Thượng Ẩn

Thiếu Tướng Đến Hỏi Thăm


trước sau

Rốt cuộc ai đi mở hả?

Hai người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hoàn toàn không nhúc nhích.

Bạch Lạc Nhân vừa mới bôi thuốc xong, quần còn chưa kịp mặc, Cố Hải bị thương trong người, bước đi giống như chịu tra tấn.

Cuối cùng, Cố Hải cắn răng nâng người lên,"Tôi đi cho."

Bạch Lạc Nhân đè Cố Hải lại,"Để tôi đi, tốt nhất cậu nằm yên đi, đừng nhúc nhích."

"Có phải cậu có ý định muốn để cho bọn họ nhìn tôi rồi chê cười không hả?" Cố Hải trợn mắt dựng lông mày, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.

Bạch Lạc Nhân không biết làm sao,"Bây giờ tôi với cậu cùng bị buộc chung một cái dây thừng, nếu tôi nói thật với bọn họ, chẳng phải tự mình đem siết chặt mình lại hay sao? Dùng cái bông cúc nát của cậu suy nghĩ hẳn hoi một chút đi!"

"Cậu......" Cố Hải oán hận dùng chăn đắp lên người.

Bạch Lạc Nhân đỡ thắt lưng, vẻ mặt chịu đựng di chuyển ra cửa, đi từng bước từng bước một, chuông cửa không biết vang lên bao nhiêu lần, cậu ta mới đi tới cửa. Hít hai cái thật sâu, đột nhiên dựng thẳng lưng lên, vẻ mặt buông lỏng mở cửa ra.

"Tới chơi hả?"

Châu Tự Hổ rất kinh ngạc, đột nhiên vỗ vai Bạch Lạc Nhân một cái, suýt chút nữa khiến cậu khụy xuống mặt đất.

"Ha ha ha.... Nhân Tử, cậu cũng ở đây hả?"

Lý Thước cũng rất không hiểu, mấy ngày hôm trước Cố đại thiếu gia còn không cho phép bọn họ nhắc tới tên người này, thế nào mà nhanh như vậy đã ở cùng với nhau rồi?"

"Đại Hải đâu?" Lý Thước hỏi.

Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng trưng ra một nụ cười,"Phòng ngủ đó."

"Không phải vẫn chưa chịu rời giường chứ hả?"

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân cố ý đi ở phía sau, chờ bọn họ đưa ánh mắt xoay qua chỗ khác, liền vội vàng khom thắt lưng, nhe răng nhếch miệng rất thống khổ. Đến khi bọn họ nghiêng đầu hoặc là quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân ngay lập tức dựng thẳng sống lưng, giả vờ tỏ ra không có chuyện gì.

"Đại Hải, cậu cũng quá lười đi, cũng mấy giờ rồi mà không chịu dậy hả?"

Lý Thước cười cười nói nói, đột nhiên quay sang cái mông của Cố Hải phát một cái.

Gân xanh trên cổ Cố Hải nổi lên, trong miệng phát ra tiếng hít thở chật vật, may là có chăn chống đỡ, không thì muốn giả vờ cũng không giả vờ được.

Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh cười đến đặc biệt thống khổ.

Qua một hồi lâu, Cố Hải chưa từng phản ứng gì, Châu Tự Hổ quay sang hỏi Bạch Lạc Nhân,"Đại Hải làm sao vậy?"

Bạch Lạc Nhân chỉ có thể nói bừa,"Cậu ta bị trẹo chân."

"Trẹo chân?" Vẻ mặt Lý Thước tỏ ra hời hợt,"Không đến mức đó chứ? Trước đây Đại Hải có gãy xương cánh tay cũng chưa từng phản ứng gì, vẫn còn cùng chúng tôi chơi bóng đó, trẹo chân cũng phải nằm sấp hả?"

"Đúng a!" Châu Tự Hổ đi lên trước, xốc ổ chăn lên, nâng một chân của Cố Hải lên, lớn tiếng hỏi,"Là cái chân này hay sao?"

Cứ như thế kéo một cái, lúc đó đôi chân dài bị kéo xa nhau*, có thể tưởng tượng Cố Hải chịu đau đớn như thế nào.

(* động tác xé háng đó)

"Không phải cái chân này hả? Chắc là cái này hả?"

Dứt lời lại kéo một cái chân khác.

Tê buốt đau đớn như vậy làm cho Cố Hải nhịn không được rống giận một câu,"Cậu đó, đừng có kéo!"

Bạch Lạc Nhân đứng ở bên cạnh, vừa đau lòng vừa buồn cười, nhưng lại cảm giác cười vào lúc này thì thật không có lương tâm, thế là dứt khoát chịu đựng, chịu đựng đến cuối cùng hàm răng cũng đều mỏi nhừ.

Lý Thước và Châu Tự Hổ thấy Cố Hải không giống như giả bộ, ngay lập tức bắt đầu ngồi xổm ở bên cạnh hỏi han ân cần.

"Đại Hải à, bình thường cậu rất khoẻ mạnh, thế nào trẹo một chân mà đến mức ầm ĩ như vậy hả?"

"Đúng vậy, trước đây không phải là còn đi bơi mùa đông hay sao? Rèn luyện thời gian dài như vậy, thế nào càng rèn luyện càng yếu hả?"'

"Rốt cuộc cậu không phải bị trẹo chân hả? Tôi vừa bóp cả buổi, không hề phát hiện cổ chân sưng tý nào!"

"Đại Hải à, cậu có thể lật người lại hay không hả? Chân cậu trẹo, cũng không đến mức nằm sấp nói chuyện với chúng tôi phải không?"

"Đúng đúng đúng, cậu ngồi dậy đi, nằm sấp không thấy mệt hả?"

Khuôn mặt u ám của Cố Hải chuyển sang hai người ầm ĩ bên cạnh, yếu ớt đáp một chữ,"Cút!"

Lý Thước căn bản không hề đem lời này của Cố Hải để ở trong lòng, đẩy đẩy Châu Tự Hổ,"Cậu giúp Đại Hải một chút, để cho cậu ấy ngồi dậy, chân cậu ấy đau, làm gì có sức."

Châu Tự Hổ làm ra vẻ muốn tiến đến.

Cố Hải tức giận quát một tiếng,"Đều cút xa một chút cho tôi, ai dám chạm vào tôi một cái thử xem!"

Hai người cứng đờ lại, cùng nhau trao đổi ánh mắt, Cố Hải dường như nổi giận thật sự, lẽ nào cậu ta chán ghét hai chúng ta chạm vào cậu ta hả?

"Hay là như vậy đi....." Vẻ mặt Lý Thước tỏ ra thông cảm,"Nhân Tử, cậu giúp đỡ Đại Hải dậy đi."

Bạch Lạc Nhân đang ở bên cạnh xem náo nhiệt, nghe nói như thế, cả người liền hóa đá.

"Làm sao vậy?" Châu Tự Hổ đẩy Bạch Lạc Nhân một cái,"Nhanh nhẹn lên! Cậu ta chỉ chịu cho cậu chạm vào người thôi."

Cái đẩy này, suýt chút nữa khiến người Bạch Lạc Nhân bổ nhào xuống đất.

"Nhất định phải nâng cậu ấy ngồi dậy hả?" Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân tỏ ra quẫn bách.

"Đó là dĩ nhiên, chúng tôi thấy cậu ta nằm sấp như thế quá vất vả!"

Nếu như là ngày bình thường, Bạch Lạc Nhân rất có thể không để ý tới hai người này trêu chọc, cần làm gì thì cứ làm cái đó, quan trọng là hiện tại cậu đang chột dạ! Người càng chột dạ càng phải mạnh mẽ, càng sợ người khác nhìn ra việc mờ ám, cho nên chỉ có thể nghiến nát răng nuốt vào trong bụng, rồi vượt qua nhiệm vụ gian nan, lại còn phải dốc toàn bộ lực mà hoàn thành.

Con trai đúng là khổ mà! Nếu như là một cô gái thì đã khác, khóc sướt mướt một chút là có thể bưng bít cho qua.

Bạch Lạc Nhân đi tới bên cạnh Cố Hải, Cố Hải quay đầu nhìn cậu, Bạch Lạc Nhân hy vọng Cố Hải cũng mắng cậu một câu, sau đó cậu ta sẽ quay đầu rời đi, thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng Cố Hải vừa mới nhìn thấy cậu liền cười, lúc này còn nằm sấp rất đàng hoàng, Bạch Lạc Nhân muốn đỡ cậu ta lên, cậu ta không hề có chút xíu không vui nào, nhìn như thể đang chờ Bạch Lạc Nhân đỡ dậy vậy.

Cậu điên rồi........ Bạch Lạc Nhân dùng khẩu hình quay sang ra hiệu cho Cố Hải một câu.

Cố Hải làm bộ không
nhìn thấy, cố ý thả lỏng cơ thể, đem toàn bộ trọng lực bám vào cánh tay Bạch Lạc Nhân.

Được, cậu có ý chỉnh tôi phải không? Vậy tôi sẽ đỡ cậu dậy, tôi cũng muốn nhìn xem, tôi đỡ cậu ngồi dậy khó chịu hay, cậu ngồi trên giường khó chịu hơn!

Lý Thước và Châu Tự Hổ ở bên cạnh xem, càng xem càng buồn bực, chỉ là đỡ dậy thôi mà, sao lại phải vất vả như vậy? Cứ cho là cần phải có thời gian để đỡ đậy đi, nhưng quá trình này cũng quá gian nan phải không?

Bạch Lạc Nhân đưa hai cánh tay cắm vào khuỷu tay của Cố Hải, vừa khom lưng vừa không ngừng ổn định lại khí áp, từng chút từng chút nâng lên, mới đầu Cố Hải không phối hợp, nhưng sau đó phát hiện mình cũng khó chịu, thế là phải phối hợp. Hai người giống như hai con bò già đang húc nhau ngoài cánh đồng, hai người đều hăng hái thở hổn hển hổn hển, đến cuối cùng gương mặt cũng đều nghẹn tím.

"Tôi nghĩ, Đại Hải bệnh cũng không nhẹ." Lý Thước nói nhỏ bên tai Châu Tự Hổ.

Châu Tự Hổ tỏ vẻ tán thành,"Có khi không phải chỉ gãy một cái xương đâu."

"Vậy tại sao cậu ta không đi bệnh viện?"

"Cậu quên rồi à, cậu ta có bệnh cũng chịu đựng, từ nhỏ đã như vậy rồi."

Cố Hải rốt cuộc cũng ngồi dậy được! !

Bạch Lạc Nhân như trút được gánh nặng mà dựng thẳng thắt lưng, len lén lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ tỏ ra như người thắng trận nhìn Lý Thước và Châu Tự Hổ.

"Mà này, chúng tôi đi trước nhé!"

Bạch Lạc Nhân,"........"

Cố Hải trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thước và Châu Tự Hổ,"Không phải muốn tôi ngồi dậy cùng trò chuyện với các cậu hay sao?"

"Chúng tôi nhìn cậu cũng không thuận tiện nói chuyện lắm, để hôm khác đi."

Nếu không phải Cố Hải đi lại bất tiện, lúc này sớm vọt ra khỏi giường, cho hai tên điên kia hai trăm cái bạt tai rồi, vì sao không nói sớm? Vì sao không nói sớm? ! ! ! ! !

Buổi trưa, Bạch Lạc Nhân gọi hai phần đồ ăn bên ngoài.

Một phần đặc biệt thanh đạm, nhìn rất nhạt nhẽo, một phần đặc biệt nhiều thịt, nhìn đặc biệt bổ dưỡng.

Cố Hải ngửi mùi thịt bay qua từ bên cạnh, lại nhìn xuống bát cháo rau chân vịt của mình, nhịn không được mở miệng hỏi,"Tôi phải ăn những thứ này hả?"

Bên mép Bạch Lạc Nhân dính dầu mỡ bóng nhẫy, trả lời,"Cậu đừng ăn đồ dầu mỡ, dễ phát hỏa."

Vậy cũng đừng ở trước mặt tôi mà ăn chứ, cái này không phải cố ý để tôi thèm ăn tức chết hay sao! Trong lòng Cố Hải căm giận,"Trước đây cậu bị thương trong người, tôi cùng cậu truyền dịch bốn ngày, cái gì cũng không chạm vào."

"Tôi không thể học tập cậu." Bạch Lạc Nhân dùng tăm xiên một miếng thịt, cho vào miệng nhai từng miếng từng miếng,"Cậu đang không khỏe, tôi không thể hành hạ mình thành ốm yếu được, đến lúc đó ai chăm sóc cậu hả?"

Một cái lấy cớ tốt đẹp biết bao.

Cố Hải vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải chưa từng động chạm vào đồ ăn trong bát, hỏi,"Cậu không muốn ăn hả?"

Cố Hải không lên tiếng.

Bạch Lạc Nhân đem bát cháo trong tay Cố Hải đoạt lại, lại cầm lấy

một cái thìa, múc một thìa, đưa đến bên mép cho Cố Hải.

Ánh mắt Cố Hải mang theo tia cười nhìn Bạch Lạc Nhân, cố ý hỏi,"Cậu muốn làm gì đây?"

Bạch Lạc Nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Hải, thản nhiên nói,"Há miệng."

Cố Hải ngoan ngoãn há miệng, cháo trắng vào miệng ngay lập tức biến thành sơn hào hải vị.

Hai người, cậu một miếng tôi một miếng rất hăng say, đột nhiên một tiếng gõ cửa truyền đến.

Bạch Lạc Nhân quay đầu, thấy hai bóng dáng to lớn của hai người đứng ở trước cửa.

Một bên là khuôn mặt Cố Uy Đình không giận mà uy, bên kia là một người mặc trang phục ngay ngắn, một cảnh vệ rất nghiêm nghị.

Bát cháo trong tay suýt chút nữa úp xuống giường.

Vừa nãy đi ra ngoài lấy đồ vào, Bạch Lạc Nhân đã quên đóng cửa........

Bốn người giằng co một trận, cuối cùng vẫn là người cảnh vệ cười cười mở lời,"Có thể vào hay không?"

Cố Hải thản nhiên nói,"Vào đi."

Cố Uy Đình đi trước, vẻ mặt nghiêm nghị, thế nhưng ánh mắt rất niềm nở, cảnh vệ đi phía sau, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

"Tiểu Hải, Thiếu tướng nghe nói cháu bị ốm, đặc biệt chạy tới thăm cháu."

Cố Hải, Bạch Lạc Nhân,"........"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện