Cố Uy Đình đi tới bên cạnh Cố Hải, nhìn chén cháo trong tay Bạch Lạc
Nhân một chút, khóe miệng phủ lên vài phần vui vẻ hiếm thấy, đại khái là rất hài lòng với cảnh tượng 'Anh em thâm tình' như vừa rồi.
Bạch Lạc Nhân đem chén cháo để qua một bên, khó khăn đứng lên, miễn cưỡng đi mấy bước, đứng ở chỗ xa một chút, để không gian cho hai cha con không
bình thường này nói chuyện.
"Để ba xem một chút, chân gãy xương chưa?" Cố Uy Đình làm ra vẻ muốn vén chăn lên.
Cố Hải vội vàng đè góc chăn xuống, vẻ mặt tỏ ra kiên quyết kháng cự.
"Con rất khỏe, cũng không có vấn đề gì cả."
Tay của Cố Uy Đình dừng một chút, nhìn về phía Cố Hải, trong ánh mắt mang theo vài phần khuyên giải.
"Tinh thần không sợ đau của con ba rất tán thưởng, thế nhưng có bệnh là phải
xem, kéo dài như thế cũng không phải biện pháp tốt. Lão Tôn, vừa nãy ông gọi điện cho bác sĩ quân đội khi nào thì mới có thể đến?"
Tôn cảnh vệ nhìn đồng hồ đeo tay một chút,"Sắp rồi, nếu không kẹt xe thì cũng không đến mười phút nữa."
Cố Uy Đình cau lông mày rậm lại,"Lúc này, con đường đó, có ngày nào không kẹt xe không?"
".......... Hay là phái máy bay trực thăng tới đón ông ấy đi."
Mặt của Cố Hải phắt một cái liền biến sắc, trong lòng nói thầm, fuck, ngày
đó tôi thật sự bị thương cũng đâu thấy ông gấp như vậy hả! Bây giờ tôi
chỉ bị sưng bông cúc, các người lại muốn mang cả máy bay trực thăng đi
đón bác sĩ, đây không phải cố ý gây khó dễ cho tôi hay sao?
"Không cần!" Giọng điệu Cố Hải rất kiên quyết,"Căn bản con không đau."
"Không đau vì sao con còn nằm?" Cố Uy Đình chất vấn.
Cố Hải trầm mặt," Thân thể con không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút không được sao?"
Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Tôn cảnh vệ, ý bảo ông ta dựa theo tình huống mà làm, không cần để ý tới Cố Hải.
Tôn cảnh vệ cầm điện thoại đi ra phía ngoài.
Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến, vội vàng sải bước đi ra ngoài, rốt cuộc đuổi kịp Tôn cảnh vệ.
"Chú!"
Tôn cảnh vệ vừa nghiêng đầu, liền thấy Bạch Lạc Nhân, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Ông ta đã nghe Cố Uy Đình nhắc qua về Bạch Lạc Nhân, cũng biết quan hệ giữa Bạch Lạc Nhân và Cố Uy Đình, đương nhiên
cũng đối với cậu vài phần tôn trọng.
"Cố Hải không có chuyện gì to tác, chú đừng gọi bác sĩ đến." Bạch Lạc Nhân nói rất thành khẩn.
Tôn cảnh vệ nắm chặt tay của Bạch Lạc Nhân, lắc lắc mấy cái, bối rối đến mức Bạch Lạc Nhân xiêu vẹo.
"Vất vả cho cậu rồi." Tôn cảnh vệ nói rất thành khẩn,"Tôi nhìn Tiểu Hải lớn
lên, biết rõ tính tình của nó, cậu vừa có thể làm bạn giường của nó, lại cẩn thận chăm sóc.......Nhìn nó như vậy, tôi thay mặt Thiếu tướng cảm
ơn cậu."
Huyệt Thái Dương của Bạch Lạc Nhân thình thịch đập, tôi
có thể nói với ông, kỳ thực cậu ấy là bị tôi dày vò thành như vậy hay
không?
"Nhưng mà có bệnh thì phải khám, thân thể sắt đá cũng
không được cố chịu đau ốm, sức khỏe thân thể chính là tiền vốn. Bây giờ
người trẻ quá yếu ớt, các cậu như thế này cũng được coi là hiếm có rồi,
cho nên hai đứa càng phải đảm bảo sức khỏe của mình, sau này trách nhiệm bảo vệ quốc gia sẽ đặt hết vào trên người các cậu."
Bạch Lạc Nhân mù mờ nghe, đề tài này làm sao lại càng đi càng xa, càng luẩn quẩn càng rộng hơn?
"Được rồi." Tôn cảnh vệ buông tay của Bạch Lạc Nhân ra, ý bảo ông ta muốn gọi điện thoại.
Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp ngăn cản, liền nghe thấy tiếng Cố Hải kêu gào,
chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này, vội vàng đi vào nhà xem Cố Hải làm
sao.
Cố Uy Đình đang dùng tay co một chân Cố Hải lại, thử ép lên
ngực, suy nghĩ xem qua mức độ đau đớn của cậu phát hiện xương khớp bị
tổn thương đến mức nào.
Bạch Lạc Nhân dường như nghe được tiếng xé rách.
Một lát sau, Cố Hải mồ hôi đầm đìa, Cố Uy Đình mới buông tay ra.
"Còn nói không có gãy xương, con xem con đau đớn thành cái dạng gì rồi hả?"
Tôi đau buốt là vì gãy xương hay sao? Ánh mắt Cố Hải vô cùng đau đớn nhìn
Cố Uy Đình, ông quả là người cha tốt của tôi, tôi cảm ơn ông mỗi lần tôi đau đến không muốn sống nữa, cũng đều mỉm cười cho tôi thêm một đao!
"Tôn cảnh vệ, điện thoại gọi được chưa?"
Tôn cảnh vệ từ ngoài đi vào trong phòng,"Gọi xong rồi, đoán chừng một lát nữa là đến rồi."
Đầu Bạch Lạc Nhân ủ rũ đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe, Cố Hải, tôi không giúp được cậu rồi.
(Tiểu Phong dịch: Cố Hải, vợ không giúp được chồng rồi.)
Qua mười phút đồng hồ, máy bay trực thăng thực sự đáp xuống tầng thượng tòa nhà, ngay sau đó hai gã bác sĩ quân đội chạy xuống, dùng tốc độ nhanh
nhất chạy tới tầng lầu Cố Hải ở, xách theo bao lớn bao nhỏ vật dụng chữa bệnh và chăm sóc vội vã chạy tới.
Trước tiên quay sang Cố Uy Đình và Tôn cảnh vệ chào cung kính, sau đó đi tới bên giường, hỏi thăm
tình hình Cố Hải một chút. Cố Hải một mực chắc chắn bản thân không có
vấn đề gì, hai gã bác sĩ quân đội dựa theo chỉ thị của Cố Uy Đình, bước
đến cởi bỏ quần của Cố Hải, hướng về phía đôi chân cậu lăn qua lăn lại
một trận, đau đến mức Cố Hải chết đi sống lại. Sau khi lăn qua lăn lại
nửa ngày, phát hiện quả thực không hề có vấn đề gì, nghi ngờ xương hông
Cố Hải xuất hiện tổn thương, liền hướng thắt lưng cậu tiến hành ấn đè
kiểm tra.
Không hổ là bác sĩ quân đội, ra tay tàn nhẫn hơn so với bác sĩ thông thường, mỗi lần ráng sức ra tay là một lần nghe thấy một
tiếng gào thét.
Thân thể Bạch Lạc Nhân lúc đầu cũng rất khó chịu, không thể đứng thẳng trong thời gian dài, bây giờ nhìn Cố Hải chịu cực
hình như vậy, cậu ta đối với thân thể của chính mình không có chút cảm
giác nào, đứng ở đó như cây gỗ, chỉ cầu bác sĩ có thể mau mau dừng tay,
Cố Hải cậu phải chịu đựng nhé! (Nó thương chồng ghê)
Cuối cùng, Cố Hải thực sự không chịu nổi nữa, đẩy hai gã bác sĩ quân đội ra, đột nhiên từ trên giường đứng lên.
Đau buốt cũng chịu đựng một chút, chỉ cần có thể làm cho hai người này cút sớm một chút thôi!
Cố Hải như không có chuyện gì xảy ra đi hai vòng trong phòng, thoạt nhìn
không khác gì người bình thường, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt như
sáp.
"Cái này......"
Ngoại trừ Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt những người còn lại đều kinh ngạc.
"Nhìn thấy không?" Cố Hải oán hận nhìn hai gã bác sĩ quân đội,"Các anh nghĩ tôi có bệnh hay sao?"
Hai gã bác sĩ quân đội mặt lộ vẻ lúng túng, một người trong đó mở miệng
nói,"Nếu như ngay từ đầu cậu đi vài bước, không phải đỡ bao nhiêu công
chúng tôi kiểm tra hay sao?"
Con mẹ nó, tôi cũng muốn đi vài bước lắm, mấu chốt là đau buốt đó! Tôi mà biết là các người hành
hạ tôi như
thế, vừa rồi đã cắn răng làm hai trăm cái chống đẩy, ít nhất cũng không
cần phải bành chân ra!
Sắc mặt Cố Uy Đình có chút khó coi, vẻ mặt Tôn cảnh vệ cũng lúng túng.
Bác sĩ quân đội chết trân tại chỗ, rất lâu mới mở miệng.
"Thiếu tướng, xương không bị tổn thương gì, có thể là thần kinh bắp thịt đau
nhức, dù sao thân thể cậu ấy cũng còn đang phát triển, thỉnh thoảng
cường độ huấn luyện cao, có thể sẽ làm cho thân thể khó chịu, điều chỉnh một thời gian là ổn rồi ạ."
Một gã bác sĩ quân đội khác có lòng tốt đắp chăn lên cho Cố Hải, dặn dò,"Chú ý không nên để cảm lạnh."
Sau đó, hai gã bác sĩ quân đội hậm hực rời đi, Cố Uy Đình và Tôn cảnh vệ lại ngồi chốc lát, cũng cùng đi theo ngay sau.
Trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra hết hồn nhìn Cố Hải, hỏi,"Ba cậu làm sao lại biết cậu không khỏe?"
"Cậu thử nói xem?"
Bạch Lạc Nhân còn chưa có phản ứng kịp, Cố Hải đã đem điện thoại ném cho cậu ta, mở ra vừa nhìn, một tin nhắn của Lý Thước gửi tới.
"Đồng chí Đại Hải thân yêu, tôi đã nói việc cậu bị ốm cho Cố Thiếu tướng, đây là
tôi cho cha con nhà cậu một cây cầu, hy vọng thông qua cây cầu vững chắc này, quan hệ hai cha con cậu có thể xoa dịu một chút, cũng hy vọng qua
chuyện nhỏ như thế này, cậu cảm nhận được tình thương của ba cậu."
Bạch Lạc Nhân,"......"
Vốn tưởng rằng sau khi Cố Uy Đình đi, hai người có thể thở phào một cái, kết quả ác mộng vừa mới bắt đầu thôi.
Hơn tám giờ tối, hai người vừa mới ăn cơm tối, chuông cửa lại vang lên.
Bạch Lạc Nhân tiếp tục khom lưng đi mở cửa, kết quả bị sự phô trương của phía bên ngoài làm cho kinh hãi.
Hành lang đầy ấp người, phóng tầm mắt nhìn đi nhìn lại đều một màu quân phục xanh, thân thể cường tráng, khuôn mặt cương nghị, cầm đầu ba gã sĩ quan cầm trong tay hoa tươi, đồng loạt quay sang Bạch Lạc Nhân cung kính
chào theo nghi thức quân đội.
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân đần độn nhìn ba vị sĩ quan đi vào.
"Đồng chí Cố Hải, chúng tôi thay mặt toàn bộ binh sĩ sư đoàn 7 trung đoàn 6
đại đội 3 phòng không không quân tới thăm cậu, chúc cậu sớm bình phục."
Cố Hải,"......."
Yên tĩnh không được mười phút đồng hồ, chuông cửa lại vang lên, lần này là
lực lượng cảnh sát vũ trang phái mấy người tới, tặng hoa tươi và chúc
mấy lời liền đi. Không bao lâu lại có người đến, không biết lại là người nào tiểu đoàn nào, lục tục tìm đến nhà thăm hỏi. Càng về sau thì không
chỉ là đơn vị quân đội chính phủ, các vị quan chức lân cận chẳng biết từ đâu tìm đến nhà, cũng đều tới biếu quà rồi chúc sức khỏe. Thậm chí ngay cả lãnh đạo trường học cũng đều tham gia vào cuộc náo nhiệt, mang theo
vài giáo viên 'phá cửa' mà vào......
Lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân cảm giác được, bông cúc của con trai Thiếu tướng lại quý giá đến như thế!
Rốt cuộc Cố Hải cũng thấy xấu hổ, trong lòng lại căm thù Lý Thước tới cực
điểm, nếu không phải là vì cậu ta để lộ thông tin ra ngoài, làm sao gặp
phải chuyện lớn như vậy hả! Nếu như cậu thật sự bị thương thì không sao, coi như bỏ qua việc biếu quà ra vẻ nịnh bợ, thì ít nhất cũng có thể
bình tĩnh mà chấp nhận. Mấu chốt là không ai nhận ra bộ vị bị thương tổn ở đâu, nguyên nhân bị thương càng khó có thể mở miệng nói. Mỗi khi có
người cẩn thận hỏi, Cố Hải đều muốn chui vào gầm giường, việc mất mặt
như thế mà còn phải cố cười cười nói nói vui vẻ với người đến hỏi thăm!
Nếu sự thật mà bị truyền ra ngoài, nói Cố Hải bị vợ thao một đêm, liền
không rời khỏi giường được, vậy cậu còn sống được nữa hay không hả?
"Ai tới cũng không được mở cửa nữa!" Cố Hải nhắc nhở Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân di chuyển đến bên cạnh bàn học, viết lên tờ giấy trắng một
hàng chữ to bệnh nhân cần nghỉ ngơi, xin miễn thăm hỏi. Sau đó dán lên
trên cửa, sau đó khóa trái cửa lại.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, mãi cho tới sáng hôm sau, hai người đang ngủ say, lại bị điện thoại đánh thức.
Bạch Lạc Nhân nhận.
"Xin chào, chúng tôi là công ty bất động sản, có người dân tố cáo ngoài cửa
nhà cậu chất đống đồ vật, dẫn đến một số chủ nhà và nhân viên vệ sinh
không thể đi lại bình thường được. Hy vọng cậu có thể mở cửa ra, đem đồ
đạc chất ngoài cửa xử lý sạch sẽ, cảm ơn cậu đã phối hợp với chúng tôi,
tút tút tút......."
Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng khom người đi ra ngoài cửa.
Mở cửa ra, hộp quà tặng xếp cao hơn một mét, có thùng, có giỏ, tràn vào
trong nhà, bởi vì Bạch Lạc Nhân phản ứng chậm chạp, đi lại bất tiện, bị
một đống thùng, giỏ, đập vào phía dưới cậu, còn có một cái giỏ bị rời ra lăn xuống, một quả sầu riêng to đùng huých vào trán Bạch Lạc Nhân.