Đi trên con đường thơm mát, ngửi mùi thoang thoảng của cây cỏ cùng với
tiếng chim hót gọi sâu, Bạch Lạc Nhân đi tới trước cửa khu nhà cấp cao
kiểu Trung Quốc rộng rãi trang hoàng, bị hai người cảnh vệ chặn trước
lối đi.
"Đang làm cái gì vậy?"
"Tôi tìm Chân Đại Thành."
Cảnh vệ quan sát trên dưới Bạch Lạc Nhân một phen, trầm mặt hỏi," Giấy tờ chứng nhận đâu?"
Bạch Lạc Nhân đem thẻ học sinh và thẻ căn cước trên người đều lấy ra, một
tên cảnh vệ trong đó đi vào, một gã cảnh vệ khác giống như phòng kẻ trộm nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân, ánh mắt mang ý châm biếm làm cho toàn
thân Bạch Lạc Nhân đều khó chịu.
Một lát sau, tên cảnh vệ kia đi ra, hất cằm, ý bảo Bạch Lạc Nhân đi vào.
Đơn giản như vậy có thể vào hả?
Bởi vì trước đó Tôn cảnh vệ đã nhắc nhở, Bạch Lạc Nhân có thể sẽ bị đuổi ra, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy mà vào.
Kết quả, vừa vào bên trong, Bạch Lạc Nhân mới phát hiện cậu ta sai hoàn toàn.
Đi vào cửa lớn, mới chỉ là bước đầu tiên.
Sân nhà rộng lớn làm người ta không nói lên lời, cả một khu đất rộng lớn,
ôm lấy một khu đất lớn như vậy làm của riêng đúng là hoang phí. Giữa sân có một hồ cá, sáng sớm đầu xuân, trên mặt nước kết một tầng băng mỏng,
nước ao rất trong, có thể thấy phía dưới lớp băng đàn cá bơi lội vui vẻ.
Cách hồ cá không xa có mấy cây cổ thụ, trên mỗi chạc cây cũng đều treo ba
bốn cái lồng chim, bên trong chim rì rầm kêu chít chít không ngừng. Còn
có vẹt biết nói, một mình ở trong đó nói,"Xin chào, Xin chào," Bạch Lạc
Nhân đi về phía trước từng bước một, chợt nghe thấy tiếng chó sửa điên
cuồng.
Là một con chó săn rái cá* uy vũ hung mãnh, loại chó rất hiếm thấy.
Bạch Lạc Nhân không nín được vui vẻ, tạm thời đã quên mục đích bản thân tới
đây, tiến lên trêu chọc con chó này. Lúc đầu con chó săn rái cá còn tỏ
ra tư thế hung mãnh tàn bạo hướng về phía Bạch Lạc Nhân, giống như không thể nào động được vào nó, người bình thường sớm cung kính mà cách xa
rồi, nhưng riêng Bạch Lạc Nhân không bao giờ chịu thua, qua chưa tới hai phút, con chó này giống như bị Bạch Lạc Nhân thu phục hoàn toàn.
"Bản lĩnh của cậu không nhỏ!"
Nghe thấy một giọng nói, thân thể Bạch Lạc Nhân cứng đờ, vừa rồi quá mức vui vẻ, ngay cả một người đứng phía sau cũng không biết. Vội vàng xoay
người đứng lên, hóa ra lại thấy một người đàn ông có gương mặt hết sức
bình thường, người như thế này vơ một nắm trên đường cái thì được cả
đống, nếu như không phải là ở nơi này nhìn thấy, Bạch Lạc Nhân chắc chắn sẽ không nghĩ đến ông ta là 'quan lớn'.
"Con chó này chỉ nhận tôi làm chủ, cậu là người ngoài đầu tiên có thể đến gần nó."
Bạch Lạc Nhân biến sắc,"Ngài là Chân tiên sinh phải không ạ?"
Chân Đại Thành gật đầu,"Chính là tôi."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, nói người này rất quái lạ, mình đâu có thấy ông ta quái lạ!
"Chân tiên sinh, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ."
Chân Đại Thành cười nhạt một tiếng,"Tôi biết."
Bạch Lạc Nhân còn chưa mở miệng, Chân Đại Thành liền vòng qua cậu, đi tới
tán cây cổ thụ trêu chọc chim. Bạch Lạc Nhân cảm thấy nơi này không phải chỗ để nói chuyện, cậu phải đợi Chân Đại Thành làm xong chuyện của
mình, lại trịnh trọng nói chuyện với ông ta.
Chân Đại Thành trêu chọc chim xong, chưa từng liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, tự nhiên quay sang phòng đối diện đi vào.
Bạch Lạc Nhân lặng lẽ theo ở phía sau.
Đến cửa phòng, Chân Đại Thành tiến vào, Bạch Lạc Nhân bị chặn ở bên ngoài.
"Tôi có chuyện muốn nói cùng Chân tiên sinh."
Người chặn trước cửa mặt như cương thi.
"Tôi biết, thế nhưng bây giờ Chân tiên sinh có chuyện bận, không rảnh nói
chuyện với cậu, trước hết cậu cứ ở bên ngoài chờ ngài ấy."
Bạch
Lạc Nhân quay sang nhìn qua cửa sổ, Chân Đại Thành chuyện gì cũng không
làm, chỉ ngồi một mình ở đó uống trà, bao nhiêu cơ hội tốt để trò chuyện mà, nhưng cứ sốt ruột thì cũng không vào được. Sau đó Bạch Lạc Nhân
cũng nghĩ thông suốt, nhân vật như Chân Đại Thành như vậy, ai lại không
kiêu ngạo chứ? Nếu bảo cậu ta ở bên ngoài chờ, thì cứ ở ngoài chờ là
được rồi.
Liền một mạch chờ thẳng đến trưa.
Buổi sáng Bạch Lạc Nhân không ăn, bụng sớm đói đến kêu sột sột rồi, nhìn thấy có người đi vào đưa cơm cho Chân Đại Thành, nghĩ lúc này mà muốn đi vào nhất
định ông ta sẽ không vui, thế là dự định cơm nước xong sẽ trở lại.
Đi tới cửa chính, lại bị hai người cảnh vệ cản lại.
"Tôi muốn đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài cũng cần Chân tiên sinh cho phép."
Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là trở về đường cũ, lại một lần nữa
đi tới bên ngoài phòng khách, đối diện với người canh cửa nói,"Làm phiền chú đi vào giúp cháu thông báo một tiếng, tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm."
Chú canh cửa mặt cương thi tỏ ra hờ hững nói,"Lúc tiên sinh dùng cơm không thể tùy tiện vào quấy rầy."
Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.
Tiếp tục chờ hơn một giờ, rốt cuộc thấy có người bưng đồ ăn còn dư lại đi ra.
"Bây giờ có thể giúp tôi thông báo một tiếng hay không?"
Chú mặt cương thi chậm chạp đi vào, không bao lâu lại chậm chạp đi ra.
"Tiên sinh nói, cậu muốn thì có thể đi ra ngoài, nhưng đi ra ngoài rồi thì đừng hy vọng vào được nữa."
Bạch Lạc Nhân sửng sốt, nhìn chú mặt cương thi, không có một chút xíu ý đùa
giỡn nào. Cậu ta bóp chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm tức giận, đói một
lúc thì sợ cái gì, nếu ông ta đã cho mình vào rồi, thì coi như đã đồng ý một nửa rồi. Còn dư lại một nửa cơ hội phải cần chính mình tạo ra, nhất định phải chịu đựng, làm cho ông ta thấy thành ý của mình.
Nghĩ như vậy, lòng Bạch Lạc Nhân lại lắng xuống.
Chân Đại Thành cơm nước xong, những người khác cũng đều đi ăn cơm, chỉ còn lại có một mình Bạch Lạc Nhân đứng ở trong sân.
Điện thoại trong túi vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Cố Hải.
"Đang ở đâu?"
Bạch Lạc Nhân thuận miệng trả lời,"Ở nhà."
"Buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một chút,"Ăn sủi cảo."
"Fuck, thật con mẹ nó hạnh phúc! Tôi và Hổ Tử ra ngoài ăn, lại ăn một đống đồ nhìn được nhưng không ăn được."
Cậu nhìn cũng no rồi mà........... Bạch Lạc Nhân trong lòng âm thầm nói.
Cố Hải hỏi,"Buổi tối có về không? Quay về tôi nấu mỳ cho cậu ăn."
Lúc này nhớ tới Cố Hải nấu mỳ cho cậu, đột nhiên cảm thấy vị quả thật ngon.
"Không biết được, nếu như tôi về sẽ gọi điện cho cậu biết, còn không cậu cứ ăn cơm trước đi."
"Ừm."
Cúp máy, Bạch Lạc Nhân thở dài, quay đầu nhìn về phía căn phòng lớn kia,
rốt cuộc không thấy Chân Đại Thành đâu. Cậu ta căng thẳng trong lòng,
lại thay đổi vị trí, đưa cổ nhìn vào trong, vẫn không thấy Chân Đại
Thành đâu.
"Chân tiên sinh đâu?" Bạch Lạc Nhân quay sang chú mặt cương thi hỏi.
"Chân tiên sinh đi ra ngoài."
"Đi ra lúc nào ạ?" Bạch Lạc Nhân kinh động.
"Là lúc cậu đang nghe điện thoại."
Bạch Lạc Nhân hối hận không thôi, vội hỏi chú mặt cương thi xem Chân Đại
Thành đi đâu, chú mặt cương thi đứng nghiêm, hai mắt nhắm lại, một câu
nói cũng không đáp lại. Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là tìm
trong sân một vòng, rốt cuộc, thấy ông ta ở phòng ngủ phía tây, thấy
được Chân Đại Thành đang cởi áo khoác chuẩn bị ngủ trưa.
Không cần hỏi cũng biết, cậu ta nhất định không vào được.
Buổi trưa mặt trời rất to, phơi người ngoài cũng thấy buồn ngủ, Bạch Lạc
Nhân ngáp một cái, duỗi người, nhàm chán nhìn những người khác đứng
ngoài sân. Ngoại trừ chú mặt cương thi, mỗi cửa phòng đều có người canh
gác, Bạch Lạc Nhân không dừng được nghĩ, cái lão Chân Đại Thành này rốt
cuộc chọc vào bao nhiêu người hả? Lại phải phái nhiều người như vậy giữ
cửa cho ông ta.
Hơn nữa Bạch Lạc Nhân phát hiện, những người này
đều là nghiêm chỉnh huấn luyện phong cách cương thi, có đi qua lay thì
cũng không hề di chuyển, vừa rồi tất cả đều mở to mắt, lúc này toàn bộ
nhắm lại, trong sân an tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe tiếng chim hót.
Không bao lâu, tiếng ngáy loáng thoáng truyền đến một trận.
Bạch Lạc Nhân tỉ mỉ nghe một chút, không giống như vọng lại từ trong phòng,
huống hồ nơi này mỗi căn phòng cũng đều cách âm tương đối hiệu quả, cho
dù ngáy ngủ cũng không nghe được.
Nhưng cậu ta vừa rồi nghe rất rõ ràng.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được liếc mắt, phát hiện cương thi đứng bên cạnh
nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng theo hơi thở. Bạch Lạc Nhân cẩn thận
từng li từng tí đi đến gần ông ta, kết quả tiếng ngáy càng lúc càng lớn, rất rõ ràng mũi mũi ông ta phát ra.
Fuck! Trong lòng Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, đám người này không đứng ngủ chứ?
Sự thực chứng minh, suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn chính xác, toàn
bộ mọi người phía ngoài đều nhắm hai mắt đứng ngủ. Bạch Lạc Nhân nhịn
không được rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên nhớ lại lời khuyên
của Tôn cảnh vệ, ở đây có vẻ như thật sự là một nơi 'chẳng lành'.
Lại đứng hơn hai giờ, ngay cả buồn ngủ Bạch Lạc Nhân cũng không dám ngủ,
rất sợ sau khi mình ngủ, Chân Đại Thành lại chạy trốn dưới mắt mình canh giữ.
Rốt cuộc, Bạch Lạc Nhân chờ đến giây phút Chân Đại Thành từ trên giường ngồi dậy.
Tinh thần buồn ngủ trong phút chốc lấy lại nhanh nhẹn.
Bạch Lạc Nhân đứng thẳng sống lưng, nhìn chăm chú vào Chân Đại Thành đang
mặc quần áo, xuống giường, đi bộ ở trong phòng, ngồi xuống uống nước,
nghe điện thoại....... Sau đó, bước nhẹ nhàng chậm chạp đi ra ngoài.
Rốt cuộc chấm dứt việc chờ đợi, Bạch Lạc Nhân vội vàng đi đến cửa sau.
Bóng dáng của Chân tiên sinh
ló vào trong tầm mắt của Bạch Lạc Nhân, trên mặt của ông ta mang theo một nụ cười.
Bạch Lạc Nhân nghĩ thời cơ đã đến, vội sải bước đi đến,"Chân tiên sinh......"
"Ha ha ha....... Lão Lý, cuối cùng ông cũng đến rồi!"
Đột nhiên nhiệt tình chào hỏi, một trận tiếng cười lại đánh thức mơ mộng
của Bạch Lạc Nhân, cậu ta xoay người, Chân Đại Thành đang ôm một người
đàn ông khác, hai người vừa nói vừa cười đi qua người cậu, đi vào một
gian phòng khác.
Bạch Lạc Nhân đứng thật lâu thì chân mới hoạt động trở lại, tiếp tục đi tới phía ngoài phòng khách.
Hai người đàn ông này ngồi ở bên trong chơi cờ, một ván vừa mới bắt đầu.
"Cậu đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng chơi cờ của tiên sinh, mời
cậu qua bên kia chờ." Một gương mặt cương thi quay sang Bạch Lạc Nhân
chỉ tay, ngoài mặt là cung kính, kì thực là xua đuổi.
Vì muốn biết chân tướng của sự việc, Bạch Lạc Nhân lại một lần nữa nén chịu lần khuất nhục này, đứng ở phía xa một chút chờ đợi.
Sắc trời dần dần tối sầm, trong nháy mắt lại đến thời gian ăn cơm chiều.
Chân Đại Thành và người nọ đang đánh cờ trong phòng cùng ăn tối, hương vị bay theo khe cửa sổ ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, cậu ta đã không có đường lui, bây giờ đi ra
ngoài, bao nhiêu cố gắng trước đó đều uổng phí cả. Không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho Cố Hải, nói cho cậu biết mình không trở về, liền tiếp tục chịu đựng cơn đói giày vò.
Qua bữa ăn cũng được hai giờ, Bạch Lạc Nhân đã không cảm giác còn đói bụng nữa, đại khái là đói quá mức chịu đựng.
Bây giờ cậu ta chỉ van xin Chân Đại Thành có thể nhanh nhanh qua đây, dù
cho chỉ nói chuyện năm phút đồng hồ cũng được, cậu cũng thấy vừa lòng
rồi.
Rốt cuộc chờ đến bạn đánh cờ rời đi, Chân Đại Thành đưa ông
ta ra ngoài cửa, Bạch Lạc Nhân lặng lẽ theo ở phía sau, đôi chân đã tê
rần rồi, tư thế bước đi cũng có chút vặn vẹo, nhưng trong ánh mắt vẫn
mang theo phấn khởi nho nhỏ.
Lúc này lập tức phải đi, đến giờ này rồi, ông ta sẽ không còn chuyện gì nữa phải không?
Thấy Chân Đại Thành đi về, Bạch Lạc Nhân khép hai chân đứng nghênh đón.
"Chân tiên sinh, chúng ta......"
"Cậu còn chưa đi hả?" Chân Đại Thành ra vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân rất bình tĩnh nói cho ông ta biết,"Tôi vẫn luôn chờ ngài."
Chân Đại Thành gật đầu, liền không nói cái gì nữa, trực tiếp đi vào phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân lại bị cản lại trước cửa.
Sau đó trơ mắt nhìn ông ta ở bên trong xem ti vi, sau đó phu nhân ông ta
trở về, hai người cùng nhau xem ti vi, sau đó thì, đèn trong phòng tắt.
Trái tim Bạch Lạc Nhân bắt đầu lạnh theo.
Người bên ngoài canh gác đã đổi một nhóm khác, nhóm này thoạt nhìn còn uy
mãnh hơn nhóm trước, ngọn đèn u ám phả vào trên mặt của bọn họ, nhìn âm
trầm đến kinh người.
Xem ra, phải ở chỗ này ngồi đợi một đêm rồi, Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc, nhàm chán nhìn bố trí trong sân, lúc này mới phát hiện, ở đây không giống như là nhà riêng, ngược lại giống
như một ngôi chùa, chẳng lẽ Chân Đại Thành còn ăn chay niệm phật? Bạch
Lạc Nhân bị ý nghĩ này của mình chọc cười, người tin Phật có thể có trái tim ác độc như vậy hay sao?
Bạch Lạc Nhân đang tự nghĩ tự cười,
đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu một trận lạnh ập đến, cậu ta đột nhiên
ngẩng đầu, một người đang bưng một cái chậu lớn. Cậu ta còn chưa kịp
phản ứng, một chậu nước lạnh cứ như vậy đổ xuống. Thấm ướt áo bông, chảy vào cả quần lót, theo cổ chảy vào bên trong người, mỗi một dòng nước
đều giống như một lưỡi dao băng, đâm vào da thịt cậu.
Vừa đầu
xuân, ban đêm lạnh vô cùng, Bạch Lạc Nhân bị đông cứng trong giây lát
liền nhảy lên, túm áo tên thủ phạm, môi mỏng run rẩy hỏi,"Vì sao hất
nước lạnh vào tôi?"
Thủ phạm mặt không thay đổi nhìn Bạch Lạc Nhân,"Ở đây không được phép hút thuốc, tôi chỉ giúp cậu dập tắt điếu thuốc."
Hàm răng Bạch Lạc Nhân cóng đến run cầm cập, nắm đấm đều mang theo hơi lạnh.
Thủ phạm mở miệng lần nữa,"Ở đây không được phép lớn tiếng, ồn ào, nếu như muốn đánh nhau, tôi có thể đưa cậu ra ngoài."
Thân thể Bạch Lạc Nhân cứng ngắc giống như một tảng đá.
Đến sau nửa đêm, quần áo Bạch Lạc Nhân đã kết một tầng băng mỏng, tóc bị
đông cứng như băng tuyết, từng sợi băng tuyết mọc trên đầu. Cậu ta cảm
giác chân mình đã đông cứng lại, hoàn toàn mất hết cảm giác, lúc này nếu như cắt cụt, cũng không cần dùng đến thuốc tê. Vì để cho mình ấm áp
lên, Bạch Lạc Nhân bắt đầu ở trong sân chạy bộ, kết quả cậu ta vừa chạy
thì con chó lại sửa ầm lên, chó vừa sủa mặt cương thi lại tới.
"Ở đây không được phép lớn tiếng, ồn ào."
Bạch Lạc Nhân triệt để cảm nhận được cảm giác đói khổ lạnh lẽo, cái này còn
miễn cưỡng có thể nhịn được, thứ để cho con người không thể nhịn được,
chính là không ngừng nghỉ đợi chờ không thấy được chút hy vọng.
Bạch Lạc Nhân đi cách xa phòng ngủ Chân Đại Thành, chui vào một góc nhỏ, gọi điện thoại cho Cố Hải.
Trong đêm khuya, giọng của Cố Hải nghe thật ấm áp.
"Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ?"
Tay Bạch Lạc Nhân run dữ dội hơn,"Tôi hơi lạnh, cậu trò chuyện với tôi đi."
Trong khẩu khí của Cố Hải mang theo tràn đầy vẻ đau lòng,"Cậu có đần không
hả? Lạnh thì đắp nhiều chăn một chút chứ sao! Nói chuyện với tôi ấm được cái rắm hả? Đi mở tủ ra lấy một cái chăn, nhanh lên xem nào, đừng có
lười!"
Bạch Lạc Nhân cười đến khốn khổ,"Không đi, chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."
Cố Hải dừng một lát, giọng nói lại dịu dàng một chút.
"Có phải nhớ tôi không? Hả tiểu bảo bối?"
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, Bạch Lạc Nhân vội vàng rụt cổ lại,
kết quả vẫn bị cóng đến khó thở. Loại lạnh này trực tiếp chui qua xương
cốt thấm vào bên trong, ăn mòn chút ý chí còn sót lại của Bạch Lạc Nhân, cậu ta cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong lòng tự cảnh báo không ngừng,
tuyệt đối không thể ngất được, nếu ngất bọn họ sẽ ném mình ra ngoài, ra
ngoài sẽ không vào được nữa.
"Tại sao không nói chuyện?"
Bạch Lạc Nhân cắn răng gắng gượng, nghe tiếng hít thở từ đầu kia điện thoại truyền tới, trong lòng rốt cuộc ấm áp hơn.
"Đại Hải, cậu ôm tôi một cái đi."
"....... Nhân Tử ngoan, tôi đang ôm cậu đây, nhanh ngủ đi."