Trình Khác không bỏ cuộc ngay, mảnh đất hoang này là một bãi đỗ xe tự phát, một dãy cửa hàng hầu như đều có cửa sau hướng ra đây, người chạy đến chỗ này, chỉ cần chạy vài bước là có thể đi vào bằng cửa sau một cửa hàng khác, rồi lại từ cửa trước rời đi.
Trình Khác trở lại con đường cửa trước hướng ra đi lại vài vòng, không gặp lại hai người kia, hắn liền đi vào một cửa hàng, hỏi thăm từng nhà xem có hai người nào từ cửa sau đi vào rồi rời khỏi không.
Hỏi ngược đến hàng thứ ba, ông chủ gật đầu: “Có người từ cửa sau đi vào, rồi ra từ cửa trước, không biết đi về hướng nào, có điều chỉ có một người, không phải hai người.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
“Sao vậy, gặp cướp à?” Ông chủ hỏi.
“A.” Trình Khác đáp một tiếng.
“Vùng này trộm cắp cũng không ít,” ông chủ nói, “Ai mở cửa hàng cũng nhận ra được, người vừa nãy tôi chưa từng thấy.”
“…À, cảm ơn.” Trình Khác nói.
“Đừng khách sáo, chú ý đồ đạc, đừng tưởng là chợ vật liệu xây dựng thì không có trộm, còn nhiều là khác.” Ông chủ nói.
Trình Khác ra khỏi cửa hàng, liếc nhìn Giang Dư Đoạt đang đứng bên ngoài: “Đi vào hàng này, ông chủ cũng không biết chạy đi đâu.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Thấy rồi cũng chẳng làm được gì,” Trình Khác thở dài, “Cũng không xác định được là đi ngang qua, hay là đi theo chúng ta rồi sau đó chạy đi.”
“Lúc chúng ta mua xong xi măng đi ra, hai tên kia vẫn chưa hút thuốc xong, cũng không có ý định nói chuyện xong thì phải đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đi thẳng đến cửa hàng cuối cùng ở đầu kia, chỉ là để nhìn xem bọn họ có đi theo hay không, cả đoạn đường này nhiều hàng bán tấm gỗ như vậy, bọn họ cứ thế đi đến cuối cùng, cũng vẫn luôn chưa vào hàng nào, tôi đi ra, mới đột nhiên vào cửa hàng.”
Trình Khác nhíu mày, quả thật có chuyện như vậy.
Trước đây Giang Dư Đoạt nói nhìn thấy người nào đó, hắn cũng không tin tưởng lắm, cũng bởi vì ngoại trừ bản thân Giang Dư Đoạt ra thì không ai nhìn thấy nữa.
Nhưng hôm nay hai người kia, hoặc là một người, hắn nhìn thấy, cũng có hai người chủ xác nhận.
“Người cậu vừa nói?” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, “Không phải bọn họ?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt khẳng định.
“Sao cậu biết không phải bọn họ?” Trình Khác truy hỏi.
“Tôi biết.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
Trình Khác nhìn y, không nói gì.
Mỗi một lần “bọn họ” xuất hiện, Giang Dư Đoạt đều hy vọng hắn nhìn thấy được, cũng từng hỏi không chỉ một lần.
Anh thấy không?
Không.
Không nhìn thấy.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Câu trả lời như vậy, Giang Dư Đoạt đã nhận được bao nhiêu lần rồi?
Lần này rốt cuộc có người nói cho y biết, đã nhìn thấy, y lại nói, đó không phải “bọn họ”.
Trình Khác không hiểu tại sao, thật sự không phải “bọn họ”, vậy sẽ là ai, tại sao lại khả nghi như vậy? Nếu như chính là “bọn họ”, tại sao Giang Dư Đoạt lại phủ nhận?
Là bởi vì… y đã nói bản thân “khỏe” rồi sao?
Trình Khác cùng Giang Dư Đoạt mua xong tấm gỗ trở về cửa hàng xi măng, ông chủ đã giúp bọn họ gọi một chiếc xe chở hàng, đồ vừa đặt xuống là có thể cứ thế mang về.
Có điều chỉ có thể ngồi ở sau thùng xe.
“Xe này chở được đến nơi à?” Trình Khác có hơi lo lắng.
“Đến được,” lái xe ngậm thuốc lá, “Có điều phải nói trước, tôi không chịu trách nhiệm dỡ hàng, chỉ chở tới, dỡ hàng mang vào nhà, mang lên tầng gì đều phải thêm tiền.”
Trình Khác vừa định nói vậy thì thêm tiền, Giang Dư Đoạt đã vừa lên xe vừa nói: “Có mỗi từng này đồ, tự chúng tôi dỡ.”
Trình Khác không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, dù sao cũng mang đến tận cửa rồi, cũng không có bao nhiêu đồ, gọi công nhân ra giúp mang vào cũng được.
Giang Dư Đoạt đưa tay ra kéo hắn lên thùng xe.
“Lần đầu tiên ngồi kiểu này đúng không?” Y hỏi.
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Lần đầu tiên ngồi xe ba gác.”
“Ngồi khó chịu không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không đến mức khó chịu,” Trình Khác tặc lưỡi, “Cậu lại muốn châm chọc gì tôi à?”
“Không.” Giang Dư Đoạt cười, nhìn ra bên ngoài xe.
Trình Khác cũng nhìn theo, không nhìn thấy người lúc trước, cũng không thấy kẻ khả nghi nào.
Do dự một lúc, hắn thấp giọng hỏi: “Cậu bảo không phải bọn họ…Vậy cậu cảm thấy sẽ là ai?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt lắc đầu, “Mấy hôm nay…”
“Sao?” Trình Khác chờ y nói tiếp.
Giang Dư Đoạt chần chừ: “Anh có thấy phiền không?”
“Phiền cái gì?” Trình Khác không hiểu.
“Nếu như vì tôi mà có người bám theo anh,” Giang Dư Đoạt cắn môi, “Anh sẽ thấy phiền à? Tôi cảm thấy cũng không chắc là…vì tôi mà đến.”
“Vì tôi sao?” Trình Khác ngẩn người, “Tôi cũng không có kẻ thù gì mà.”
“Đúng,” Giang Dư Đoạt híp mắt, “Có hay không có cũng không sao, tóm được rồi nói.”
“Tôi đệt? Cậu định làm kiểu gì?” Trình Khác sợ hết hồn.
“Bọn chúng chỉ cần dám theo tới tận đây, vậy chắc chắn chạy không thoát, “ Giang Dư Đoạt nói, nghĩ một lúc liền nói thêm một câu, “Yên tâm đi, chặn lại thôi, không động thủ.”
Trình Khác không nói gì nữa.
Bọn chúng chỉ cần dám theo tới, vậy chắc chắn chạy không thoát.
Giang Dư Đoạt lúc nói câu này rất chắc chắn, lộ ra tự tin và quyết tâm chỉ thuộc về Tam ca.
Đối với người dám đến địa bàn của y, y chắc chắn khống chế được.
Y có không ít anh em, tản mạn mấy con phố xung quanh đây, đi theo ai, tìm ai, chặn ai lại, đều không phải vấn đề, ngoại trừ Tổng hộ pháp, đám anh em này có sức chiến đấu không tệ, ít nhất trên ngoại hình đều có thể nhìn ra được phong cách lưu manh.
Cho nên.
Tại sao?
Giang Dư Đoạt lại không có biện pháp gì với “bọn họ”?
Kể cả vì Giang Dư Đoạt bị “bọn họ” làm bị thương được, cho nên đám đàn em cũng không chặn lại được người, nhưng cũng không đến mức ngay cả người cũng chưa từng thấy.
Cho nên lại như thừa nhận của Giang Dư Đoạt, “bọn họ” là người chỉ tồn tại trong thế giới của Giang Dư Đoạt, một khi y “khỏi” rồi, sẽ biến mất.
Mà vừa nãy hắn hỏi có phải là “bọn họ” không, Giang Dư Đoạt trả lời là “không phải”, nhưng không phải “không có bọn họ”.
Trình Khác nhìn mặt Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt thật sự, không “khỏe” như y nói.
“Sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Không.” Trình Khác không có ý nghĩ gì khác, ý tưởng gì cũng không có, đối với việc đi một vòng rồi lại quay về chỗ cũ còn có thêm phiền phức mới, hắn không buồn bực, cũng không hề tức giận, cũng chẳng thất vọng, không gì cả.
Chỉ ở lúc Giang Dư Đoạt nhìn hắn, lại cảm thấy có hơi thất vọng, còn có hơi đau lòng.
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên mặt Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt rất nhanh đưa tay ra, cầm lấy tay hắn đặt lên mặt mình, mà còn chưa tới một giây, Trình Khác cũng chưa kịp hưởng thụ được ôn nhu đến bất thình lình, Giang Dư Đoạt đã ném tay hắn ra: “Tôi đệt, sao tay anh lạnh thế.”
“Con mẹ nhà cậu!” Trình Khác quả thực sa mạc lời, “Tôi hiện giờ không chỉ có tay đông cứng, tâm cũng lạnh như băng rồi.”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, lại cầm lấy tay hắn, đặt ở giữa hai tay xoa xoa: “Được chưa, Trần Khánh tôi còn chưa xoa tay cho nó đây.”
“Tôi là Trần Khánh à?” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt lắc đầu một cái: “Không phải, anh là…”
“Cậu ngậm miệng vào cho tôi,” Trình Khác giơ cái tay bó bột chỉ vào y, “Nhắc cậu rồi đó.”
Giang Dư Đoạt cười không nói gì nữa.
Cả một đường từ chợ vật liệu xây dựng về cửa hàng, Trình Khác đều để ý xem phía sau có người bám theo hay không, hắn cũng không biết bản thân có phải bị Giang Dư Đoạt lây bệnh cho không, cứ bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
“Trình Khác,” lúc sắp tới cửa hàng Giang Dư Đoạt gọi hắn một tiếng, “Đừng nhìn.”
“Sao?” Trình Khác cũng giật mình, hắn cảm thấy bản thân đã che dấu rất khá.
“Không ai biết chúng ta hôm nay định đi đâu mua đồ,” Giang Dư Đoạt nói, “nếu như theo dõi, là từ trong nhà hoặc cửa hàng đã bắt đầu đi theo, mà chưa chắc sẽ cùng trở về, ai cũng biết giờ anh mua đồ sẽ về cửa tiệm.”
“…Tôi không nhìn.” Trình Khác nhất thời cũng có hơi xấu hổ.
“Xuống xe đi.” Giang Dư Đoạt nói. “Đến rồi.”
Sau khi xe dừng lại, Trình Khác theo sau y nhảy xuống xe, đi vào gọi hai công nhân ra giúp, cùng Giang Dư Đoạt dỡ đồ chuyển lên trên tầng.
Hiện giờ đã quá giờ ăn trưa, hai bọn họ ăn quá muộn, buổi trưa cũng không đói, cũng không muốn ăn gì.
“Anh nói cho tôi xem phải làm thế nào đi,” Giang Dư Đoạt đá mấy tấm gỗ trên đất, “Anh có dụng cụ không?”
“Có, cưa điện, máy đánh bóng các thứ đều ở căn phòng bên cạnh,” Trình Khác nói, “Tôi trước tiên vẽ cho cậu xem, xong rồi cậu cưa mấy tấm gỗ ra đi.”
“Tôi chưa dùng cưa điện bao giờ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không sao, nếu không thì cậu giữ gỗ cho tôi, tôi cưa là được.” Trình Khác nói.
“…Anh biết à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không biết,” Trình Khác nói, “Thử xem sao.”
“Vậy hay cứ để tôi đi.” Giang Dư Đoạt xoay người sang phòng bên cạnh lấy dụng cụ.
Trình Khác sững sờ nhìn một đống đồ trước mặt, trong đầu hắn vẫn còn đang nghi ngờ chuyện vừa rồi, không nghĩ ra nổi, nhưng Giang Dư Đoạt rõ ràng là không để trong lòng.
Loại không để trong lòng, không cần quan tâm, không đáng để ý kia, nhưng lại có tự tin ứng phó được, khác hẳn lúc đối mặt với “bọn họ”.
Nếu quả thật là phản ứng đối với hiện thực sẽ khác với ảo giác, vậy nhìn từ biểu hiện của Giang Dư Đoạt, hẳn là sẽ đối xử khác nhau.
Nhưng là…
Trình Khác nhíu mày, đột nhiên rất muốn đến gặp vị bác sĩ tâm lý kia.
Nếu thật sự có một người như vậy.
Giang Dư Đoạt đưa dụng cụ tới, đặt xuống đất: “Tôi nhìn qua rồi, cảm giác không có vấn đề gì.”
“Vậy được, tôi vẽ ra cho cậu xem.” Trình Khác gật đầu, cầm phấn vẽ ra đất cho Giang Dư Đoạt xem khuôn đúc xi măng, rồi minh họa kích thước.
“Đây không phải là cái đĩa ăn cơm trong nhà ăn à?” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cứ đi mua cái đĩa kia rồi đổ vào trong làm luôn không được à.”
“…Cái đó không đủ to.” Trình Khác nói.
“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Được rồi.”
Giang Dư Đoạt tuy chưa từng dùng cưa điện, cũng chưa từng tiếp xúc với việc như vậy, nhưng năng lực làm việc cũng cao, lần đầu tiên đụng vào tấm gỗ đã cưa rất đúng tiêu chuẩn.
“Cũng không khó mà,” y chép miệng, “tôi có thể đi làm nghề mộc.”
Trình Khác cười không ra tiếng.
“Anh thấy làm nghề mộc thế nào?” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn.
“Rất tốt,” Trình Khác gật đầu, “Thợ mộc tay nghề tốt, muốn mời đến cũng phải xếp hàng.”
“Đúng.” Giang Dư Đoạt cầm cưa điện nhìn chằm chằm tấm gỗ, sau một lúc liền quay đầu, “Ông thợ mộc thuê phòng ở bên kia, có lẽ tay nghề cũng chẳng ra sao, nếu không cũng không thuê phòng ở đó.”
Trình Khác nhìn y, sau vài giây mới hiểu được: “Cậu không phải thật sự
định làm nghề mộc đó chứ?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt tắt cưa điện đi, quay người ngồi lên tấm gỗ, nhíu mày, “Tôi chỉ là… Anh cảm thấy tôi có phải…”
“Cậu không phải luôn làm việc cho Lư Thiến à?” Trình Khác hỏi.
“Ừ, cũng gần vậy, phòng bài với phòng thuê của chị ấy có chuyện gì cũng gọi tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Một tháng hai tháng sẽ cho tôi tiền.”
“Thiếu tiền à?” Trình Khác lại hỏi.
“Không thiếu, còn nhiều.” Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Thế nhưng… Tôi sau này vẫn cứ như vậy à? Lư Thiến hẳn là chỉ muốn giúp tôi, mấy việc này chị ấy thuê người khác làm, sẽ không tốn nhiều tiền như thế.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?” Trình Khác ngồi cạnh y, kề sát ngay bên.
“Cũng không phải đột nhiên,” Giang Dư Đoạt suy nghĩ, “Tôi không biết, tôi cũng không có tay nghề gì, lúc cưa gỗ…cũng coi như là đột nhiên đi, không biết nói thế nào.”
“Cậu muốn học nghề gì đó hoặc biết làm gì đó, phải không?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Tôi…..bác sĩ tâm lý từng hỏi tôi, sau khi khỏe rồi, có kế hoạch gì không, tôi không nói được, dù sao cũng…..thế nào cũng phải có kế hoạch gì đó, đúng không.”
“Ừ, có điều cũng không cần gấp,” Trình Khác nói, “Cứ từ từ, có thể bàn bạc với tôi.”
Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn hắn.
Trình Khác cười.
“Cười cái rắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Bác sĩ tâm lý của cậu,” Trình Khác thử hỏi một câu, “Là nam hay nữ?”
“Nữ,” Giang Dư Đoạt cau mày nhìn hắn, “Là một chị gái.”
“Tên là gì?” Trình Khác lại hỏi.
Trong ánh mắt Giang Dư Đoạt lóe lên một chút rồi lại do dự, không nói gì.
“Thôi,” Trình Khác nhanh chóng dừng lại, “Tôi…”
“Anh không phải đang ghen đó chứ?” Giang Dư Đoạt đột nhiên hỏi.
Trình Khác sặc một cái, nhìn y chằm chằm: “Cậu nói gì?”
“Chị ấy cũng hơn bốn mươi,” Giang Dư Đoạt nói, “Con cũng học trung học rồi.”
“Cái… Tôi không ghen!” Trình Khác hô một tiếng, cảm giác giọng mình cũng bị lạc đi.
Giang Dư Đoạt không nói gì, mắt nhìn sang hướng cầu thang.
Sau đó Trình Khác nghe thấy có tiếng người lên tầng, đang định hỏi là ai, bên phía cầu thang có tiếng người nói: “Anh Trình! Tam ca!”
Là giọng Lâm Húc.
Lâm Húc đứng trên cầu thang, hai câu này nói rất to, như là muốn sớm báo mình đã đến.
Trình Khác nghe giọng điệu kia, trong nháy mắt hiểu được, câu nói vừa nãy của mình, Lâm Húc hẳn là nghe thấy rồi.
“Đồ mang tới rồi à?” Trình Khác nhanh chóng đứng lên.
“Ừm,” Lâm Húc từ cầu thang đi lên, trên mặt có không ít lúng túng, cười cười với hai người họ, “Xe ở bên ngoài, xếp ba cái xe, còn có hai cái nữa đến ngay bây giờ.”
“Vậy…” Trình Khác nhất thời cũng trở nên lúng túng, “Hiện giờ đang chuyển à?”
“Đang chuyển,” Lâm Húc nói, “Công nhân nói anh ở trên tầng, em chỉ muốn gọi anh xem để ở đâu.”
“Tôi xuống ngay.” Trình Khác nói.
“Được.” Lâm Húc gật đầu, cười với Giang Dư Đoạt, rồi quay người bước nhanh xuống tầng.
“Tôi xuống xem một lúc đã,” Trình Khác nói, “Cậu…”
“Tôi cưa gỗ,” Giang Dư Đoạt cầm lấy cưa điện, “Vẫn chơi vui.”
“Ừ.” Trình Khác vỗ vai y.
Lúc đi ra cầu thang, Giang Dư Đoạt ở phía sau nói một câu, “Hôm đó anh nói…”
“Cái gì?” Trình Khác quay đầu lại.
“Anh bảo định nói cho Lâm Húc…” Giang Dư Đoạt nghĩ một lúc, chân dẫm lên tấm gỗ, “Không có gì.”
Trình Khác sững người một lúc mới nhớ ra, tự nhiên thấy buồn cười.
Hắn đi tới bên cạnh Giang Dư Đoạt, khom lưng tiến đến bên tai y nói: “Không cần nói, cậu ta biết rồi.”
Giang Dư Đoạt đột nhiên quay đầu: “Hắn ta biết gì? Sao lại biết được?”
“Chuyện như vậy,” Trình Khác thở dài, “Người chậm chạp như cậu thật sự không nhiều.”
Cả buổi trưa Trình Khác đều cùng Lâm Húc bận rộn, bỏ hết bàn rồi tủ vào vị trí đã thiết kế, trong cửa hàng cũng trở nên hoàn chỉnh hơn nhiều.
Sau khi hết việc, Lâm Húc cũng không ở lại lâu, bảo là muốn đi tính tiền, sau đó cùng xe chở hàng đi.
Trình Khác liếc mắt nhìn giờ, đã mấy tiếng rồi, Giang Dư Đoạt vẫn luôn ở ban công trên tầng, cảm giác chưa từng xuất hiện.
Hắn nhanh lên tầng, gọi một tiếng: “Giang Dư Đoạt?”
“Ơi.” Giang Dư Đoạt rất vui vẻ mà đáp một tiếng.
Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, lần này Lâm Húc tới, Giang Dư Đoạt có vẻ không có cảm xúc khó chịu gì.
“Thế nào?” Trình Khác đi tới, có chút giật mình nhận ra Giang Dư Đoạt đã cưa hết tấm gỗ định dùng làm ghế tựa dài, thậm chí còn đóng đinh lên rồi, “Trâu bò đó? Tôi còn chưa nói với cậu làm ra sao mà?”
“Anh không phải có bản vẽ bên kia à?” Giang Dư Đoạt chỉ vài bản thiết kế hắn để bên cạnh, “Tôi làm theo, không sai chứ?”
“Không sai.” Trình Khác nói.
“Thế nào!” Giang Dư Đoạt có hơi đắc ý đá tấm gỗ, quay đầu nhìn hắn.
“Trâu chó.” Trình Khác cười.
“Tôi tính rồi, gỗ còn nhiều.” Giang Dư Đoạt nói, “Còn có thể làm đồ khác.”
“Làm gì?” Trình Khác dựa vào tường, hắn thích trạng thái Giang Dư Đoạt như hiện giờ, không căng thẳng, không cảnh giác, không u buồn, chỉ là bộ dạng một thằng nhóc hai mươi tuổi.
“Hôm nọ tôi nhìn thấy một cái đèn trong trung tâm thương mại, làm từ gỗ, ở giữa có một cái đèn tròn lớn,” Giang Dư Đoạt nói, “Trên gỗ có rất nhiều lỗ tròn, bật đèn lên là có thể rọi ra nhiều tia sáng tròn.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Tôi muốn mua cho anh cái đèn kia làm quà sinh nhật, anh là nghệ thuật gia mà,” Giang Dư Đoạt nói, “Cái đèn kia nhìn rất nghệ thuật…”
“Tam ca.” Trình Khác ngắt lời y.
“Sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Sao cái gì? Còn có thể sao gì? Mẹ nó chứ, bao nhiêu bất ngờ bị cậu nói luôn rồi!” Trình Khác nhìn y chằm chằm, “Tôi đã bảo cậu đừng nói định tặng gì cho tôi mà!”
“A.” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“A cái đầu nhà cậu.” Trình Khác nói.
“A, không,” Giang Dư Đoạt nghĩ một chút, nhanh chóng an ủi hắn, “Không sao, tôi hiện giờ không định tặng anh cái đèn kia nữa, không tặng nữa.”
“…A.” Trình Khác nhìn y.
“Tôi tự mình…” Giang Dư Đoạt chỉ vào mấy tấm gỗ, nói một nửa thì dừng, liếc nhìn hắn.
Trình Khác thở dài, nghĩ rồi cười vui vẻ: “Tự cậu làm một cái, đúng không?”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Tự mình làm một cái, thích hơn mua.” Trình Khác nói, “Tôi thích cái cậu làm.”
“Vẫn bất ngờ được,” Giang Dư Đoạt nghĩ hồi lâu, vỗ tay một cái, “Anh không biết tôi sẽ làm ra thế nào, đúng không?”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
“Ngộ nhỡ tôi không làm được thì sao? Đúng không?” Giang Dư Đoạt nói.
“Tiên sư cậu!” Trình Khác cười tức, “Làm không được mà cũng gọi là bất ngờ à!”
“Gọi chứ,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không làm được sau đó đi mua cái đèn trong trung tâm thương mại kia cho anh.”
“…Mau cút!” Trình Khác cười, mắng một câu.
“Sẽ có bất ngờ.” Giang Dư Đoạt còn nói rõ thêm một câu.
“Biết rồi.” Trình Khác nở nụ cười một lúc, liền nhìn chằm chằm y, “Giang Dư Đoạt.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Lại đây, để tôi ôm một cái.” Trình Khác dang tay trái ra.
Giang Dư Đoạt nhíu mày, đầu tiên nhìn một vòng trong phòng với cầu thang, sau đó lại quay đầu nhìn bên ngoài ban công một lúc, rồi mới đi tới trước mặt hắn.
“Cậu đúng là dễ làm người ta tụt cảm xúc,” Trình Khác thở dài, dang tay ôm lấy y.
“Tôi chỉ là không quen,” Giang Dư Đoạt cũng ôm lấy hắn, “Tôi sống đến giờ, cũng chưa từng ban ngày ban mặt trước mặt nhiều người làm chuyện như vậy.”
“Loại chuyện gì, cậu nói rõ ra,” Trình Khác nói, “Đừng có nói như thể tôi làm cậu ngay giữa đường ấy.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Qua một lúc lâu, y mới nhỏ giọng mở miệng: “Làm…thế nào?”
Câu hỏi này làm Trình Khác ngây ngẩn cả người.
Chưa đợi hắn nghĩ kỹ nên trả lời hay cứ giả ngu, Giang Dư Đoạt liền tặc lưỡi: “Thật ra tôi cũng đoán được rồi….Thôi không nói cái này nữa, lúng túng.”