Trình Khác cảm giác nếu hắn phải lựa chọn giữa hôn môi và đánh nhau để đánh giá tình cảnh trước mắt, hắn sẽ thấy đánh nhau càng chuẩn hơn.
Giang Dư Đoạt không biết có phải vì quá xấu hổ hay không mà đặc biệt thô bạo, cái “hôn” này trên cơ bản là đè hắn lên tường, sau đó bóp cổ hôn.
Đây chính là đánh nhau, hơn nữa xuất kỳ bất ý*, thắng còn chẳng vẻ vang gì.
*xuất kỳ bất ý: đem quân đánh khi đối phương không phòng bị gì.Còn phải thêm vào một câu “binh quý thần tốc”.
Ngay trước khi Trình Khác bị siết đến khó thở, Giang Dư Đoạt đã buông tay rời đi.
Trình Khác dựa vào tường, nâng cánh tay, qua nửa ngày mới phục hồi tinh thần, cảm giác thời gian ngây người còn dài hơn thời gian của nụ hôn này.
“Đi thôi.” Giọng Giang Dư Đoạt buồn bực nói.
“…Cậu làm gì đấy?” Trình Khác nhìn y, đi vào phòng ngủ, “Chấm nước chấm à?”
Giang Dư Đoạt không nói gì, đi tới cửa phòng ngủ dựa vào khung cửa, qua một lúc mới nở nụ cười: “Anh mẹ nó đúng là ngứa miệng.”
“Cậu nếm được à?” Trình Khác kéo một cái áo len ra, liếc mắt nhìn ống tay áo lại bỏ lại, sau đó lấy một cái áo sơ mi ra.
“Anh mặc sơ mi à, không lạnh à?” Giang Dư Đoạt vừa cười vừa hỏi.
“Ống tay áo sơ mi rộng rãi hơn,” Trình Khác nói, “Không ở trong nhà thì cũng ngồi trên xe, cũng không lạnh tới người.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đi tới, cầm áo sơ mi giũ ra, “Cái áo sơ mi này của anh chưa từng tháo cúc ra, toàn chui qua đầu đúng không?”
“Không phải sao.” Trình Khác nói.
“Lười nhác.” Giang Dư Đoạt đưa sơ mi tròng vào đầu hắn, rồi lôi cánh tay hắn ra.
“Cậu mặc sơ mi còn tháo cúc ra à?” Trình Khác hỏi, “Dù gì rồi cũng phải cài vào, còn tháo ra làm gì.”
“…Tôi chưa từng mặc áo sơ mi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác liếc mắt nhìn y: “Ngay cả loại sơ mi kẻ ca rô quê mùa cũng chưa từng mặc?”
“Anh đã nói quê mùa, tôi còn muốn mặc làm gì,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Tôi nhà kê lắm à? Trần Khánh mới quê mùa chứ?”
“Đừng có nói bừa,” Trình Khác cười vui vẻ, “Trần Khánh không quê mùa, vẫn được.”
“Vậy là tôi quê mùa?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.
“Tôi có câu nào nói cậu quê mùa à!” Trình Khác nói, “Tôi chỉ hỏi cậu đã mặc bao giờ chưa thôi!”
“Chưa.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác thở dài: “Thế không được à.”
“Mấu chốt là tôi không quê mùa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi biết rồi!” Trình Khác rống lên một tiếng, ngẫm lại nhịn không được cười, “Phiền chết tôi rồi, đi đi.”
Sau khi ra khỏi nhà, đi vào thang máy, Trình Khác dựa vào tường thang máy, nhìn số, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch một đống việc định làm trong ngày hôm nay, Giang Dư Đoạt cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Có điều Trình Khác phát hiện ngón tay y vẫn luôn không gõ lên điện thoại, điện thoại di động tối đen rồi y vẫn giữ tư thế kia, thuận theo tầm mắt hắn nhìn sang, tựa hồ là nhìn khe hở giữa cửa thang máy.
“Chốc nữa cậu muốn ăn gì?” Trình Khác hỏi một câu.
“Tùy,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi ăn gì cũng được.”
Trình Khác cũng nhìn khe hở giữa cửa, nhận ra Giang Dư Đoạt cũng không ngẩn người thất thần, cái khe hở kia có cái gì để nhìn?
Mãi cho tới đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Trình Khác cũng không nhìn ra được có gì đáng để nhìn chằm chằm.
Lúc đi ngang qua phòng an ninh, bảo vệ đang đứng ở cửa, hỏi thăm hai người họ: “Ra ngoài à?”
“Ừm.” Trình Khác cười.
“Đèn hành lang tầng mười bốn hỏng à?” Giang Dư Đoạt đột nhiên hỏi một câu.
“A?” Bảo vệ ngẩn người, “Hỏng à? Không thấy ai báo, để tôi gọi điện cho bên sửa chữa, bảo bọn họ cho người đến xem.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp lời.
“Làm sao cậu biết đèn hỏng?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi.
“Không chắc,” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, “Khe giữa cửa thang máy có thể thấy ánh sáng.”
Trình Khác nghĩ một chút, quả thật là có thể từ trong nhìn qua khe cửa thấy thỉnh thoảng đèn sáng lên.
“Tầng mười bốn đèn không sáng.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hả,” Trình Khác gật đầu, “Sức quan sát của cậu cũng tốt thật…”
“Nếu như không phải đèn hỏng,” Giang Dư Đoạt nói, “Chính là có người hoặc đồ chặn lại, nếu như là người, sao lại đứng gần khe cửa như thế?”
“Cái gì?” Trình Khác ngây người.
“Nếu như có người muốn đi xuống,” Giang Dư Đoạt nói tiếp, “Tại sao thang máy không dừng ở tầng mười bốn?”
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, đột nhiên có hơi lo lắng: “Vậy ý của cậu là?”
“Tôi cũng không có ý gì,” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu mạnh một cái, như thể đang trầm tư thì tỉnh lại, “Tôi chỉ là…tùy tiện nói thôi.”
“Hay là chúng ta về xem xem?” Trình Khác hỏi, “Bảo vệ không phải bảo gọi điện cho bên sửa chữa à?”
“Nhìn cái rắm gì,” Giang Dư Đoạt cười, “Chốc nữa về hỏi là biết.”
“Ừ.” Trình Khác cũng cười.
Dậy quá muộn, hiện giờ ăn sáng cũng đã trễ, ăn trưa thì lại hơi sớm, hai người bọn họ ăn một bát mì trong quán nhỏ bên kia đường, sau đó gọi xe tới cửa hàng luôn.
Trên đường đi Giang Dư Đoạt nói rất ít, mặc dù không nhìn xung quanh như trước đây, vẫn luôn dựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt lại, nhưng Trình Khác cảm nhận được y không ngủ, cũng không ngẩn người, cũng không xuất thần.
Loại cảm giác căng thẳng quen thuộc trên người Giang Dư Đoạt, sau khi biến mất vài ngày lại xuất hiện.
Trình Khác nhìn về con đường phía trước, cũng không tìm chuyện gì đó tán gẫu với Giang Dư Đoạt, hiện giờ trong đầu hắn cũng loạn cào cào.
Những vấn đề vì bị đủ loại chuyện làm choáng váng đầu óc mà tạm thời đặt qua một bên, một lần nữa lại nổi lên, chen lấn trong đầu.
Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý của tôi.
Cực kỳ chống cự…bóc ra vết sẹo.
Hiệu quả.
Cơ bản không nhìn thấy bọn họ.
Qua một thời gian, tôi sẽ khỏe.
Anh cũng không cần…trốn tránh tôi như vậy.
Những câu nói này của Giang Dư Đoạt, từng lần từng lần ghé qua tai hắn, Trình Khác bội phục bản thân còn có thể nhớ đến rõ ràng như vậy, có lẽ vì quá giật mình, hắn thậm chí còn nhớ tới giọng điệu cẩn thận từng li từng tí lúc đó của Giang Dư Đoạt.
Cũng còn nhớ tới, bản thân lúc đó còn có lo lắng mơ hồ.
Bệnh tâm lý kiểu gì mà thời gian ngắn như vậy đã có thể khỏi?
Nhưng từ sau khi Giang Dư Đoạt thừa nhận y đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng thay đổi thừa nhận “bọn họ” không tồn tại, mới ngắn ngủi có một tháng, lúc gặp lại, tất thảy hành động của Giang Dư Đoạt từng làm hắn hoài nghi đều biến mất, thậm chí trước lúc mở cửa còn không nhìn mắt mèo.
Trình Khác liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, nhìn hắn cười.
“Cười cái rắm,” Trình Khác nói, “Chốc nữa chuẩn bị làm mệt chết đây.”
“Thiếu gia mới sợ làm việc.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cười không ra tiếng.
Hắn không biết nên làm gì bây giờ, hắn không còn dám trực tiếp thảo luận những vấn đề này với Giang Dư Đoạt, nhưng nhất định phải làm rõ manh mối.
Vì hắn cảm thấy được, “dị thường” của Giang Dư Đoạt biến mất, liên quan đến bản thân mình.
Giang Dư Đoạt bởi vì hắn bỏ đi mà nhanh chóng trở nên “bình thường.”
Loại quan hệ nhân quả này làm hắn hoang mang.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn tựa hồ chẳng thay đổi gì.
Ngoại trừ quan hệ giữa hắn và Giang Dư Đoạt đột nhiên trở thành quan hệ thân mật.
Đây là đều hắn muốn, nhưng cũng không phải điều hắn muốn ngay lúc này.
Trong cửa hàng có người, mấy người công nhân đang thu gom rác sau khi trang trí.
Trình Khác nói với bọn họ mấy câu đơn giản rồi đi lên tầng hai, lúc quay đầu lại, hắn nhìn thấy Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ đến hai ba giây.
“Giờ làm gì?” Giang Dư Đoạt đi lên cầu thang.
“Tôi xác định lại vị trí sắp xếp đồ,” Trình Khác nói, “Còn có vị trí của bộ bàn ghế đặt ở tầng hai, sau đó đi mua xi măng gì đó, còn phải mua thêm chút tấm gỗ với thép.”
“Đúng thật là phong cách công trường.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu hôm nay không cần đi tuần phố à?” Trình Khác hỏi.
“Không cần,” Giang Dư Đoạt cười, “Ngày mai có việc, mai phải đi qua nhìn mấy căn cho thuê bên kia, kiểm tra đường phố qua Tết ra làm sao, không thể để bọn họ gây sự gì, sau đó tôi còn phải đi mua quà sinh nhật cho anh.”
“Mua quà sinh nhật?” Trình Khác nhìn y.
“Đúng, anh tổ chức sinh nhật, chẳng lẽ không tặng quà à?” Giang Dư Đoạt nói.
“…Cậu có thể giữ bí mật, sau đó cho tôi niềm vui bất ngờ mà.” Trình Khác nói.
“Anh cảm thấy tôi sẽ không tặng quà à?” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Tôi cảm thấy cậu nhất định sẽ tặng.” Trình Khác trả lời.
“Thế tôi còn giữ bí mật làm gì, anh cũng biết tôi nhất định sẽ tặng rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Vậy tôi nói với anh mai đi mua còn có thể phá hỏng bất ngờ nho nhỏ của anh à? Còn có thể bất ngờ gì được?”
“À, không có.” Trình Khác thở dài, “Nói rất đúng.”
Giang Dư Đoạt còn định nói tiếp: “Tôi định…”
“Bất ngờ vẫn phải có!” Trình Khác nhanh chóng ngắt lời y, “Tam ca!”
“A?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Cậu chỉ cần đừng nói với tôi mua gì là được,” Trình Khác chân thành nhìn y, “Vậy vẫn có thể bất ngờ được.”
“Tôi không nói với anh làm sao biết anh có thích hay không?” Giang Dư Đoạt cau mày.
“Thích, tôi thích.” Trình Khác liều mạng gật đầu, “Tôi van cậu Tam ca, đừng nói với tôi, cậu tặng cái gì tôi cũng thích.”
“Được rồi, anh đúng là phiền phức, như đứa trẻ con.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi là em trai thằng nhóc ba tuổi rưỡi mà,” Trình Khác nói, “Dù gì cậu cũng đừng nói cho tôi là được.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác cầm bản thiết kế, đi loanh quanh trong cửa hàng hai vòng, đi xong mới phát hiện ra mình chẳng hề nhớ đồ buổi chiều chuyển đến cần phải đặt chỗ nào.
Hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt đang đưa lưng về phía hắn ngồi hút thuốc trên bậc thang.
Không sai, đầy đầu đều là Giang Dư Đoạt.
Ngoại trừ toàn thân đều là Giang Dư Đoạt dấu chấm hỏi, còn có Giang Dư Đoạt tối qua bị hắn đè xuống hôn, rồi thì Giang Dư Đoạt ngồi bên giường chờ hắn dậy, lại còn cái hôn giống như sủi cảo chấm dấm chua kia…
“Được chưa?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại.
“Chưa đâu.” Trình Khác xoay người lại đi lên tầng ba.
Đứng ở giữa tầng ba, hắn thu dọn lại suy nghĩ của mình.
Cửa hàng này hắn có tham gia một phần, Hứa Đinh lại tin tưởng hắn như vậy, hắn không muốn một phần này xảy ra bất cứ vấn đề gì.
E rằng trong mắt người nhà hắn chỉ là tên rác rưởi, thế nhưng chuyện hắn muốn làm, hắn vẫn sẽ cố gắng làm tốt.
Cho dù vì sao lại bị đuổi ra khỏi nhà, nói chung là đuổi ra ngoài, hắn nhất định phải làm được gì đó, không phải để chứng mình bản thân không phải đồ bỏ đi, mà là để bản thân không thực sự biến thành đồ bỏ đi.
Hắn lại nghiêm túc đi một vòng từ tầng ba xuống tầng một, xác định không gian đặt đồ đã dọn dẹp xong, để lại đủ vị trí, rồi mới đi nhìn Giang Dư Đoạt.
“Xong rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừ.” Trình Khác
gật đầu, “Đi mua xi măng gì đó đi.”
Mua xi măng cần phải đi đâu, Trình Khác không biết, nhưng Giang Dư Đoạt còn rất thần kỳ mà biết được.
“Mấy tòa nhà Lư Thiến cho thuê, chị ấy sợ công nhân làm ăn gian dối, nên hơn nửa vật liệu đều là tôi đi cùng,” Giang Dư Đoạt nói, “Đi đâu mua gì tôi đều biết.”
“Lúc đó cậu mới có bao tuổi, trâu bò thế.” Trình Khác nói.
“Không nhiều lắm,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi rốt cuộc cũng phải làm gì đó, giúp đỡ Lư Thiến, không thể để chị ấy cảm thấy tôi… đáng thương, sau đó nuôi tôi.”
“Ừ,” Trình Khác đưa tay xoa xoa lên lưng y, quá khứ này nọ của Giang Dư Đoạt, quá khứ sợ không phải cũ nhất, hắn nghĩ tới đều sẽ thấy đau lòng.
“Sau khi cửa tiệm khai trương, anh sẽ lại giống như lúc đi làm, ngày nào cũng phải qua đây à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không nghiêm khắc như đi làm, thế nhưng không có việc gì cần cũng phải đến, có lúc Hứa Đinh tổ chức hoạt động gì đó cũng phải tới.” Trình Khác cười.
“Vậy anh cũng coi như là làm lại sự nghiệp.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Coi như vậy đi.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt không nói gì, cúi đầu đi về phía trước.
“Tàu điện ngầm đến thẳng được à?” Trình Khác hỏi.
“Ừ, bốn trạm thôi.” Giang Dư Đoạt nói, “Sau đó gọi xe mang tới là được.”
Từ cửa hàng đi thẳng tới trạm tàu điện, rồi lên tàu, Trình Khác một đường đều lặng lẽ nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt nhìn vẫn ổn, không nhìn xung quanh, cũng không nói gì kỳ quái, nhưng cảm giác y từ đầu tới cuối vẫn không hoàn toàn thả lỏng.
Từ lúc Giang Dư Đoạt trở về từ chỗ bác sĩ tâm lý, cho tới ngày hôm nay, Giang Dư Đoạt vẫn thả lỏng, mà càng ở mấy ngày trước, chỉ cần không nhìn thấy “bọn họ”, không đề cập tới, Giang Dư Đoạt cho dù cảnh giác, cũng rất ít khi có thể cảm nhận được căng thẳng như vậy.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Là ai?
Từ thời điểm nào?
Chuyện gì?
Là thứ gì làm y đột nhiên khẩn trương?
Bên trong tàu điện ngầm rất đông người, hai người bọn họ đứng cạnh cửa, xung quanh chật kín người, Giang Dư Đoạt dựa vào khung cửa, tay trái vịn lên cột, bao lại trước mặt Trình Khác.
“Không chen nổi,” Trình Khác ôm tay, “Tay tôi vẫn còn đang giữ đây.”
“Ngộ nhỡ,” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói, “Giờ vừa mới bị thương, nếu như là bị thương một tháng trước, tôi cũng không như vậy.”
Trình Khác cười.
Tàu vừa dừng lại, không ít người lên tàu, Giang Dư Đoạt nhích lại gần trước mặt hắn, chừa lại chỗ cho người phía sau.
Trình Khác nhìn y, không nói rõ là tư vị gì.
Hắn không muốn quan hệ như vậy lại có bất kỳ thay đổi gì, nhưng lại cứ như ở trong phòng kính mờ ảo, có ánh sáng, có không khí có ấm áp, lại chẳng thấy gì.
Hắn muốn dội ít nước lên kính, muốn nhìn rõ thứ bên kia.
Cho dù là thứ gì.
“Anh buồn ngủ à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Làm sao?” Trình Khác nhìn y.
“Buồn bã ỉu xìu” Giang Dư Đoạt nói.
“Có lẽ ngủ quá lâu.” Trình Khác cười, cúi đầu nhìn một chút, rồi hạ tay trái xuống, nắm chặt tay phải Giang Dư Đoạt, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay y. “Có hơi mơ màng.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, nhỏ giọng: “Anh làm gì thế?”
“Hả?” Trình Khác cười, “Nắm nắm tay nhỏ.”
“Tay tôi không nhỏ,” Giang Dư Đoạt nhìn lướt qua bên cạnh, “Chốc nữa có người thấy.”
“Ai thấy được chứ, cúi đầu còn khó,” Trình Khác cười, có điều vẫn thả tay ra.
Nhưng một lúc sau, Giang Dư Đoạt lại lặng lẽ nắm lấy một đầu ngón tay hắn, nói nhỏ: “Tôi không phải có ý đó.”
“Ý gì?” Trình Khác nhỏ giọng hỏi.
“Là…” Giang Dư Đoạt suy nghĩ một lúc, “Không phải ghét bỏ gì anh.”
“Tôi có gì có thể ghét bỏ à?” Trình Khác tặc lưỡi.
“Đúng vậy, tiểu tinh linh không biết trải giường cũng là tinh linh mà.” Giang Dư Đoạt cũng tặc lưỡi một cái.
Con đường ở cửa sau chợ vật liệu xây dựng, đều là cửa hàng bán xi măng cát sỏi gì đó, giá cả chất lượng cũng không chênh lệch là bao, nhìn chung chỉ cần đi qua hai cửa hàng là có thể mua được đủ đồ Trình Khác muốn.
Lúc mua xi măng Giang Dư Đoạt vẫn đứng cạnh cửa, không đi vào trong, nghiêng người nhìn đường, Trình Khác vừa nói chuyện với ông chủ, vừa qua khóe mắt nhìn y.
Mua xong xi măng, Trình Khác đi ra cửa tiệm, nhìn về hướng Giang Dư Đoạt vẫn đang nhìn.
Trên đường có người, mấy người đi tới đi lui, còn có xe kéo hàng.
Không biết Giang Dư Đoạt đang nhìn gì, mỗi người nhìn qua đều cũng chỉ là người qua đường bình thường.
“Mua xong rồi?” Giang Dư Đoạt nhìn liếc qua bên kia, sau đó quay đầu hỏi một câu.
“Ừ, trước tiên cứ để đây đã, chốc nữa mua đủ rồi đến lấy, ông chủ gọi hộ xe đưa tới.” Trình Khác vừa nói vừa nhanh chóng liếc mắt qua hướng y vừa nhìn.
Phía trước có một hàng sắt thép, hai người nào đó đang đứng ngậm thuốc lá nói chuyện.
Trình Khác không nhìn ra được gì bất thường.
“Đi mua gỗ đi?” Giang Dư Đoạt quay người đi tới mấy cửa hàng bán tấm gỗ.
“Ừ.” Trình Khác đi theo y.
Đi qua mấy cửa hàng bán tấm gỗ, Giang Dư Đoạt vẫn không dừng lại, cứ thế đi về phía trước, đi tới một hàng cuối cùng mới dừng, lại tiếp tục đi ra ngoài.
“Hàng này đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Sao lại thế? Có gì khác nhau à?” Trình Khác đi vào trong cửa hàng.
“Duyên phận.” Giang Dư Đoạt đi theo hắn vào.
“Muốn chọn gỗ gì?” Ông chủ hỏi.
“Làm khuôn đựng xi măng, muốn một ít gỗ chống phân hủy.” Trình Khác nói.
“Có hết, gỗ chống phân hủy cậu muốn mua loại nào?” Ông chủ cầm mấy phiến gỗ lớn ra.
Trình Khác nhận lấy, chọn hai loại gỗ sấy khô, quay đầu định hỏi Giang Dư Đoạt loại nào đẹp, vừa định mở miệng, Giang Dư Đoạt đột nhiên bước hai bước ra ngoài, mạnh mẽ bước ra ngoài cửa tiệm.
Giang Dư Đoạt vẫn có thể nhìn thấy “bọn họ.”
Đây là phán đoán của Trình Khác trong giây lát này.
Hắn không suy nghĩ gì, tấm gỗ cũng không kịp thả xuống, đã xông theo ra ngoài.
Hắn muốn nhìn tận mắt.
“Bọn họ”.
“Bọn họ” trong mắt Giang Dư Đoạt.
Cho dù là người qua đường xa lạ, hay không phải người xa lạ, hoặc là.…chẳng có gì cả.
Cho dù là loại nào, hắn đều muốn nhìn thấy, cùng với Giang Dư Đoạt, cùng một góc nhìn.
Lúc lao ra khỏi cửa tiệm, bên ngoài không có ai.
Không, có người.
Cửa hàng cách bọn họ hai nhà, có người đi vào một hàng bán gỗ, nhưng Trình Khác không thấy rõ, chỉ có thể thấy một góc quần áo.
“Anh thấy được không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Cái gì?” Lúc Trình Khác nghe thấy câu này, phía sau lưng bỗng lạnh toát, “Là có người tiến vào trong cửa hàng kia không à?”
“Đúng,” Giang Dư Đoạt nói, “Hai người mới vừa hút thuốc kia, cái người trên vạt áo có đường kẻ trắng.”
Trình Khác dừng lại một lúc, Giang Dư Đoạt vừa nói như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới hai người hút thuốc lá kia, một người trong đó quả thật mặc một cái áo khoác thể thao có sọc trắng.
“Chốc nữa tôi quay lại.” Trình Khác ném tấm gỗ về lại cho ông chủ đang một mặt mờ mịt, vọt tới cửa tiệm kia.
“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt ở phía sau hô một tiếng.
Thời điểm vào cửa hàng, Trình Khác chỉ thấy một người, hẳn là ông chủ, đang ngậm thuốc lá kinh ngạc nhìn hắn.
“Vừa rồi có phải có hai người đi vào không?” Trình Khác hỏi.
“…Đúng.” Ông chủ chỉ một bên khác, “Từ cửa kia đi ra ngoài.”
Trình Khác lập tức nhằm về phía cửa sau, Giang Dư Đoạt tranh trước hắn, xông ra ngoài.
Lúc hắn chạy ra cửa sau, Giang Dư Đoạt theo bản năng đưa tay bảo vệ hắn, nhìn hai phía.
Bên ngoài cửa sau là một vùng bùn đất nhão nhoét, mọc đầy cỏ dại khô vàng, không ít xe đang dừng, có xe đẩy, cũng có xe kéo hàng, còn có một cái xe ba gác.
Nhưng không thấy hai người hút thuốc kia.
Toàn bộ một mảnh đất trống chỉ có mấy công nhân đang chất hàng lên xe phía xa xa.
“Là bọn họ sao?” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, “Hai người cậu thấy, là bọn họ sao?”
Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Không phải.”