Bạch Lạc Nhân cứ chịu đựng như vậy, cuối cùng không biết làm sao lại
ngủ, lúc tỉnh lại trời cũng đã sáng, con chó săn rái cá ngồi xổm trong
chuồng gỗ cách đó không xa nhìn cậu chằm chằm. Trên người Bạch Lạc Nhân
ngoại trừ mắt, tất cả bộ phận còn lại đều không động đậy được, cậu thẫn
thờ nhìn nhân viên vệ sinh ở trong sân chuyển động thân hình, lẳng lặng
chờ tay chân khôi phục cảm giác.
Chân Đại Thành sáng sớm đã rời khỏi, buổi trưa lúc trở lại Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi trong góc phòng kia.
"Ai đây?" Chân Đại Thành hướng cảnh vệ ở cửa hỏi.
Cảnh vệ nhỏ giọng báo lại, "Chính là người hôm qua tới tìm ngài."
Trong ánh mắt Chân Đại Thành toát ra vài phần vô cùng kinh ngạc, ông cho rằng Bạch Lạc Nhân đã sớm rời đi, không nghĩ tới vẫn cố thủ tại đây. Hơn nữa nhìn bộ dáng này của cậu ta, chắc là ở bên ngoài đợi cả một đêm.
Nhóc con, ý chí rất ngoan cường, tôi xem cậu có thể chống đỡ tới khi nào!
Bạch Lạc Nhân thấy Chân Đại Thành, miễn cưỡng đỡ tường đứng lên, băng trên
quần áo đã tan, đến giờ còn ẩm ướt, lại ngồi xổm ở góc tường một đêm,
phía trên dính đầy bùn. Cậu chính là dùng bộ dạng chật vật này, từng
bước từng bước đi tới bên cạnh Chân Đại Thành, đường nét gò má vẫn quật
cường như vậy.
"Chân tiên sinh, xin hỏi ngài hôm nay có thời gian không?"
Chân Đại Thành dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, khẽ cười nói: "Có."
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân hơi ngẩn ra.
Chân Đại Thành nói tiếp, "Thế nhưng tôi không có hứng."
Bạch Lạc Nhân cả gan hỏi một câu, "Vậy ngài muốn như thế nào mới có thể có hứng?"
"Muốn cùng tôi nói chuyện phiếm, ít nhất phải làm cho mình sạch sẽ một chút đi."
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt chợt run, lúc muốn mở miệng tiếp, Chân Đại Thành đã xoay người rời khỏi.
Buổi trưa là lúc ấm áp nhất, Bạch Lạc Nhân lấy một chậu nước lạnh, cởi áo
bông và quần trên người ra, dùng sức gột rửa bùn đất phía trên. Cậu
không chỉ phải chịu đựng đói và rét, còn phải chịu đựng ánh mắt cười
nhạo và khinh bỉ rõ ràng này, từ nhỏ đến lớn, uất ức cậu phải chịu cũng
không bằng ở đây hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Rốt cuộc tắm xong, Bạch Lạc Nhân đem quần áo phơi trên giá đồ ở sau nhà.
Sau đó liền tìm một chỗ đầy ánh nắng phơi dưới ánh mặt trời, móc điện thoại di động từ trong túi ra, phát hiện đã hết pin. Bạch Lạc Nhân cũng đã
hết cách, đến mức này rồi, cậu cũng chỉ có thể ở đây đợi, hy vọng có thể có một kết quả, không thì cậu cũng không có mặt mũi trở về.
Ban
đêm, Bạch Lạc Nhân đi xem quần áo của mình, kết quả phát hiện quần áo
treo trên giá đều rất tốt, chỉ có áo bông và quần của cậu rớt trên mặt
đất, hơn nữa không biết bị đạp bao nhiêu vết chân.
Bạch Lạc Nhân nhặt lên, nghe được phía sau truyền đến một trận cười vang.
Cậu cố nén phẫn nộ trong lòng, đầu óc choáng váng đi tới dưới vòi nước,
giặt sạch quần áo một lần. Mắt thấy quần áo sắp bị ướt một lần nữa,
trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng kết thêm một tầng băng, cậu không hận đám
người xem trò vui này, cậu thương hại bọn họ, thương hại bọn họ sống ở
một nơi không có tình cảm này.
Không thể nào lại đem y phục phơi
lên giá, Bạch Lạc Nhân chỉ đành đứng trên một khoảng đất trống, hai tay
xách theo quần áo của mình.
Trời vừa tối, ngày hôm nay lại qua.
Bạch Lạc Nhân đã hai ngày không ăn gì, hai chân đứng đều có chút như nhũn ra.
Mùi cơm thơm phức thổi qua, Bạch Lạc Nhân tạm thời tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, trong tay siết hai cái quần áo ướt sũng.
Đột nhiên, một cái bánh bao lăn đến bên chân cậu, mùi vị trộn lẫn giữa bột mì và bùn đất.
Dạ dày Bạch Lạc Nhân đột nhiên bắt đầu co thắt.
Cậu tức giận ngẩng đầu, thấy một thằng nhóc so với chính mình còn nhỏ hơn
đứng trước mặt cậu, cười hì hì nhìn cậu, bánh bao vừa rồi chính là do nó ném tới, hơn nữa, nó còn đạp lên trên một cái.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người đều ngủ, Bạch Lạc Nhân cũng không liếc mắt nhìn lại cái bánh bao kia.
Đêm nay so với một đêm trước càng khó chịu đựng, không có áo bông và quần
che chắn, gió lạnh cứ như vậy vô tình thổi qua quần áo thật mỏng. Cậu
không cách nào ngồi xổm, sợ lỡ không lưu ý quần áo lại quét lên đất, cậu còn không thể nhúc nhích, sợ gây ra động tĩnh đánh thức con chó đang
ngủ. Cậu chỉ có thể đứng như vậy, như là một bức tượng, lẳng lặng đợi
tới sáng.
Sáng ngày thứ ba, Chân Đại Thành từ trong phòng ngủ thong thả đi ra, thấy dáng người thẳng tắp đứng lặng ở cửa.
Ăn mặc sạch sẽ, gương mặt trắng bệch, môi xanh tím, ánh mắt lấp lánh có thần.
Bạch Lạc Nhân khó khăn mở miệng, như là có người đang dùng dao cứa mạnh cổ họng của cậu.
"Chân tiên sinh, chào buổi sáng."
Trên gương mặt bình thường của Chân Đại Thành rốt cuộc lộ ra biểu tình không bình thường, ông nhìn Bạch Lạc Nhân từ trên xuống dưới, tựa như muốn từ trên người cậu phát hiện vết tích có thể lợi dụng, sau đó tìm hồi lâu
đều không đạt được. Giờ khắc này Chân Đại Thành mới bắt đầu nhìn thẳng
vào Bạch Lạc Nhân, lộ ra vẻ mặt anh tuấn cương nghị, một đôi mắt cứng
cỏi quật cường, một phần khí phách không tầm thường.
Ông nhịn
không được đang suy nghĩ, nếu như ông cứ lạnh nhạt như vậy bỏ mặc Bạch
Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân có phải sẽ đợi đến chết không?
Qua một lúc lâu, Chân Đại Thành vỗ vai Bạch Lạc Nhân một cái, phát hiện quần áo của cậu đều đóng băng.
"Mời vào."
Bạch Lạc Nhân nghe được câu này, cảm giác mình giống như vượt qua quỷ môn quan một lần.
"Chân tiên sinh, tôi lần này đến tìm ngài..."
"Cậu không cần nói." Chân Đại Thành hươ hươ ngón tay, "Tôi biết."
"Ngài biết?"
Bạch Lạc Nhân có chút kinh ngạc.
Chân Đại Thành đem thẻ căn cước và thẻ học sinh của Bạch Lạc Nhân trả lại
cho cậu, nhàn nhạt nói: "Tôi thấy những thứ này liền biết cậu đến tìm
tôi là mục đích gì. Chỉ bất quá tôi không nghĩ tới người tới là cậu, tôi cho là người đầu tiền tới tìm ta sẽ là Cố Hải."
Bạch Lạc Nhân
kích động đến ngón tay đều phát run, nếu Chân Đại Thành cũng nói như
vậy, chứng minh ông nhất định là
người biết rõ trong việc này. Từ đó,
cậu cứ theo logic mà suy đoán, Cố phu nhân đầu tiên là nhận được ám
hiệu, sau đó vội vã đi tìm anh của mình, muốn anh mình cho biết thông
tin tình báo quân sự, kết quả thông tin Chân Đại Thành nhận được cũng là giả, cứ như vậy, Cố phu nhân như trời xui đất khiến mà lên chiếc xe gặp chuyện không may kia...
Bạch Lạc Nhân đem tất cả những gì mình
biết đều nói cho Chân Đại Thành, hy vọng Chân Đại Thành có thể cung cấp
chứng cứ Cố phu nhân tìm ông hỏi thăm thông tin tình báo, cũng cam đoan
những chứng cớ này nhất định sẽ không rơi vào tay người khác.
Chân Đại Thành lẳng lặng nghe xong, cũng không như Bạch Lạc Nhân dự tính, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hay khó khăn.
Ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như không nghe thấy gì.
Bạch Lạc Nhân khẩn trương chờ câu trả lời.
Qua thật lâu, Chân Đại Thành mới mở miệng nói: "Nếu như tôi nói, em ấy là tự sát, cậu có tin không?"
Thân hình Bạch Lạc Nhân chấn động mạnh.
"Nếu như tôi nói, em ấy ngay từ đầu đã biết đây là con đường giả, mà tôi cũng biết đây là con đường giả, cậu sẽ nghĩ sao?"
Bạch Lạc Nhân toát mồ hôi lạnh vào giờ khắc này chợt khô cạn.
"Tôi là anh cả trong nhà, em ấy là con út, là em gái của tôi, là đứa em gái
tôi thương nhất. Nhưng từ ngày em ấy gả cho Cố Uy Đình, tôi liền cắt đứt mọi liên hệ với em ấy, bởi vì tôi đoán được sẽ có một ngày như vậy, em
ấy sẽ vì người đàn ông này hy sinh hết tất cả. Tôi cố ý làm nguội lạnh
tình cảm giữa tôi và em ấy, chính là sợ một ngày nào đó tổn thương đến
tôi sẽ gánh không được, kết quả, vẫn phải tới, hơn nữa còn là tự tay tôi đưa em ấy vào đường chết."
Bạch Lạc Nhân cái gì cũng đều hiểu.
"Tôi đến bây giờ vẫn nhớ rõ, hôm đó em ấy tìm đến tôi, quỳ trước mặt tôi,
cầu xin tôi nói cho em ấy biết toàn bộ kế hoạch của Cố Uy Đình. Tôi rất
rõ ràng nói cho em ấy biết, Cố Uy Đình ở trên một chiếc xe taxi, nó chỉ
cần yên ổn chờ ở nhà là được. Em ấy nói không thể, nếu như em ấy không
lên chiếc xe kia, nếu như em ấy ngồi chờ chết, đối phương nhất định sẽ
tiếp tục điều tra chỗ của Cố Uy Đình, một khi điều tra được cậu ta ở
trên chiếc taxi không hề phòng bị, cậu ta nhất định phải chết không thể
nghi ngờ."
Nói đến đây, trong đôi mắt Chân Đại Thành hiện lên vài tia thống khổ.
"Tôi nói đây chỉ là một khả năng, còn có một khả năng khác, cậu ta không có
nghĩ đến. Em ấy nói cho tôi biết, em ấy lên chiếc xe kia, cũng có hai
khả năng, một là em ấy sẽ chết, một cái khác là em ấy không chết. Nếu
đều phải mạo hiểm, mạo hiểm kia cứ để em ấy gánh chịu được rồi."
Giờ khắc này, Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiểu rõ, Cố Hải bề ngoài cứng rắn che giấu nội tâm mềm yếu bên trong kia là được thừa hưởng từ ai.
"Lúc đó, tôi đối với thân phận này của mình căm thù đến tận xương tuỷ, tôi
bình thường vẫn nghĩ, tại sao tôi lại gánh vác một chức vụ như vậy? Nếu
như đối phương không biết anh của em ấy nắm trong tay bí mật tình báo,
sao lại đi uy hiếp một phụ nữ tay trói gà không chặt? Nếu như trong tay
tôi không có mấy thứ này, ngay cả em ấy có chĩa súng vào đầu mình, tôi
cũng không có bản lĩnh đưa em ấy vào đường chết."
Biểu tình hối hận, tự trách của Chân Đại Thành đối lập với sự thờ ơ, lạnh nhạt với Bạch Lạc Nhân trước đó.
Bạch Lạc Nhân nghĩ, ông hẳn người đàn ông đem đau xót che giấu rất sâu.
"Cậu biết tôi vì sao lại muốn để cậu vào đây, lại nói với cậu những việc này không?"
Bạch Lạc Nhân dò thử trả lời, "Bởi vì kiên trì của tôi cảm động ngài?"
Tuy rằng trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng nói ra vẫn có chút một lo lắng.
Chân Đại Thành cười cười, "Bởi vì chó của tôi không cắn cậu."
Bạch Lạc Nhân, "..."
"Nếu như cậu không khiến nó ngoan ngoãn, cậu có đợi ở đây đến chết, tôi cũng sẽ không nhìn đến cậu."
Bạch Lạc Nhân không biết mình nên khóc hay nên cười.
"Con chó này tôi nuôi hơn mười năm, trong ấn tượng của tôi, nó chỉ ngoan
ngoãn hai lần. Lần đầu tiên là em gái tôi tới đây cầu xin tôi, lần thứ
hai chính là cậu tới đây cầu xin tôi. Tôi trước sau vẫn nghĩ, chó đáng
tin hơn người.