Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện!


trước sau

Từ tiết tự học buổi sáng đến khi ra chơi, ngay cả ngẩng đầu một cái Bạch Lạc Nhân cũng không cử động.

Lần này triệt để làm cho Cố Hải ngột ngạt bứt rứt.

Cố Hải ở phía sau không thoải mái một chút nào, cậu ta thử đủ loại phương pháp đánh thức Bạch Lạc Nhân, người kia vẫn cứ vô cùng kiên định không hề di chuyển, cậu ta dùng bàn đụng vào, đụng đến khi bạn học cả lớp đều quay đầu lại nhìn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ rất ngon giấc.

Tiết ba, là tiết của La Hiểu Du, La Hiểu Du rất thích gọi Bạch Lạc Nhân trả lời câu hỏi, tiết học này cũng không ngoại lệ, ba tiếng Bạch Lạc Nhân trong trẻo vừa ra khỏi miệng, ánh mắt bạn học cả lớp đều quét về phía Bạch Lạc Nhân.

Gò má trái của Bạch Lạc Nhân ngủ đến mức hồng hào, cậu ta vẫn như trước đây đứng lên, hơn nữa còn trả lời vô cùng trôi chảy.

Những lần như thế này trước đây rất thường xuyên xảy ra, mọi người cũng thấy không có gì lạ.

Nhưng Cố Hải vẫn rất thích đào bới vấn đề của cậu ta.

Từ khi cậu biết Bạch Lạc Nhân đến giờ, cậu ta nghi ngờ Bạch Lạc Nhân không thực sự ngủ, làm gì có ai có thể vừa ngủ vừa nghe giảng hả? Rất nhiều bạn học đều nói Bạch Lạc Nhân thật khác thường, giống như có phép thuật vậy, Cố Hải rõ ràng là không tin mấy cái tà ma này.

Vì muốn kiểm nghiệm cái ý nghĩ này một chút xem có đúng hay không, tiết ba tự học, Cố Hải đi đến phòng y tế trường học mua hai viên thuốc ngủ, sau khi trở về lớp mài nhỏ, rồi bỏ vào bình nước của Bạch Lạc Nhân.

Mãi cho đến buổi chiều đi học, đầu óc Bạch Lạc Nhân vẫn cứ mê man.

Thuốc cảm mạo đúng là một thứ thôi miên thật tốt, hơn nữa đem thuốc cảm mạo uống lộn bữa như cậu, tuyệt đối có thể ngủ đến không biết trời đất trăng sao nữa.

Bạch Lạc Nhân cảm thấy khô miệng, cầm lấy chai nước tu ừng ực.

Kỳ quái, nước hôm nay sao lại chát như vậy? Càng uống càng khát! Bạch Lạc Nhân uống hết một bình lớn nước, sau khi uống xong lại đi đến máy nước nóng rót thêm một ít, để lên bàn cho nguội hẳn lại tiếp tục uống.

Lúc uống nước xong, rất nhanh Bạch Lạc Nhân liền buồn ngủ.

Hơn nữa, giấc ngủ này, không hề ngẩng đầu.

Hai tiết học liền, giáo viên vẫn chưa gọi Bạch Lạc Nhân trả lời câu hỏi, Cổ Hải suy nghĩ hiển nhiên là không có cách nào nghiệm chứng kết quả cả. Đến tiết ba tiết bốn, lớp lại bắt đầu tiết tự học, cả lớp yên tĩnh chính là cơ hội tốt cho các bạn thích ngủ. Bạch Lạc Nhân ngay cả tư thế cũng không thay đổi, sách vở trên bàn học rơi xuống đất không hề phát hiện ra.

Một bạn thay mặt lớp đi thu vở bài tập.

Đến bên bàn Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Bạch Lạc Nhân, vở bài tập toán của cậu đâu."

Bạch Lạc Nhân không có phản ứng gì.

Bạn thay mặt thu vở có chút nóng nảy, vỗ nhẹ đầu Bạch Lạc Nhân.

"Này, tỉnh dậy đi, phải nộp vở bài tập."

Vưu Kỳ cũng quay đầu hù dọa một câu,"Giáo viên tới."

Bạch Lạc Nhân vẫn không nhúc nhích.

Lần này, bạn học chung quanh đều có chút bận tâm. Theo lý thuyết bình thường Bạch Lạc Nhân ngủ rất cảnh giác, bất luận ngủ ngon say như thế nào, chỉ cần có người gọi cậu, hoặc là có nghiêm túc cần phải làm, cậu ta lập tức liền có tinh thần.

Hôm nay, là thế nào đây?

Vưu Kỳ thử đem đầu Bạch Lạc Nhân nâng lên, kết quả vừa nhấc lên, sắc mặt của Vưu Kỳ cũng thay đổi.

"Mặt của cậu ta sao lại trắng bệch thế này?"

Một câu nói cũng đem Cố Hải đang trầm tư gọi dậy.

Không phải cậu ta bị dị ứng thuốc ngủ chứ hả?

Nghĩ như vậy, Cố Hải vội vàng đem ghế đẩy ra, một tay đỡ lấy vai Bạch Lạc Nhân lắc lắc, tay kia vỗ mặt tái nhợt của cậu ta, thử gọi,"Bạch Lạc Nhân? Bạch Lạc Nhân?"

Bạch
Lạc Nhân không hề đáp lại.

Vưu Kỳ sốt ruột,"Cậu ta bị ngất rồi, nhanh lên đưa cậu ta đến phòng y tế.

Vừa nói, vừa đem Bạch Lạc Nhân đặt lên lưng mình, ý muốn cõng cậu ta đi ra ngoài. Kết quả vừa đứng lên, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Cố Hải ở bên cạnh không nhìn nổi, đẩy Vưu Kỳ ra.

"Tránh sang một bên, để tôi."

Nói xong, kéo cánh tay Bạch Lạc Nhân, đem cả cơ thể cậu đặt lên lưng, đợi cậu ta yên ổn trên lưng, liền cấp tốc chạy xuống tầng, Vưu Kỳ cũng chạy theo phía sau.

"Tôi nói này, cứ như cậu đang cõng một con chim trên lưng vậy?"

Vưu Kỳ ở bên cạnh thở hổn hển, trên người cậu ta không mang theo bất cứ cái gì, vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Cố Hải.

Bạch Lạc Nhân tuy rằng không nhẹ, thế nhưng Cố Hải bình thường luyện tập đều vác nặng chạy bộ mà nói, quả thực giống như không có gì. Không đến một phút đồng hồ, hai người đã xông vào phòng y tế của trường, đem Bạch Lạc Nhân đặt lên trên giường bệnh.

Bác sĩ trong trường là một cô gái trẻ, nhìn thấy hai cậu bạn đẹp trai lưng cõng một cậu bạn đẹp trai đến khám bệnh, máu nóng sôi trào.

"Yô! Cố Hải, tại sao cậu lại tới đây?"

Lúc trước Cố Hải tới đây mua thuốc ngủ, vị nữ bác sĩ này liền kéo cậu ra hỏi lung tung này kia, vẻ mặt thì soi mói đủ nơi làm cho Cố Hải có cảm giác không thoải mái vô cùng. Lúc đi ra khỏi còn thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này nhất định không tới nữa, nào biết nhanh như vậy sẽ trở lại.

Vưu Kỳ quay sang Cố Hải hỏi,"Cậu quen cô ấy à?"

Cố Hải không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Lạc Nhân.

Vị nữ bác sĩ lại quay sang Vưu Kỳ quan sát một phen, mắt thoáng chốc sáng lên.

"Cậu..... có phải là Vưu Kỳ hả?"

Vưu Kỳ lạnh lẽo gật đầu.

"Wow, cậu chính là thần tượng trường học, Vưu Kỳ mà bọn họ hay nhắc đến hả, tôi thấy cậu rất có khí chất, không nghĩ tới quả thật không sai. Tôi nói cậu nghe, lần trước có hai nữ sinh đến khám bệnh, còn không ngừng bàn tán về cậu...."

Vưu Kỳ nhìn sắc mặt của Cố Hải, trong lòng đột nhiên cảm thấy luống cuống.

"Chị nhanh nhanh chút đi." Vưu Kỳ cũng không giữ hình tượng cực ngầu của mình nữa, sốt ruột thúc giục nữ bác sĩ, "Người cần được chữa trị ở bên kia đó, chị nhanh nhanh khám cho cậu ta rốt cuộc làm sao vậy."

Nữ bác sĩ đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, mắt lại sáng ngời.

"Đây không phải là Bạch Lạc Nhân hay sao?"

Một giọng nói âm u lạnh lẽo đập thẳng vào lỗ tai của vị bác sĩ trường học,"Chị mà còn lắm mồm, ngày mai tôi lập tức cho phòng y tế của trường đóng cửa."

.....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện