Thượng Ẩn

Trai Lớn Như Quả Bom Nổ Chậm


trước sau

Đường phố yên tĩnh nửa tháng cuối cùng cũng náo nhiệt trở lại, Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh sáng sớm đã chạy đến Tiền Môn*, đường phố được trang trí đèn truyền thống tạo thành từng biển đèn lồng. Đi khắp nơi thăm quan, những tiết mục biểu diễn hí kịch hấp dẫn, ảo thuật, xiếc........... Còn có rất nhiều ông cụ lớn tuổi ở Bắc Kinh hô hào rao hàng, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu, hai người chen chúc vào trong đám người, xem múa rồng múa sử tử đang biểu diễn khắp đường phố, đi theo là một đám vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

(Tiền Môn: gần Thiên An Môn)

Hàng ăn vặt bày la liệt người xem hoa cả mắt, Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh cứ như vậy mà đi từng chỗ từng chỗ nếm thử, chẳng mấy chốc đã lấp đầy bụng.

"Yô, bên kia có chỗ đoán đố đèn* tặng quà kìa."

[Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.]

Bạch Lạc Nhân đi theo Dương Mãnh qua bên đó.

Trước mắt có một tấm biển lớn, mặt trên dán giấy hồng, mỗi một tờ giấy hồng đều viết một câu đố. Hễ ai đoán được câu đố, đều sẽ được tặng một túi bánh trôi nước, đoán đúng nhiều thì tặng nhiều, thế nhưng nếu như dã đoán sai thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Đến phiên Bạch Lạc Nhân đoán, cậu đoán đúng hết hai hàng câu đố, Dương Mãnh ở bên cạnh phụ trách nhận quà tặng, cầm đến mức không xuể.

Người chủ mặt lộ vẻ lúng túng, nếu cứ như thế này thì, không quá năm phút nữa, cái sạp hàng này của họ sẽ bị phá bằng sạch.

"Hàng thứ ba câu đố thứ năm, thành ngữ đó là 'thắng hữu như vân'." Bạch Lạc Nhân nói tiếp.

(Bạn bè tốt ở mọi nơi)

Cô gái phụ trách xét duyệt câu trả lời mặt lộ vẻ quẫn bách, nhỏ giọng nói,"Trả lời sai rồi."

Nhân viên bên cạnh gào to một tiếng,"Trả lời sai rồi, người kế tiếp."

"Không thể nào!"

Bạch Lạc Nhân tin chắc đáp án của mình đúng, liền đoạt lấy đáp án của cô gái đó, vừa nhìn cái quả nhiên đáp án chính xác.

"Cá người làm ăn như vậy hả? Chúng tôi rõ ràng trả lời đúng, thế mà nói chúng ta trả lời sai, có phải làm ăn thất đức hay không?" Dương Mãnh 'thỏ đội lốt hổ' ở bên cạnh la hét.

Cuối cùng người phụ trách hoạt động đi ra, cười ha hả nhìn Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh.

"Quà năm mới là để cho may mắn, chúng tôi không phải là không muốn tặng, mà là muốn cho nhiều người cũng chơi. Hai vị thanh niên đẹp trai này, tôi biết hai vị là cao thủ, các vị muốn quà tặng, muốn bao nhiêu đều có thể đi vào lấy đi. Quan trọng là rất nhiều người bên cạnh đang chờ đó, có phải các cậu nên cho họ một chút cơ hội hay không?"

Bạch Lạc Nhân cười cười, hết sức quân tử, xoay người đi ra ngoài.

"Chờ chút, cầm cái này đi."

Bạch Lạc Nhân quay người lại, đối phương ném qua một vật, vội vàng đưa tay tiếp lấy.

Đến khi cầm chắc trong tay mới nhìn rõ là cái gì, Dương Mãnh nhịn không được kinh hô một tiếng,"Bánh trôi to quá! Cái này............ Nấu chín được hay sao?"

Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân đờ đẫn chốc lát, trong đầu lóe lên một cảnh tượng, rất nhanh thì bị tiếng náo nhiệt của đường phố bao phủ.

Mãi cho tới khi ngoài trời tối đen, đèn màu trên đường đều bật sáng, Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh đứng ở trên đường phố, thưởng thức cảnh đường phố treo đèn mỹ lệ lại lần nữa mới hài lòng về nhà.

Lúc Bạch Lạc Nhân trở lại nhà mình, cơm nước đều đã chuẩn bị xong rồi, cả nhà đang chờ Bạch Lạc Nhân về, Mạnh Thông Thiên nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đi vào, liền đưa cho cậu một cái ghế, ý bảo cậu mau ngồi xuống.

"Nào nào nào, ăn cơm thôi." Bạch Hán Kỳ hô một tiếng.

Mọi người giơ cái chén trong tay lên, bất kể là rượu hay nước ngọt, đều chạm một cái.

"Ăn cơm, ăn cơm."

"Không đúng, phải ăn bánh trôi trước."

"Đúng, Thông Thiên nhà chúng ta là thông minh nhất."

Cả nhà vây quanh bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, khuôn mặt ai cũng tràn đầy hạnh phúc, không chút mảy may nào bị chuyện mấy hôm trước làm ảnh hưởng đến tâm tình. Giống như chuyện đã qua không nhắc lại, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ mừng năm mới, chỉ nên nói chuyện vui vẻ, nhất định phải đem cái bầu không khí vui vẻ hòa hài này kéo dài đến giây phút cuối cùng của ngày.

Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, nghe mọi người nói chuyện vui đùa cùng nhau, cùng nếm hương vị ngọt ngào của bánh trôi, cảm giác ấm áp ngấm đến tận đáy lòng.

(Em ý đang nhớ 'lão công' nhà em ý..)

Cậu bất hạnh, có một người mẹ như vậy, nhưng cậu cũng thật may mắn, có một gia đình bao dung thương yêu như cậu như thế.

Trong đôi mắt của Bạch Lạc Nhân hiện lên một tia sáng, cậu đặt đũa xuống đi ra ngoài.

Thím Trâu phát hiện Bạch Lạc Nhân đi ra, chọc Bạch Hán Kỳ, hỏi,"làm sao mà hôm nay Nhân Tử ăn ít như vậy?"

"Để tôi qua xem sao."

Bạch Hán Kỳ cũng đi theo ra ngoài.

Bạch Lạc Nhân quay về buồng của mình, thu dọn đồ đạc qua loa một chút, kéo vali hành lý, cầm theo một túi bánh trôi to đùng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Hán Kỳ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Muộn thế này rồi con còn muốn đi đâu?"

Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn ông,"Ba, con phải quay về."

("Ba, con phải đi tìm chồng con." Tiểu Phong nó dịch như thế cơ... )

"Hôm nay là rằm tháng giêng, tất cả mọi nhà đều sum vầy quây quần, đợi đến hết lễ hãy quay về không được sao?"

Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích.

Bạch Hán Kỳ thấy ánh mắt của Bạch Lạc Nhân, biết cậu không thể không đi nhưng vẫn muốn giữ lại một chút.

Dù sao thì cũng phải ăn cơm xong hãy đi chứ.?"

Trong lòng Bạch Lạc Nhân đấu tranh một trận, nhưng vẫn quay sang nói với Bạch Hán Kỳ,"Con ăn xong rồi, ba nói với ông bà nội một tiếng, hai ba hôm nữa con trở về."

Bạch Hán Kỳ thở dài, trong lòng có chút không muốn, nhưng vẫn vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, cho cậu một ánh mắt tán thành.

"Đi đi, cả nhà nhiều người như vậy, thiếu một mình con cũng vẫn vui vẻ như thường. Ba của Đại Hải ở đơn vị, đừng để nó một mình đón năm mới."

Hiểu con không ai khác chính là cha mẹ.

Bạch Lạc Nhân không nói gì, xoay người đi ra khỏi sân.

Bạch Hán Kỳ đứng trong gió Bắc gào thét, nhìn bóng lưng của
Bạch Lạc Nhân càng lúc càng xa, không chịu được rơi một giọt nước mắt chua xót. Người ta nói rồi, gái lớn như quả bom nổ chậm, ô thế sao con trai lớn cũng như quả bom nổ chậm vậy?

(Cảnh này như mẹ tiễn con gái THEO trai ý..)

.....

Cố Hải tỉnh dậy từ trên ghế salon, trong phòng đèn vẫn bật, rèm cửa sổ thả xuống, không biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm, càng không biết hôm nay là ngày bao nhiêu.

Không biết đã ngây ngây ngô ngô như vậy qua bao nhiêu ngày, hai mắt vô thần nhìn chung quanh, khắp phòng là một đống hỗn độn, khắp nơi đều là bình rượu, bình đầy, bình vơi, bình cạn sạch, cái đổ, cái đứng thẳng, cái xiêu vẹo....... Trong dạ dày ngoài cồn, cũng không có bất kỳ chút thức ăn nào, lúc nào cũng có cảm giác chua xót trong dạ dày, lại đâm đầu uống thêm vài hớp rượu, đến bây giờ cũng chả còn cảm giác gì, sau đó lại ngủ gục tại chỗ.

Cố Hải đứng lên, toàn thân gân cốt đau nhức, tha bước chân mệt mỏi đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra, trời đã tối rồi.

Ánh mắt lạnh lùng quét đường phố ngoài cửa sổ, phía ngoài đèn rất sáng, rất nhiều người, khắp bốn phía đều là bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ trên nền trời, những tia sáng nhỏ lốm đốm hạ xuống không gian náo nhiệt bên ngoài.......

Cố Hải thẫn thờ lại kéo rèm cửa sổ xuống, mở tủ lạnh ra nhìn, không có bất cứ một cái gì.

Mắt đảo một vòng trên nền đất tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện một chai rượu còn chưa mở lắp, lấy cây mở nắp ở kẽ ghế salon ra, thành thạo vặn hai vòng, bật nút chai rượu ra, tu chai rượu ừng ực.

Ừng ực ừng ực, vừa mới uống hai hớp, chuông cửa liền vang.

Cổ họng dừng lại một chút, làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục uống rượu.

Chuông cửa lại vang lên.

Cố Hải trầm mặt quăng chai rượu lên mặt bàn, đứng dậy đi ra cửa.

Trên trán truyền đến từng đợt đau buốt, ngón tay vài ngày không hề hoạt động cũng có chút vụng về, vặn vài lần cũng không mở được chốt của, cuối cùng cũng không biết mở ra thế nào.

Có một người đứng ở bên ngoài.

Cố Hải ngây ngẩn cả người.

Bạch Lạc Nhân còn ăn mặc áo lông trước đây, kéo theo một chiếc vali hành lý, đeo đôi găng tay Cố Hải tặng cậu đêm Giáng sinh, xách theo một túi bánh trôi cực lớn, hai vành tai đỏ ửng, đứng yên tại chỗ nhìn Cố Hải.

Vào giờ khắc này thời gian như ngừng trôi.

Hai người không ai nói gì, lẳng lặng nhìn nhau, mạch nước ngầm dưới đáy mắt bắt đầu phun trào.

Cuối cùng, Cố Hải sải bước lớn ra bên ngoài, đột nhiên kéo Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng.

Không ai có thể hình dung được trái tim đang 'lảo đảo muốn ngã' lại cảm giác được bao nhiêu kích động của Cố Hải, cũng không ai có thể hiểu được vào giờ khắc này đối với Cố Hải mà nói Bạch Lạc Nhân quý giá biết bao nhiêu. Cái cánh tay của cậu siết chặt sau lưng Bạch Lạc Nhân, giống như muốn đem cả người cậu khảm vào trong thân thể của mình, một tay nhẹ nhàng di chuyển lên gáy cậu, khuôn mặt hơi nghiêng, hơi lạnh ở đôi môi phả bên vành tai Bạch Lạc Nhân, cảm thụ nhiệt độ của người cậu.

Lúc đầu, trong lòng Bạch Lạc Nhân rất bình tĩnh, kể cả khi nhấn chuông cửa, cũng không có suy nghĩ điều gì. Nhưng ngay khoảng khắc Cố Hải ôm lấy cậu, đột nhiên tất cả cảm xúc lại ồ ạt trào ra.

Rất lâu sau, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng.

"Cố Hải, tôi có chút nhớ cậu."

Thân thể Cố Hải liền cứng lại, tạm thời buông Bạch Lạc Nhân ra, trong ánh mắt mang theo cương nghị của đàn ông.

"Tôi không nghĩ cậu sẽ quay về!"

Bạch Lạc Nhân cười cười, dường như đã trở lại bình thường, thúc giục Cố Hải đẩy vali của cậu vào nhà.

Cố Hải thấy túi Bạch Lạc Nhân xách theo, hỏi,"Đây là cái gì?"

"Bánh trôi, tôi đoán câu đố được tặng."

Cố Hải nhận lấy,nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện hôm nay là tết Nguyên tiêu*, trong nháy mắt lòng rất cảm động.

"Vậy tôi đi luộc, cậu ngồi đây chờ nhé."

Nói xong liền đi vào phòng bếp, vừa mới mở bếp ga lên, liền thấy Bạch Lạc Nhân đi theo vào sau.

"Tôi nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất là chỉ nên một lần nấu chín, nếu như cậu nếm thử một miếng, hai chúng ta liền không còn mà ăn đâu."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện