Bạch Lạc Nhân làm như không nghe thấy, tiếp tục ở bên cạnh nói lải nhải, "Trước khi chết sắc
mặt cậu ấy tím ngắt, môi khô nhăn nheo trắng bệch như cao su, cậu ấy
lạnh lẽo gọi: Anh trai à, anh trai ơi, em khát quá, em phải cắn ngón tay ra để mút cạn máu cho đỡ khát. Anh trai à, anh trai ơi, em đói quá,
trong dạ dày của em bây giờ toàn là đất, rễ cây và giun. Anh trai à, anh trai ơi, em lạnh quá, đầu ngón chân của em đã nứt ra rồi, máu và thịt
lẫn lộn..."
Cố Dương lạnh giọng quát bảo ngưng lại, " Đừng coi tôi là Cố Hải, tôi không dễ dàng bị lừa như vậy."
"A!!!"
Bạch Lạc Nhân đột nhiên hét to một tiếng, không hề báo trước, kích thích con ngươi Cố Dương mở rộng.
"Tôi nhìn thấy Đại Hải, tôi thực sự nhìn thấy Đại Hải, cậu ta đang ở gầm giường..."
Nói xong, hơn phân nửa người đều chui xuống dưới giường, chỉ còn lại
có bàn chân móc vào trên giường, đầu đã chạm xuống mặt đất, trong giọng nói lộ ra vẻ không kiềm chế được xúc động.
"Đại Hải, cậu muốn nói cái gì thì cứ nói đi, tôi đang nghe đây."
Huyệt Thái Dương của Cố Dương đập thình thịch, chịu đựng kích thích đạp Bạch Lạc Nhân xuống dưới.
Bạch Lạc Nhân tiếp tục coi như chỗ không người trò chuyện với gầm giường,
nói rất mạch lạc, giống như thực sự nghe được cái gì đó. Nói đặc biệt
khoa trương phiến tình, đều là nói cho Cố Dương nghe, Cố Dương giả bộ
người điếc, Bạch Lạc Nhân giống như một cái máy đọc đi đọc lại, đọc một
lần lại đọc một lần nữa chẳng ngại đang gây phiền nhiễu cho người khác
mà liên tiếp nói mấy câu.
Rốt cuộc, Cố Dương bị Bạch Lạc Nhân
chọc giận thật sự, anh ta đứng dậy rất mạnh mẽ, nắm lấy dây lưng của
Bạch Lạc Nhân, muốn đem cậu ta kéo về trên giường. Kết quả dây lưng Bạch Lạc Nhân bị bung ra, trọng lực làm cho chân Bạch Lạc Nhân cũng rơi
xuống giường, mắt Cố Dương nhìn cả người cậu trượt xuống dưới đất, trong tay chỉ còn lại có một cái dây lưng.
"Đại Hải, tôi đến giúp cậu." Bạch Lạc Nhân uể oải phun ra một câu.
Cố Dương lạnh mặt bước xuống giường, muốn đem Bạch Lạc Nhân kéo dậy, lại
phát hiện thân thể cậu vô cùng cứng ngắt. Cố Dương căng thẳng trong
lòng, vội vàng mở đèn, kết quả thấy mặt Bạch Lạc Nhân không có chút máu, mắt mở to, môi run lên một cái, đến nói cũng không lên lời. Cố Dương
đem Bạch Lạc Nhân ôm lên giường, vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ, lúc cúp điện thoại Bạch Lạc Nhân đã bất tỉnh nhân sự.
"Mẹ nó, thật sự thua cậu, không phải cậu dùng thủ đoạn này để trói buộc Cố Hải chứ?"
Cố Dương đứng bên giường biểu tình im lặng, từ giây phút đầu tiên Bạch Lạc Nhân nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta liền quyết định phải giúp đỡ rồi. Về
phần yêu cầu vô lý đó, chỉ là đơn thuần là có chút khẩu vị ác thú thôi,
thứ nhất là muốn trêu chọc Bạch Lạc Nhân một chút, thứ hai là muốn cho
cậu ta biết khó mà lui, bản thân ngủ một giấc yên tĩnh, ngày hôm sau
tinh thần tràn đầy sẽ đi đến đơn vị.
Ai ngờ cuối cùng lại bị cậu ta cảm hóa!!!
Sáng sớm, Cố Uy Đình nhận được điện thoại của Cố Dương.
"Chú, chú đang ở đơn vị hay sao?"
Cố Uy Đình hết sức đề phòng liền đứng dậy, "Chú đang ở đây, làm sao vậy?"
"À, cháu có chút chuyện muốn chú giúp một chút, chú xem chúng ta ra bên ngoài bàn bạc hay là cháu đến đơn vị tìm chú?"
"Cháu đến chỗ chú đi."
Cúp điện thoại của Cố Dương không bao lâu, Tôn cảnh vệ liền gõ cửa tiến
vào, nhắc nhở Cố Uy Đình có một hội nghị phải tham gia, bây giờ chuẩn bị đi cũng vừa rồi, lập tức sẽ lái xe xuất phát.
"À, hôm nay nhất định phải đi nhỉ...." Ngón tay của Cố Uy Đình gõ bàn một cái, "Tôi quên mất chuyện này đấy."
Dứt lời đứng dậy liền thu dọn đồ đạc, trong lúc đó Cố Uy Đình không ngừng
lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, xem ra tinh thần không phải là quá
tốt. Tôn cảnh vệ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía sàn nhà giữa căn phòng, đến khi Cố Uy Đình đưa ánh mắt di chuyển qua, Tôn cảnh vệ lại
ngó qua chỗ khác, vẻ mặt làm bộ tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Hai ngày này Tôn cảnh vệ vẫn thành thật, không có công việc khẩn cấp, hầu
như rất ít khi đi đến phòng của Cố Uy Đình. Cho dù có tiến vào, cũng hai câu liền rời đi, cũng không hề đề cập đến chuyện của Cố Hải.
Cố Uy Đình vừa muốn ra ngoài, điện thoại của Cố Dương lại gọi tới.
"Chú, cháu đã đến cổng."
"Bây giờ chú có một cuộc họp phải đi, cháu có thể ở phòng tiếp khách chờ chú một chút, cũng có thể trực tiếp đi đến chỗ ở của chú chờ."
Đặt
máy điện thoại xuống, Cố Uy Đình cảm thấy có chút nghi ngờ, lại tăng
thêm hai người canh cửa, đều đặc biệt dặn dò một câu, "Cậu ta có thể tự
do ra vào, nhưng nhất định không được cho dẫn người theo, nhớ kỹ, hai
bên phòng này đều phải theo dõi thật kỹ, xảy ra chuyện gì trực tiếp hỏi
tội các cậu."
"Rõ!!!" Đồng thời cùng nhau hô lên một tiếng.
Cố Dương từ trong xe xa xỉ nhập khẩu đi ra, trang phục rất phong cách, Âu
phục màu đen, đầu đội mũ jazz, đeo một kính mát quá khổ, hé ra khuôn mặt lạnh lùng... Từ xa đi tới, bốn tên lính gác tưởng là thấy được nam
chính phim bom tấn.
Đưa ra giấy chứng nhận, bốn người đều nhường bước, ánh mắt tỏ ra hâm mộ cung kính mời Cố Dương đi vào.
"Thấy không? Cháu trai Thiếu tướng, khí thế thật là đẹp trai."
"Cháu ông ấy hả? Tôi còn tưởng là con ông ấy cơ!" Thổn thức một tiếng, "Dáng dấp thật là giống nhau."
"Đúng a!"
Sau khi vào phòng, Cố Dương không nói hai lời, chuyện đầu tiên chính là cởi lớp hóa trang trên mặt ra, nhìn như thằng đần, Cố Dương thật muốn vả
vào cái mặt trong gương một cái.
Sau khi đổi lại trang phục xong, Cố Dương đi dạo qua từng phòng một, cuối cùng phát hiện kẽ hở trên sàn
phòng khách, sau đó cẩn thận từng li từng tí gỡ ra, sau khi thở ra hít
vào cho thong thả một chút, trực tiếp chui vào.
Cố Hải đã lăn lộn cùng bùn đất mấy ngày cả người như bùn đất, làm hại Cố Dương suýt chút nữa vấp phải cậu ta.
"Cố Hải..." Cố Dương thử gọi một tiếng, "Là cậu hay sao?"
Cố Hải nâng mí mắt, tập trung một hồi lâu, mới nhìn ra người trước mắt là ai.
"Sao anh lại tới đây?"
Tiếng nói vừa phát ra khỏi miệng, suýt chút nữa làm cho Cố Dương tưởng là bản thân đi vào cái địa đạo thối.
"Đừng mở
mồm ra nói cái gì, trước hết cùng tôi đi ra ngoài."
Cố Hải đói bụng gần năm ngày, lúc này vẫn còn một chút sức lực đẩy Cố
Dương, "Cút sang một bên, tôi thà chết chứ không chịu khuất phục."
Cố Dương oán hận hướng gương mặt của Cố Hải cho một cái tát, "Cậu đó, đàng hoàng một chút cho tôi, Bạch Lạc Nhân bảo tôi tới."
Một con khỉ dính đầy bùn từ trong địa đạo chui ra ngoài, quần áo đã không
nhìn ra cái gì nữa rồi, gương mặt đen thùi lùi, ngay cả mắt mũi cũng
không thấy rõ. Khiến người ta nhịn không được liên tưởng đến tai nạn sập mỏ than, bị kẹt n ngày mới cứu vớt được thợ mỏ, lúc mang ra ngoài thì
tình trạng đã vô cùng thê thảm, chỉ là lúc này Cố Hải còn có chút hình
người.
"Nước." Cố Hải quay sang phía Cố Dương quơ quơ tay.
Cố Dương vội vàng bưng tới một cốc nước, cánh tay đỡ Cố Hải ngồi dậy, đỡ cho cậu uống mấy ngụm nước.
Sau khi uống xong, Cố Hải lại nằm xuống nền nhà, trong ánh mắt đều là tơ
máu, đôi môi cũng nứt nẻ, nhìn thấy mà đau lòng. Thậm chí chịu cảnh như
thế này rồi, mà vẫn còn nắm lấy cánh tay Cố Dương ra sức hỏi, "Nhân Tử
đâu? Cậu ấy thế nào?"
Cố Dương túm vạt áo cứng như sắt của Cố Hải, hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn cậu ta chằm chằm.
"Cậu xem cậu thành cái dạng gì rồi, mà còn có tâm tư quản người khác hả?"
Cố Hải vẫn hỏi, "Có phải là Nhân Tử bảo anh tới báo cho tôi hay không?"
Cố Dương tức giận đến lấy tay ôm lấy đầu Cố Hải, hung tợn đập đầu cậu
xuống đất, "Cậu và cậu ta có phải đầu óc đều bị hỏng rồi không hả? Không phải bảo cậu vui đùa một chút thôi hay sao? Không phải là cảnh cáo cậu
đừng có quá nghiêm túc hay sao? Vì sao không muốn nghe lời của tôi hả?
Vì sao?..."
Đầu của Cố Hải bị đập xuống nền đất đến chảy máu, Cố
Dương mới ngừng động tác hung ác, đem Cố Hải ôm thật chặt vào trong
lòng. Chưa bao giờ có sự sợ hãi và đau lòng xuất hiện qua gương mặt và
biểu cảm của Cố Dương, hôm nay đồng thời xuất hiện.
"Anh ơi, lúc anh nói thì đã quá muộn rồi." Cố Hải lẳng lặng mở miệng, "Anh phải nói những lời này trước hôm em chuyển trường."
Cố Dương tùy tiện tìm cho Cố Hải một ít thức ăn, để cho cậu ta tạm thời
lấp đầy bụng, sau đó lại đem cậu ta xua đuổi vào phòng tắm. Sau khi tắm
rửa xong, chân tay Cố Hải cũng đều đau buốt như bị rút gân, vừa mặc quần áo vừa nhe răng nhếch miệng.
"Nhanh lên một chút đi, đừng lề mề." Cố Dương giục một câu.
Cố Hải than khổ, "Em cũng muốn nhanh lắm, nhưng chân tay không nghe theo sai khiến a!"
Cố Dương lạnh mặt đi lên phía trước, giúp đỡ Cố Hải mặc quần áo áo, vóc
người hai người gần giống nhau, Cố Hải hơi to cao hơn một chút, nhưng bị giày vò mấy ngày, thịt trên người cũng sụt mấy cân, mặc bộ quần áo này
rất vừa. Cố Dương đưa mũ và kính râm cho Cố Hải, Cố Hải do dự một chút.
"Không phải nhìn như thằng đần hay sao? Em không muốn đeo."
Cố Dương vẫn cứ đem mũ đội cho Cố Hải, ông đây không mặc đồ con gái qua
đây đã là tốt cho cậu lắm rồi! Tôi không ngại mất mặt thì cậu còn bày
đặt chọn với lựa!
Cố Hải thay xong bộ quần áo, đeo kính râm xong rồi đi qua trước gương đứng ngắm, cũng gần giống với Cố Dương rồi.
"Được chưa?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương gật đầu.
Cố Hải vừa muốn mở cửa, đột nhiên Cố Dương lại gọi cậu ta lại.
"Lúc bước đi nhịp điệu vững chắc một chút, đây là chìa khóa xe, đang dừng ở bên đường."
Cố Hải trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, "Em đi rồi, thì anh phải làm sao bây giờ? Nếu như ba em hỏi đến thì sao?"
Coi như tên nhóc này có chút lương tâm, vào lúc này còn có thể nhớ tới mình nữa.
"Cậu cứ đi đi, không cần quan tâm, tôi tự có biện pháp."
Cuối cùng Cố Hải đáp lại Cố Dương một ánh mắt đầy cảm kích, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Dương đứng ở cửa yên lặng chốc lát, nghe động tĩnh bên ngoài.
Đúng như anh ta dự đoán, sau khi Cố Hải đi ra ngoài, bốn người kia hoàn toàn không có phản ứng gì, bởi vì độ giống nhau rất cao, mặc dù có cũng có
chút xíu khác, nhưng cũng bị cặp kính mát kia che lại rồi. Hơn nữa cả
người mặc một bộ quần áo khí thế mạnh mẽ áp đảo này, khiến người ta rất
khó nghi ngờ thân phận của người này.
Cố Hải thuận lợi mở cửa xe Cố Dương trốn đi.
Cố Dương gửi tin nhắn cho Cố Uy Đình, "Chú, cháu có việc đi trước nhé, có thời gian sẽ trở lại tìm chú."
Sau đó, thay bộ quần áo của Cố Hải vào, ở trong phòng tìm nửa ngày, rốt
cuộc tìm được một sợi dây. Sau khi đem hiện trường phạm tội dọn dẹp sạch sẽ, liền cầm một chai nước và một sợi dây chui vào trong địa đạo.