"Cậu ta chỉ uống hai viên thuốc ngủ hay sao?"
Cố Hải đưa ánh mắt nhìn về phía Vưu Kỳ, Vưu Kỳ cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên biến đổi,"Em thấy trên bàn của cậu ấy hình như có vỉ thuốc, cụ thể là thuốc gì tôi cũng không biết. Nhưng mà sáng sớm lúc cậu ấy tới thấy bị cảm, em đoán là thuốc cảm mạo."
Nữ bác sĩ tập trung suy nghĩ một lát, ánh mắt tập trung trên mặt Vưu Kỳ.
"Như vậy đi, cậu đem vỉ thuốc đến đây cho tôi, tôi xem nó thế nào."
Vưu Kỳ chạy đi lấy, Cố Hải đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Lạc Nhân. Chưa bao giờ tên tiểu tử này thoạt nhìn lại ôn nhu đến vậy, tất cả nếp nhăn trên mặt giãn ra, dường như có mắng cậu ta bao nhiêu câu thì cũng không quấy rầy yên tĩnh của cậu ta.
"Cậu yên tâm đi, cậu ta không có gì vấn đề gì, nhìn biểu hiện của cậu ấy thì không có gì nghiêm trọng cả. Tôi đoán là dùng hai loại thuốc một lúc, nên bị ngộ độc nhẹ thôi. Chờ tỉnh lại thì không sao nữa rồi, sau này nhớ kỹ, lần đầu tiên uống thuốc ngủ không nên dùng liều lượng lớn như vậy, một viên là đủ rồi."
Cố Hải vẫn trầm mặc, sắc mặt cứng lại.
Vưu Kỳ đi tới, đưa vỉ thuốc cho nữ bác sĩ.
"Chị xem, chính là thuốc cảm mạo."
Nữ bác sĩ gật đầu, đi tới sờ trán Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói,"Xem ra phải truyền dịch, cậu ta phát sốt, hơn nữa lại uống sai liều lượng thuốc, mới có chút suy nhược nên thèm ngủ như vậy."
Nữ bác sĩ đi vào một căn phòng khác, Vưu Kỳ quay sang phía Bạch Lạc Nhân, nói với nói với Cố Hải,"Tôi ở đây trông cậu ấy, cậu về lớp đi, một người là đủ rồi."
"Cậu về đi."
Ba chữ này nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng cảm giác của người nghe lại vô cùng áp lực.
Cố Hải đắp chăn lên cho Bạch Lạc Nhân.
Vưu Kỳ thấy Cố Hải làm vậy, tâm tình có chút phức tạp. Ở trong mắt người khác, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân như nước với lửa, nhưng ở trong mắt Vưu Kỳ, Cố Hải chính là thích Bạch Lạc Nhân, có thể nói là vô cùng thích. Cậu ta không chủ động chào hỏi bất cứ ai, lại không quản phiền phức mà trêu chọc Bạch Lạc Nhân, cậu ta đối với người nào cũng lãnh đạm, nhưng trước mặt Bạch Lạc Nhân lại biểu hiện rất nhiệt tình, cậu ta luôn luôn nghĩ hết biện pháp làm khổ Bạch Lạc Nhân, nhưng có chuyện xảy ra, cậu ta lại rất gấp gáp.......
Người khác đoán không ra, Bạch Lạc Nhân nhìn không hiểu, nhưng Vưu Kỳ có thể hiểu được.
Cái này giống như mối tình đầu của một nam sinh vậy, đối với cô gái mình thích thì luôn luôn không biết thể hiện thế nào. Vậy đành phải bất chấp phiền phức đi trêu chọc cô gái kia, giật tóc cô nàng, trộm vở bài tập của cô nàng, bắt nạt cô nàng đế khi mắt đỏ hoe......
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều là con trai, cách bọn họ đối với nhau không giống như cô gái kia và cậu bạn trai nhưng mục đích đều giống nhau, đó chính là làm cho đối phương chú ý đến mình.
Đối với Cố Hải Bạch Lạc Nhân là người duy nhất trong lớp mà cậu muốn kết giao, nam sinh kết giao bạn bè là như vậy, cậu mạnh hơn tôi, tôi thích cậu, tôi sẽ chủ động đến quyến rũ cậu. Cho nên Vưu Kỳ mới nói, Cố Hải rất thích Bạch Lạc Nhân.
Kỳ thực không riêng gì Cố Hải, Vưu Kỳ cũng rất thích Bạch Lạc Nhân.
Trên người Bạch Lạc Nhân có một loại lực hấp dẫn đặc biệt, lực hấp dẫn này càng kéo dài càng phát ra đậm đặc hơn, cậu ta giống như một đóa hoa quỳnh, ở trong bụi cây thì vô cùng bình thường, nhưng luôn có người vì một lần nở rộ của nó mà bằng lòng khốn khổ đợi ba ngàn năm.
"Chị cho cậu ít thuốc."
Câu nói của nữ bác sĩ trường học cắt ngang suy nghĩ của Vưu Kỳ.
"Là thuốc gì?"
Nữ bác sĩ cười dịu dàng chân thành,"Mãi mới có dịp cậu đến đây với tôi, sao có thể để cậu về vô ích được! Đây là tất cả loại thuốc bổ não, cậu mang một ít về uống đi, học cao trung mệt như vậy, mỗi ngày đều cần cung cấp dinh dưỡng cho não chứ."
Vưu Kỳ ném cho nữ bác sĩ một cái nhìn lạnh lẽo,"Chị giữ lại mà uống."
"......"
Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc lâu, càng nhìn càng giống một
người quen, mặc dù đối với dung mạo người kia đã có chút mơ hồ, thế nhưng mũi và miệng của Bạch Lạc Nhân chung quy thì vẫn để cho Cố Hải có cảm giác đã từng quen biết.
"Hừm..... khụ khụ...."
Bạch Lạc Nhân ho khan cắt ngang suy tư của Cố Hải.
"Khát quá....."
Ban nãy trong giấc mộng Bạch Lạc Nhân mơ tới bản thân biến thành Khoa Phụ không ngừng đuổi theo mặt trời, đuổi theo cứ thế đuổi theo mãi, càng đuổi càng khát,
cậu ta đưa tay đưa tay tìm cốc nước, kết quả sợ phải cánh tay của một người, bàn tay phóng khoáng mạnh mẽ, khớp xương ngón tay rõ ràng rất đàn ông. Bạch Lạc Nhân rời tay người này tìm cốc nước, kết quả sờ soạng nửa ngày không tìm được cái chén ở mép bàn.
Cố Hải đè tay đang sờ loạn của Bạch Lạc Nhân xuống, rồi đem cốc nước kề vào miệng của cậu ta, cẩn thận chăm chút để cậu uống nước.
Bạch Lạc Nhân cảm giác uống đủ, liền đẩy tay Cố Hải ra.
"Ba, con uống đủ rồi."
Mặt của Cố Hải căng thẳng khó chịu cả buổi chiều rốt cuộc cũng giãn ra lộ chút vui vẻ,"Khách khí như vậy hả?"
Bạch Lạc Nhân cảm giác có điều bất thường, chậm rãi mở mắt, lúc nhìn lên gương mặt Cố Hải, ánh mắt liền u ám lạnh lẽo.
"Tại sao lại là cậu?"
"Nhanh như vậy liền không nhớ ba hả?"
Bạch Lạc Nhân đưa tay đánh Cố Hải lại bị Cố Hải mạnh mẽ ngăn cản.
"Đừng lộn xộn, tay cậu còn đang cắm kim đó."
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới chú ý đến cách tay mình đang cắm kim và bình nước biển treo trên đầu.
"Chuyện gì xảy ra?"
Cố Hải đem mọi chuyện kể cho Bạch Lạc Nhân, không giấu giếm chút nào, cũng không hề có chút chột dạ. Dường như việc cậu cho Bạch Lạc Nhân uống thuốc ngủ là việc vô cùng hiển nhiên vậy, quá trình thăm dò bí mật này, người không chịu phối hợp là Bạch Lạc Nhân, điều quan trọng nhất chính là người có lỗi chính là Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thật sự muốn gọi nữ bác sĩ kia khẩn cấp cho cậu mấy viên thuốc trợ tim.
"Như vậy đi, cậu nói cho tôi biết, tôi chọc cậu cái gì, tôi còn biết đường xin lỗi cậu."
Bạch Lạc Nhân nói được lời này ra quả thật cậu cũng mệt mỏi lắm rồi, Cố Hải chơi đùa với cậu, nhưng cậu không vùng vẫy nổi. Áo đồng phục của Cố Hải bị rách ngay ngày mai liền có cái mới, nhưng bản thân cậu lại vẫn phải mặc đi mặc lại cái áo rách đó, Cố Hải đau một chút có thể đi viện nằm phòng VIP, nhưng Bạch Lạc Nhân truyền một lọ nước biển thì mất hơn mười ngày tiền tiêu vặt.....
Cố Hải đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc Nhân, liền lập tức nói.
"Tôi có thể chịu toàn bộ tổn thất kinh tế, thế nhưng bảo tôi không trêu chọc cậu, tôi không làm được."
Bạch Lạc Nhân đập đầu lên gối, nhìn Cố Hải không kiềm được tức giận."
"Con mẹ nó, có phải cậu bị bệnh không hả?"
Cố Hải cười nhạt,"Tôi đúng là có bệnh."
"Có bệnh thì mau uống thuốc!"
"Cậu chính là thuốc đó."
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng nhìn Cố Hải, "Cậu có ý gì?"
"Muốn tôi khỏe, cậu phải chịu đựng dày vò." (Khốn nạn công)
"......."