Khương Viên thấy Bạch Lạc Nhân vẫn luôn trầm mặc, cho là cậu đang suy
nghĩ đến ý kiến của mình, khuôn mặt buồn mấy ngày rốt cuộc hiện lên vài
tia vui vẻ.
" Con trai, mẹ làm tất cả như vậy cũng chỉ muốn tốt
cho con. Con không phải nhớ đến Cố Hải thế nào hay ra sao, dù sao nó
cũng là con trai ruột của lão Cố. Dù nó có ở lại trong nước cũng sẽ có
một vị trí ổn thỏa. Thế nhưng con thì khác, tuy là lão Cố cũng sẽ cân
nhắc con, nhưng tương lai sau này ông ta đối đãi với con chắc chắn kém
xa với Cố Hải, không muốn để cho con phải thu kém người khác."
Sau đó thật lâu, Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.
"Khương Viên."
Nghe thấy hai tiếng xưng hô thế này, nụ cười trên mặt Khương Viên bỗng chốc liền cứng lại.
"Lạc Nhân, con vừa gọi cái gì?"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng nhìn Khương Viên,"Tôi phải gọi bà là gì? Dì Khương? Bà Khương? Hay là Cố phu nhân?"
Hai gò má xinh đẹp của Khương Viên hiện lên một tầng tái nhợt khó có thể che giấu.
Bạch Lạc Nhân nhìn tập tài liệu trên bàn, lẳng lặng nói,"Bà có thể đừng làm tôi ghê tởm nữa không?"
"Ghê tởm." Hai chữ này giống như hai thanh gươm sắc bén, hung hăng đâm về
phía trái tim Khương Viên, tâm tình vừa mới điều hòa được một chút lại
bị đâm nát, đôi môi tái nhợt tựa như phủ sương, run rẩy hướng về phía
Bạch Lạc Nhân, vừa mở miệng liền mang theo giọng nghẹn ngào.
"Ghê tởm? Con nói mẹ ghê tởm? Mẹ vì con làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc
con nói mẹ ghê tởm? Bạch Lạc Nhân, rốt cuộc Bạch Hán Kỳ cho con uống bao nhiêu thuốc mê, để cho con có thể hời hợt mà mắng chửi mẹ mình như
vậy?"
"Đừng có dùng lòng dạ xấu xa của bà mang đi so sánh với
việc người khác làm, người tôi quen trừ bà ra, không có ai thiếu đạo đức như bà."
Khương Viên dùng sức túm Bạch Lạc Nhân cánh tay, lạc
giọng kêu khóc hỏi,"Con nói mẹ thiếu đạo đức? Sao con đem mọi chuyện mẹ
đối tốt với con nói thành thiếu đạo đức? Bạch Lạc Nhân, con phải làm mẹ
tổn thương đến chết mới cảm thấy vừa lòng hay sao?"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng tách bàn tay Khương Viên đang túm mình, gằn từng chữ nói,"
Đừng dùng tình thương mẹ con làm lá chắn cho tấm lòng giả dối nữa, từ
đầu đến cuối tôi cũng không coi bà là mẹ, trước đây không phải, bây giờ
không phải, sau này càng không!"
Khương Viên tê liệt ngã xuống trên ghế salon, tay ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.
"Còn nữa, về chuyện ra nước ngoài mà bà nói."
Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa đem tài liệu trên bàn cầm lên, chậm rãi, xé nát trước mắt Khương Viên.
"Đừng lãng phí sức nữa căn bản thì không thể được, bà cho là chỉ một đứa con
gái có thể lừa tôi ra nước ngoài hả? Bà thực sự coi trọng cô ta hay bà
thực sự coi trọng bản thân mình! Bạch Lạc Nhân tôi tương lai có ra ngước ngoài cũng không phải dùng đến bàn tay bẩn thỉu của bà!"
Một sấp giấy dày cộp đột nhiên ném lên đầu Khương Viên, chậm rãi bay tung tóe
dưới anh mắt của bà, thành quả bà ta cực khổ hơn mười ngày, cứ như vậy
bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đi tới cửa, Bạch Lạc Nhân lại xoay người, nhìn khuôn mặt xám như tro của Khương Viên.
"Đừng tổn thương đến người nhà tôi nữa, nếu tôi phát hiện lần nữa, tôi sẽ trả cho bà gấp mười lần!"
Bước chân ra khỏi căn phòng, phía sau truyền đến tiếng khóc rống đau khổ tột cùng, giống như tiếng sấm vang trên bầu trời, từng tiếng lại từng
tiếng, đem toàn bộ thế giới bao phủ vào trong âm u lạnh lẽo.
Bước chân của Bạch Lạc Nhân ngừng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi sau đó mở ra, một chút tâm tình biểu cảm cũng không có.
Mười bốn tháng riêng, bà nội Bạch xuất viện, nhà họ Bạch lại khôi phục yên ắng như cũ.
Buổi chiều, Bạch Hán Kỳ và thím Trâu từ siêu thị trở về, mua rất nhiều quà
biếu, dự định đến từng nhà hàng xóm láng giềng xin lỗi. Bạch Lạc Nhân
cũng muốn đi cùng, chuyện này là do cậu gây ra, theo lý mà nói thì cậu
nên đứng ra xin lỗi thay cho ba mẹ. Kết quả thím Trâu sống chết cũng
không cho cậu đi, nói là không để cho trẻ con thay mặt gia đình được,
cậu không thể làm gì khác hơn là cùng Mạnh Thông Thiên đợi ở nhà.
Thằng nhóc con Mạnh Thông Thiên rất thích nghịch mấy trò hiếu động bạo lực,
Bạch Lạc Nhân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Mạnh Thông Thiên đang ôm
một chiếc súng mô hình bằng máy, từ từ đi tới bắn phá càng quét cây cối
trong vườn.
Bạch Lạc Nhân nhìn nó chơi hăng hái vui vẻ, liền đi tới bên cạnh.
"Cho anh xem một chút."
Mạnh Thông Thiên đưa khẩu súng giả cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân xem xét một chút, rất đằm tay, làm rất tinh tế chính xác, cho
dù là kích cỡ, trọng lượng, hay hình thức, cấu tạo cũng đều có thể đạt
tới mức có thể đánh tráo hàng thật.
"Súng không tồi nha." Bạch Lạc Nhân nhịn không được tán dương một câu.
Vẻ mặt Mạnh Thông Thiên tỏ ra kiêu ngạo,"Dĩ nhiên, bạn học em đều muốn đổi lấy chơi, nhưng em không đồng ý. Kể cả cậu ta mua súng xịn cũng không
cách nào so sánh được với của em."
Bạch Lạc Nhân nhìn Mạnh Thông Thiên tỏ ra kiêu ngạo trong lòng quả muốn cười.
"Ở đâu ra?"'
Mạnh Thông Thiên vẫy bàn tay nhỏ,"Chẳng biết, anh Cố Hải tặng cho em."
Nghe thấy hai chữ 'Cố Hải', sắc mặt của Bạch Lạc Nhân liền thay đổi, cậu ta
lại đem súng trả lại cho Mạnh Thông Thiên, bản thân thì vừa ngồi bên
cạnh hút thuốc vừa nhìn nó chơi. Tầm tuổi thằng nhóc này quả thật làm
người khác ước ao, không buồn không lo, nhớ lại ngày trước Bạch Lạc Nhân lớn tầm đó, cả ngày cũng đấu đá nghịch ngợm ở trong con hẻm, hồi đó nào có biết đã mồ côi mẹ, hay mấy vấn đề nghèo đói, cả ngày chỉ biết ngu
ngốc đùa nghịch, đầu óc cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao để cho mình chơi
thật vui vẻ.
Đơn giản mà phong phú.
"Anh Cố Hải còn mua
cho em rất nhiều thứ tốt, cũng đều đặt ở chỗ hiên nhà đó, em không muốn
mang ra chơi, em sợ bạn học chơi rồi phá hỏng, giờ chúng vẫn còn rất
mới. Em cho anh biết, anh đừng có lén lút lấy rồi phá hỏng của em!"
Bạch Lạc Nhân còn đang bần thần, nắm đấm của Mạnh Thông Thiên quơ quơ trước mặt hù dọa, vẻ mặt đề phòng trộm cướp.
Bạch Lạc Nhân cười khẽ một chút, túm cạp quần của Mạnh Thông Thiên, làm cho nó ngã bổ nhào.
Sau khi đứng vững, Mạnh Thông Thiên tỏ ý muốn chơi thêm một lần nữa.
Dù sao Bạch Lạc Nhân cũng đang rảnh rỗi buồn chán,
liền chơi với nó một
chút, cuối cùng Mạnh Thông Thiên mệt lả, ngồi trên chiếc ghế nhỏ loay
hoay nghịch hộp đạn, vừa đếm vừa quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi,"Vì sao gần đây anh Cố Hải cũng không tới đây?"
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân liền ảm đạm, nhàn nhạt trả lời,"Cậu ấy ở nhà mình mừng năm mới."
"Vậy mừng xong năm mới anh ấy có về đây không ạ?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu Mạnh Thông Thiên, vẻ mặt nó đang rất mong chờ câu trả lời.
"Vì sao em lại chờ cậu ấy về hả?"
Mạnh Thông Thiên dùng sức gật đầu,"Bời vì bọn em đồng bệnh tương liên*."
(* Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau)
Đồng bệnh tương liên? Bạch Lạc Nhân suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được Mạnh Thông Thiên và Cố Hải có chỗ nào giống nhau.
"Bọn em đều bị tình yêu giày vò đó."
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa bị sét đánh chết, Cố Hải cậu tạo nghiệp chướng
còn chưa đủ hay sao, lại còn muốn liên lụy đến một đứa bé.
"Lần
trước bọn em trò chuyện rất lâu, anh Cố Hải nói trong lòng anh ấy rất
đau khổ, em cũng thấy trong lòng em đau khổ, anh Cố Hải nói, bọn em là
cùng chung cảnh ngộ, sau đó em suy nghĩ một chút, anh ấy nói rất đúng."
Con mẹ nó đồ khốn nạn! Vậy mà trò chuyện những thứ này với một đứa bé hả? ! Chuyện như vậy cũng chỉ có Cố Hải mới làm được.
Bạch Lạc Nhân cố ý trêu chọc Mạnh Thông Thiên,"Vậy em nói xem trong lòng em có cái gì mà đau khổ nào?"
"Ai nha!....." Mạnh Thông Thiên lại rầu rĩ,"Em thích một bạn nữ trong lớp,
cậu ấy cũng có ý tứ thích em, nhưng bạn ấy không chịu thừa nhận."
Mạnh Thông Thiên vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân đại khái hiểu lúc đó Cố Hải nói 'đau khổ' là cái gì.
"Vậy thời khổ tận cam lai* chưa?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
( *Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.)
"Mạnh Thông Thiên lắc đầu,"Là ý gì ạ?"
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới ý thức được, Mạnh Thông Thiên mới bảy tuổi, chưa thể hiểu được những câu thành ngữ như vậy!
"Chính là muốn hỏi, nữ sinh kia đã chịu thừa nhận chưa?"
Mạnh Thông Thiên lắc đầu,"Em quên bạn ấy rồi, em cũng thích mấy bạn khác rồi."
Bạch Lạc Nhân,"......."
Không bao lâu, Dương Mãnh tìm đến nhà, bởi vì Bạch Hán Kỳ và thím Trâu đến
nhà họ, xách một đống lớn đồ đạc, cứ khăng khăng nói rất áy náy. Vấn đề
là Dương Mãnh và cha mẹ cậu mấy ngày nay đều ở nhà bà ngoại cậu, đến hôm nay mới về nhà, căn bản thì không biết việc này. Ù ù cạc cạc mà thu về
một đống đồ lớn đồ nhỏ, người biếu quà còn cúi đầu khom lưng.
"Ba cậu chịu đả kích gì hả?" Dương Mãnh khà khà cười.
Bạch Lạc Nhân thở dài, để tay lên vai Dương Mãnh, dáng vẻ tỏ ra lười biếng.
"Hôm trước Khương Viên đi đến nhà chúng tôi ầm ĩ một trận, ầm ĩ đến mức cả
cái khu này đều không yên ổn, ba tôi cảm thấy mới đầu năm mà ầm ĩ, làm
cho hàng xóm láng giềng nghe thấy điều không hay ho gì, liền đi từng nhà xin lỗi."
"Cái này cũng phải xin lỗi hả? Suy nghĩ của ba cậu
cũng quá nguyên tắc mà! Tôi nói với cậu, mẹ tôi cả ngày hò hét ở sân,
không những cả ngày gầm gào cho người nhà nghe, mà còn đặc biệt gầm gào
cho hàng xóm nghe. Buổi tối mẹ tôi mà cãi nhau với ba tôi, cách bốn năm
con phố cũng có thể nghe thấy, sáng hôm sau giống như không có chuyện
gì, nghênh ngang ra ngoài, muốn làm gì thì làm cái đó."
Theo thói quen Bạch Lạc Nhân vẫn giữ yên lặng.
Dương Mãnh nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, con ngươi đảo một vòng, dùng cùi chỏ huých Bạch Lạc Nhân một cái.
"Đúng rồi, tôi còn chưa kịp hỏi cậu, cậu và Thạch Tuệ thế nào rồi?"
Bạch Lạc Nhân đáp lại ba chữ,"Kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi?" Mắt Dương Mãnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạch Lạc Nhân không muốn nói đến cái đề tài này, nên chỉ nói với Dương Mãnh đại khái là qua tết Thạch Tuệ sẽ ra nước ngoài.
Vẻ mặt Dương Mãnh thương tiếc,"Cậu nói xem sao cậu không biết quý trọng cơ hội vậy hả?"
Bạch Lạc Nhân lôi cổ áo Dương Mãnh một chút, thản nhiên nói,"Không nói đến
cô ta nữa, cậu đến tìm tôi có việc gì? Không phải vì chuyện ba tôi đến
nhà cậu chứ?"
"Không phải, ngày mai không phải là tết nguyên tiêu hay sao! Cùng đi hội chùa đi, ở mãi ở nhà thì có gì vui chứ!"
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút, cũng đúng, dù sao thì ở nhà cũng không có
việc gì làm, còn không bằng ra ngoài giải sầu một chút.
"Được, vậy sáng mai tôi đến tìm cậu."