Từ Trường Khanh, Thường Dận hai người nói qua một chút chuyện tình thu phục cương thi ở Cửu Tuyền Thôn, bởi vì hắn không có tận mắt chứng kiến nên nhất thời vô pháp đánh giá mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Sau cùng Thường Dận nói, “Không bằng đợi Thường Hoài, Thủ Chính bọn họ đến đây, nếu tạm thời không có chuyện gì thì có thể cùng nhau đến Cửu Tuyền Thôn một chuyến, điều tra cho rõ ràng chuyện này. Cho dù nhất thời không thể đối phó với tà vật hung ác đó, thì ngày sau cũng có thể báo cáo lại rõ ràng với các vị sư tôn, thỉnh giáo phương pháp diệt trừ tà ma.”
“Cũng tốt! Phải rồi, nếu như tính toán lộ trình, Tiêu sư huynh cũng nên đến Lạc Dương rồi mới phải, thế nào đến giờ vẫn không có tin tức?”
“Đại sư huynh, huynh yên tâm. Tiêu sư huynh võ công bất phàm, pháp thuật xuất chúng, sẽ không gặp chuyện gì đâu. Gia sản của huynh ấy trải khắp ngũ hồ tứ hải, chắc là có việc cần xử lý, cho nên chậm trễ hành trình. Dù sao chúng ta cũng phải ở lại Lạc Dương thêm một thời gian nữa, trước mắt không cần quá gấp.”
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Thường Dận đứng dậy cáo từ. Lúc hắn rời đi, Cảnh Thiên vẫn ngồi ở án kỷ thưởng thức Động Thanh Kính của Từ Trường Khanh, không hề có chút ý nguyện cáo từ nào.
Trong quân, muỗi đêm vo ve, mõ gõ trận trận.
Trong trướng, ánh nến nhàn nhạt phát ra những tiếng nổ khô khan đơn điệu. Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi trước án kỷ, hạ mi buông mắt, tư thế thanh thản lật xem quyển sách trên tay. Thân ảnh của y thẳng tắp mà gầy yếu, ánh nến chập chờn chạm nhẹ lên gương mặt thanh minh, đổ bóng xuống mặt đất loang lổ.
Đêm sâu.
Vạn vật tĩnh lặng, gió đưa hương trăng.
Cảnh Thiên an vị bên cạnh Từ Trường Khanh, lười biếng cử động, mâu quang chỉ chăm chú nhìn nam tử thanh lãnh như nước trước mặt. Theo gió đêm xuy phất, ánh nến vặn vẹo, chiếc bóng của hai người tạc trên vách như quấn lấy nhau.
“Mực này trên thân khắc thật nhiều long văn, đại khái là hoàng cung ngự dụng đúng không? A, đây là chữ gì?”
“Đó là Long Hương ngự mặc, chỉ dùng để viết chữ chìm, phía dưới còn có âm tự Khải Thư mang ký hiệu “Vũ Đức Nguyên Niên Chế”. Mực này vừa nhẹ vừa trong, trang nhã mẫu mực, có thể nói là mực viết tinh phẩm.”
“Hừ, Lý lão nhị đem bảo bối mà lão nhân nhà hắn ban thưởng tùy tùy tiện tiện tặng lại cho huynh. Đậu Phụ Trắng, ta mới nhìn qua còn tưởng tranh này vẽ đẹp, hừ, giờ thấy tự viết vẫn còn đẹp hơn…”
“Thục Sơn đệ tử từ khi còn để tóc trái đào đã bắt đầu luyện kiếm pháp cùng thư pháp. Sư phụ nói, kiếm pháp, thư pháp, mặc pháp đều hỗ trợ lẫn nhau. Luyện được thư pháp rồi, lúc hạ bút mặc sắc đen đậm, chữ theo tâm mà đi, sau này luyện kiếm cũng vững vàng hữu lực. Ngược lại nếu như kiếm pháp của ta trầm hậu, lúc hạ bút tự nhiên cũng ngưng trọng trầm ổn. Thường Dận viết chữ, thích nhất là mực vừa nhiều vừa đậm, nhễ nhại cả trang giấy, tất nhiên chữ viết thể hiện cốt cách, chỉ tiếc…”
“Làm sao vậy?”
“Sư phụ nói cậu ấy không thu được thế, quá mức cương mãnh, cần biết quá sâu thì hao tổn tinh thần.”
“Vậy còn huynh? Đậu Phụ Trắng, ta xem huynh viết chữ, lực vận cổ tay oánh nhuận vững vàng, nét ướt thì trơn bóng mượt mà, nét khô thì cay nghiệt tàn khốc. Nét ướt, nét khô của huynh đều có thể tùy ý mà khống chế, cho thấy công lực đã đến mức cao thâm. Những ẩn sĩ thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều thích nhất là dùng bút pháp này của huynh, tiệm cầm đồ Vĩnh Yên có không ít mẫu chữ khắc kim thạch thế này.”
“Thật không? Bất quá chưởng môn lại nói thư pháp của ta ẩn chứa quá nhiều suy nghĩ, tuy rằng trầm ổn ngưng trọng, chỉ là không nên quá nghiêm khắc cầu toàn, dễ dàng rơi vào đường cùng, tự chặt đứt sinh cơ…” Từ Trường Khanh nhàn nhạt mỉm cười.
Cảnh Thiên đưa tay lên nhẹ nhàng xoa vai Từ Trường Khanh, thấp giọng: “Đậu Phụ Trắng, ta sắp tới nhược quá chi niên rồi, ngay cả tên tự cũng không có, huynh nghĩ cho ta một cái đi nha.”
“Hả…” Từ Trường Khanh buông cây bút lông sói trong tay ra, xoay người nhìn Cảnh Thiên chăm chú nói, “Lớn nhỏ có thứ tự, tên tự phải do trưởng bối quyết định, Trường Khanh sao có thể quá phận thay huynh đặt tên tự. Huynh xem Tần Vương từ lâu đã qua nhược quán, nhưng mấy năm liền chinh chiến cấp bách cũng không rảnh để đặt tên, chính ngài ấy cũng không dám tự ý đặt tên tự cho mình.”
“Hắn là hắn, ta là ta, chuyện hắn không dám làm, Cảnh Thiên ta đây không sợ.”
“Để lần sau đi, hiện tại trong đầu ta không nghĩ được cái gì.”
“Không được không được, hiện tại cần luôn… Nếu huynh có tâm, thì đừng có qua quýt với ta.”
“Ta…” Mắt thấy Cảnh Thiên cù nhằng lay lay ống tay áo của mình, phỏng chừng nếu không đáp ứng hắn thì đêm nay khó có thể thoát thân, Từ Trường Khanh rơi vào đường cùng, đành than thở, “Được, được, huynh buông tay trước, huynh khiến con mắt ta đều hoa lên rồi, làm thế nào đặt tên?”
Cảnh Thiên vẻ mặt mong đợi chăm chú nhìn Từ Trường Khanh.
Từ Trường Khanh nhắm mắt trầm ngâm một lát, nói: “Cảnh Thiên, Cảnh Thiên… Long tại cửu thiên, hạo nhật chiêu nhiên, đặt tên “Phi Dương” thế nào?”
“Cảnh Phi Dương? Được, tên này đọc nghe lanh lảnh, lại rất có khí thế. Ha ha… Ta thích! Liền gọi Cảnh Phi Dương!” Hắn hoa chân múa tay vui mừng vô hạn, tựa như hài đồng được tiên sinh khen thưởng, không giấu được thỏa mãn trong lòng. Từ Trường Khanh thấy hắn lưu lộ chân tình, biểu tình một dạng con trẻ, lòng cũng âm thầm vui mừng thay hắn.
Cảnh Thiên tâm tình tốt, lại tiếp tục lôi kéo Từ Trường Khanh thiết kế công văn lưu niệm. Vì vậy, hai người ghé vào án kỷ, dưới ngọn đèn mờ nhạt, tay trong tay viết xuống mấy chữ “Cảnh Phi Dương!”
Đêm đã khuya, sương mù bạch sắc bắt đầu tự do di chuyển bên ngoài trướng, vài tia khói nhàn nhạt thậm chí nương theo song cửa mà vào, bay lả tả tại trướng nội.
“Cảnh huynh đệ, đêm đã khuya, huynh nên trở về đi.” Từ Trường Khanh nhìn mớ chữ “Cảnh Phi Dương” đầy bàn, cố gắng rút bàn tay phải của mình ra khỏi bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Đậu Phụ Trắng, vội vàng đuổi ta đi làm gì thế?” Cảnh Thiên bất mãn oán trách.
Hắn chậm rãi cúi sát thân Từ Trường Khanh, cằm đặt lên vai đối phương, một chút lại một chút nhẹ nhàng ma sát. Lúc này hai người nhiệt độ cơ thể tương hòa, tình ý dung hợp. Cảnh trí kiều diễm này không biết Cảnh Thiên đã phải khổ sở chờ đợi bao lâu, hiện giờ mới có chút cơ hội, làm sao có thể cứ đơn giản buông tay.
“Không đi thì làm sao… Đêm nay trong trướng của huynh, chấp nhận ủy khuất một đêm.” Nói xong, miệng Cảnh Thiên len lén hướng tới cần cổ oánh nhuận thon dài, nhẹ nhàng hà một hơi ấm nóng, ngực lại cân nhắc phải làm sao hung hăng gặm lên đó một miếng mới có thể giải thoát mối hận tương tư.
Nhưng mà, loại cảm giác vừa buồn vừa nóng lại vừa ngứa này khiến Từ Trường Khanh như bị ong chích nhảy dựng lên. Thân hình y khẽ động, vai chợt nâng lên, vì vậy Cảnh Thiên tránh không kịp ‘ai nha’ một tiếng, bưng lấy cằm đau đớn rên la.
Hắn bị Thục Sơn chưởng môn tương lai không hiểu phong tình hung hăng đụng đến vỡ cằm.
Cảnh Thiên nhe răng trợn mắt nhìn Từ Trường Khanh, người kia vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, tư thế cương liệt như muốn nói ‘Ai kêu ngươi động thủ động cước đáng đời ngươi lắm lần sau còn như vậy nữa ta nhất định còn đụng cho ngươi đến đầu rơi máu chảy’. Cảnh lão bản đùa giỡn không thành, trộm gà không được ngược lại bị đánh cho nên thân, chỉ có thể đem tâm tư uất hận tạm thời nén xuống, lòng thầm nói: Hôm nay ta tạm tha cho huynh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngày sau nhất định sẽ cho huynh thống khổ, hối hận cũng muộn rồi.
Nếu hắn đã chủ ý không đi, tiếp tục lưu lại nơi này, ắt phải nói ra mấy lời trêu chọc giải buồn. “Khụ khụ”, Cảnh Thiên cầm Động Thanh Kính thưởng thức hồi lâu, vẻ mặt vô cùng khao khát, “Đậu Phụ Trắng, thứ này chơi hay vậy có thể cho ta một cái hay không?”
“Huynh không hiểu thuật Âm Dương, cần Động Thanh Kính làm gì?” Từ Trường Khanh cũng không quay đầu lại một lời cự tuyệt.
“Để truyền tin tức a! Huynh xem xem, đêm đó tình hình nguy cấp, huynh triệu hoán ta, ta liền nghe được. Thứ đồ chơi này liên lạc mau lẹ, tùy thân mang theo không lo gặp họa.”
Từ Trường Khanh buông cây bút lông sói trên tay, xoay người lại kiên trì giải thích, “Động Thanh Kính này sử dụng cần phối hợp với bí pháp của Thục Sơn, ta cùng Thường Dận sư đệ từ nhỏ đã sử dụng, vì vậy có thể liên lạc như thường. Về phần Cảnh huynh đệ, huynh nếu không tập luyện qua tâm pháp bí mật này, kể cả có Động Thanh Kính trong tay cũng không có tác dụng gì.”
Cảnh Thiên bừa nghe những lời này, vẻ mặt nhất thời uể oải, hắn buồn nản oán giận nói, “Động Thanh Kính không thể dùng, linh phù gì đó của huynh cũng mất linh quang, huynh nói sau này nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, chúng ta làm thế nào mới có thể duy trì liên lạc a?”
“Cái gì