Thượng Ẩn

Lần Đầu Tiên Ngủ Ngon


trước sau

Dọn dẹp xong nhà cửa, ăn xong bánh trôi, tắm rửa, nằm lên giường, đã qua mười hai giờ.

"Lại một năm nữa rồi, nhanh thật." Cố Hải nhịn không được xúc động.

Bạch Lạc Nhân dựa vào trên người cậu, hai cánh tay ôm gối ở phía trước, cằm thoải mái dựa lên đó, mắt hơi híp, dường như rất hưởng thụ thời khắc yên lặng này. Trong phòng chỉ có hai người, trong ánh mắt chỉ có đối phương, trong tai chỉ nghe giọng nói của đối phương, hết thảy những thứ khác đều không liên quan...

Cố Hải đặt tay trên cổ Bạch Lạc Nhân, cảm giác được mạch máu nảy lên mạnh mẽ, trong lòng thoải mái không thể tả.

Giống như một con nghiện, sau mấy ngày khổ cực nín nhịn, rốt cuộc được dòng nước quan tâm rót vào tĩnh mạch của mình.

Vui vẻ rõ ràng theo máu chảy khắp toàn thân, xương tủy đều tràn đầy cảm giác vui sướng.

Bạch Lạc Nhân nheo mắt lại đánh giá Cố Hải.

Người vẫn là người kia, bất quá có vẻ hơi gầy một chút, cằm nhọn đi không ít, đường viền gò má càng rõ ràng hơn.

"Cậu nên cạo râu đi."

Cố Hải dùng ngón tay thô ráp sờ sờ nửa dưới khuôn mặt của mình, cảm giác nham nhám rất rõ ràng, hình như là lâu lắm rồi chưa cạo râu, cụ thể ngày nào đã sớm quên rồi, thậm chí cậu ngay cả lần cuối mình rửa mặt cũng không nhớ rõ là lúc nào.

"Để chút râu càng ra vẻ đàn ông." Cố Hải biện minh cho sự lười biếng của mình.

Bạch Lạc Nhân cười khan một tiếng, "Người khác để râu còn có thể coi được, cậu à, quên đi, mặt vốn đã già rồi."

Cố Hải nổi đóa, "Sao cậu cứ nói tôi già hả? Tôi già chỗ nào hả?"

"Chỗ nào cũng già."

Cố Hải nghiến răng, muốn từ trên người Bạch Lạc Nhân tìm chút khuyết điểm để phản kích lại, kết quả phát hiện người ta chỗ nào cũng đẹp như vậy, cơ bản tìm không được chút khuyết điểm nào.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau, trên tay vắt một cái khăn lông đi ra.

"Nằm lên đây." Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ tới ghế sô pha dài gần cửa.

Cố Hải hơi nâng người lên, hỏi, "Làm gì?"

Bạch Lạc Nhân hươ hươ dao cạo râu trong tay, ý tứ rất rõ ràng.

Ánh mắt Cố Hải khẽ động, như chợt bừng tỉnh, nụ cười trên mặt theo bộ râu rậm rạp từng chút một tràn ra ngoài. Trước đây đều là Cố Hải rửa chân cho Bạch Lạc Nhân, cạo râu cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải nào đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ này nha! Bạch Lạc Nhân đồng ý quay lại, Cố Hải cũng đã dập đầu năm trăm cái tạ ơn trời đất rồi, nếu như Bạch Lạc Nhân còn có thể đối tốt với cậu, cảm giác thoải mái nghiêng ngả này khó mà nói hết.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy khóe miệng Cố đại thiếu gia sắp kéo đến mang tai, biết trong lòng tên nhóc này lại bắt đầu rạo rực, vốn còn muốn dùng khăn làm mềm mặt giúp cậu ta, để tránh đụng trúng mũi, cũng để cho cậu ta tự lau chùi.

Nghĩ rồi, ném khăn lên mặt Cố Hải, bản thân đi vào nhà vệ sinh lấy kem cạo râu.

Bạch Lạc Nhân lấy một chút kem cạo râu trên tay, đều đặn xoa lên mặt Cố Hải, đợi cho râu mềm.

Ánh mắt Cố Hải mở to, trên đỉnh đầu là mặt của Bạch Lạc Nhân, lúc đầu khoảng cách rất xa, theo động tác trên tay Bạch Lạc Nhân, mặt cậu ngày càng gần, thậm chí có thể cảm giác hơi thở ấm nóng trong miệng cậu ta phả lên da mặt trơn láng vừa được cạo sạch. Biểu tình Bạch Lạc Nhân rất nghiêm túc, cũng rất cẩn thận, tựa như là lần đầu tiên cạo râu cho người khác, rất sợ không cẩn thận làm bị thương.

Tay Cố Hải từ từ nâng lên, đưa tới bên cạnh gò má Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân né một cái, "Cậu đừng có lộn xộn."

Tay Cố Hải giằng co giữa không trung, mãi cho đến khi động tác của Bạch Lạc Nhân dừng lại, đột nhiên đè sau ót của cậu, đem mặt cậu dán vào gò má của mình.

Mùi kem cạo râu nhẹ nhàng tản ra trong hơi thở, ý thức Bạch Lạc Nhân cũng có chút mơ hồ, chỉ là khom lưng thành độ cong lớn như vậy khiến cậu rất khó chịu, vì vậy vùng khỏi trói buộc trong tay Cố Hải.

"Cạo xong nên xoa xoa một chút, nếu không sẽ khó chịu." Bạch Lạc Nhân nói.

Trong cặp mắt Cố Hải ánh lên ngọn lửa đỏ rực, giọng nói khàn khàn ám trầm, "Không cần, tôi chờ không được."

Dứt lời dùng lực kéo mạnh Bạch Lạc Nhân đến trước người, lại bất ngờ gạt chân một cái, khiến Bạch Lạc Nhân nặng nề té lên người mình, không đợi Bạch Lạc Nhân kịp phản ứng liền nâng mặt cậu hôn xuống.

Một giây lúc đôi môi chạm nhau, hô hấp hai người trong nháy mắt liền trở nên gấp gáp nặng nề, thân thể xa cách gần một tháng vào giờ khắc này tìm thấy mùi vị quen thuộc. Mới đầu Cố Hải ngậm lấy môi mỏng của Bạch Lạc Nhân, khẽ cắn không buông, sau là Bạch Lạc Nhân bắt lấy đầu lưỡi Cố Hải, mút một cái, cả người Cố Hải đều như bùng cháy.

Hai người như những đứa trẻ bị bỏ đói nhiều ngày, một khi thấy được vú mẹ, chơi đùa, gặm cắn, nước bọt ở trong miệng hòa vào nhau, đó là một mùi vị nhớ nhung đến cực hạn. Đầu lưỡi quấn quít va chạm, trong miệng nhóp nhép vang động, hai tay tìm tòi thật lâu, rốt cục tìm lấy nhau.

Chia ly, là một việc vừa thống khổ vừa dằn vặt người ta, thế nhưng không chia ly, bạn vĩnh viễn không thể cảm nhận được độ sâu đậm của tình cảm.

Thì ra, tôi nhớ cậu đến như vậy.

Mỗi một đêm cô độc, mỗi một góc chăn lạnh lẽo, tôi mới biết được tôi cần cậu bao nhiêu.

Bạch Lạc Nhân dần dần ngưng lại động tác của mình, chậm rãi dời mặt mình từ trên mặt Cố Hải ra, gối đầu lên trên hõm vai Cố Hải, nhẹ nhàng thở hổn hển, mắt nhìn thẳng hướng yết hầu Cố Hải chuyển động.

Cố Hải hơi nghiêng đầu, giả bộ giận nhìn Bạch Lạc Nhân, chân mày khẽ vặn vẹo, trong
giọng nói lộ ra oán hận khiến người khác tức muốn chết.

"Một tháng này, cậu khiến tôi dằn vặt muốn chết!"

Bạch Lạc Nhân ngày hôm nay rốt cuộc biết được cái gì gọi là vừa đánh trống vừa la làng, khuôn mặt dịu dàng hiếm thấy lập tức đanh lại.

"Cậu đó, còn mặt dày mà nói với tôi hả? Việc này là lỗi của ai hả?"

Cố Hải nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được một lý do có lợi cho mình, cuối cùng không thể không thừa nhận, "Lỗi của tôi."

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, hung hăng hướng ngực Cố Hải đánh cho hai cái.

Cố Hải nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân, kéo đến bên mép hôn một cái, trong lòng vẫn có chút không thăng bằng.

"Dù là lỗi tôi, cậu cũng không thể ác như vậy chứ? Nói không gặp là không gặp, nói xem như người xa lạ liền giống như người xa lạ, hai đứa xa nhau lâu như vậy, cậu cũng không thấy khó chịu chút nào hả?"

Bạch Lạc Nhân kéo tay mình ra, ngồi dậy nói: "Tôi khó chịu cũng sẽ không để cậu nhìn ra!"

Cố Hải ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy Bạch Lạc Nhân, cằm gác lên vai cậu, vô cùng hăng hái hỏi: "Cậu khó chịu thế nào? Nói thử tôi nghe."

"Việc này có gì để nói chứ?" Bạch Lạc Nhân buồn bực.

Cố Hải dùng miệng cà cà cổ Bạch Lạc Nhân, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ muốn nghe thử."

"Tôi phát hiện con người cậu vô cùng đáng ghét, luôn lấy đau khổ của người khác làm thú vui của mình." Bạch Lạc Nhân lại trở về đề tài lúc nãy, "Cậu còn nói tôi ác, tôi có ác bằng cậu không? Cậu tìm hai tên lính đánh tôi một trận, cậu nói tôi khó chịu ra sao hả? Nếu là cậu, cậu nghĩ như thế nào?"

Bình thường vô cùng săn sóc, quan tâm bạn, chỉ vì một hiểu lầm, nói đánh bạn một trận liền đánh bạn một trận... Bạch Lạc Nhân mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong đầu đều sôi sục không thôi.

Cố Hải chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt gấp gáp nhìn Bạch Lạc Nhân.

"Việc này tôi phải giải thích một chút, hai tên lính đúng là tôi phái đi, nhưng tôi tuyệt đối không có kêu bọn họ đánh cậu. Bọn họ là hiểu sai ý, cho rằng tôi thích Thạch Tuệ, kết quả thấy hai ngươi thân mật, nên..."

Bạch Lạc Nhân cảm giác mình bị hai quả hồng chín đập trúng đầu, trong lòng tức anh ách! Việc gì vậy chứ? Giống như một người đang đi trên đường vô duyên vô cớ bị bắt đến đồn công an, bị hỏi thăm sức khỏe một ngày một đêm, kết quả sáng hôm sau nói cho hắn biết, chúng tôi bắt nhầm người...

Thấy Bạch Lạc Nhân mặt đen lại đứng dậy, trầm mặc đi về giường của mình, Cố Hải trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

"Việc này là do tôi sai! Sau đó tôi nghĩ đến cũng vô cùng đau lòng, nhưng lúc đó vì tức giận, cắn răng không đến gặp cậu. Ngày mai tôi quay về doanh trại, bên đó còn có đồ chưa lấy về, cậu đi với tôi, tôi tìm hai tên lính đó tới, mặc cho cậu trừng phạt, cậu thấy sao?"

Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, "Tôi nghĩ người cần trừng phạt nhất chính là cậu!"

Cố Hải nằm dài trên giường, tùy ý giang rộng tay chân, mắt liếc Bạch Lạc Nhân.

"Đến đây đi, tùy cậu trừng phạt."

Bạch Lạc Nhân không phản ứng với cậu, chỉ chui vào chăn.

Cố Hải dùng chân khều Bạch Lạc Nhân, "Tôi cho cậu cơ hội, là cậu không quý trọng."

Giọng Bạch Lạc Nhân lười biếng từ trong chăn truyền ra, "Quên đi, chuyện qua rồi cứ cho nó qua đi, tôi cũng có lỗi, chúng ta ai cũng không cần đổ cho ai, xem biểu hiện sau này đi."

Cố Hải cũng chui vào chăn, tay khoát lên vai Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân cảnh cáo một câu, "Ngủ."

"Tôi cũng không định làm gì khác mà!"

Cố Hải nói, xoay người Bạch Lạc Nhân lại, mặt hướng về mình, ôm cậu, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Hơn một tháng, lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện