nhân thất bại của vụ ám sát lần này, hắn đối với quốc sư Lý Thuần Phong cử chỉ kiêu ngạo kia bằng mặt mà không bằng lòng.
Hạ Vương Đậu Kiến Đức nghe vậy cũng không nổi giận, chỉ phất tay có điểm bất đắc dĩ, “Theo hắn nói, người này cũng có vài phần pháp thuật, hiện tại đắc tội không được.”
“Có Tà Vương ở đây tọa trấn, chúng ta hà tất tận lực mượn sức Lý Thuần Phong, cứ coi như là Tần Vương Lý Thế Dân hay thủ hạ dưới trướng hắn đại tướng quân Lý Tĩnh, cũng không cần bất cứ kiêng kỵ gì.”
“Lý Tĩnh? Hắn là kẻ ra sao?” Tà Vương nguyên bản trầm mặc ít nói, đột nhiên lên tiếng hỏi. Thanh âm của hắn vừa thấp lại vừa trầm, mang theo một tia âm lãnh phảng phất như từ chín tầng địa ngục dâng lên.
“Tam Nguyên Lý Tĩnh, Đường Quân đệ nhất xạ thủ, đã trải qua vô số chiến dịch, công lao không kể hết. Chỉ là, chúng ta không thể ngờ tới, người này còn thông hiểu Ngũ Hành thuật, có khả năng hô phong hoán vũ tát đậu thành binh, chính quốc sư Lý Thuần Phong của