Thượng Ẩn

Hành Trình Tình Yêu Khởi Hành


trước sau

Ngày đầu tiên trong địa đạo chật hẹp, Cố Dương âm thầm cầu nguyện Cố Uy Đình phát hiện mình trễ một chút, cứ như vậy có thể giúp Cố Hải tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn một chút, để bọn họ trốn đi thành công.

Đến ngày thứ hai, Cố Dương liền có chút chịu không nổi, địa đạo này quả thực không phải chỗ cho người ở mà, lạnh vô cùng... Thế nào cũng có thể chịu được, quan trọng là ẩm ướt, da Cố Dương thuộc loại mẫn cảm, sau mười mấy tiếng đồng hồ đã bắt đầu tình trạng ngứa da, Cố Dương chỉ có thể liên tục cởi dây mà gãi. Mặc dù vậy, cậu vẫn cầu cho Cố Uy Đình xuống chậm một chút, như vậy Cố Hải có thể chạy trốn xa một chút.

Ngày thứ ba, Cố Dương liền bắt đầu mắng chửi người.

Cố Uy Đình, ông là đồ phát xít tàn bạo, Cố Hải là con trai ông, con trai ông đã ở trong địa đạo tám ngày rồi!!! Cả tám ngày đó, không ăn, không uống, không ngủ, siêu nhân cũng chết rồi!!! Ông có muốn vì đại nghĩa diệt thân, cũng phải xuống nhìn thử xác con trai ông chứ? Không phải là để tiết kiệm tiền hoả táng, liền trực tiếp chôn con ở đây luôn chứ?

Cố Dương tức giận cầm lấy cái chai, kết quả phát hiện không còn nước.

Thân thể Cố Dương đã sớm đông lạnh đến tê rần, cả người chỉ còn duy nhất một chỗ có chút tri giác chính là dạ dày, nhưng cũng không còn nguồn cung cấp ăn cho nó nữa rồi.

Mỗi một phút qua đi, tán thưởng của Cố Dương đối với Cố Hải lại tăng thêm một bậc, cậu không cách nào tưởng tượng Cố Hải trong tình trạng không có nước, làm sao sống qua năm ngày đó. Hơn nữa lúc kéo lên vẫn có thể đi lại bình thường, thật con mẹ nó là một nhân tài! Nhưng Cố Dương lại nghĩ, Cố Hải người ta có thể cố gắng có sức mạnh to lớn là do có động lực tinh thần chống đỡ, người ta chịu khổ sở cũng đáng, mình lại là vì cái gì? Vì bảo vệ tình yêu của hai người bọn họ? Tình yêu của hai người bọn họ liên quan gì với mình? Không phải mình vẫn luôn giữ thái độ phản đối sao?

Cố Dương đáng thương, phải chịu ba ngày khổ sở, cứ vậy không biết bản thân vì sao chịu khổ.

Một giờ, tôi tối đa cho ông một giờ, nếu như trong vòng một giờ ông không xuống cứu tôi, tôi sẽ!!!... Tôi sẽ tự leo lên!

Người cùng Cố Dương chịu khổ còn có Tôn cảnh vệ, những ngày này mỗi tối đều gặp ác mộng, mỗi ngày đều sẽ mơ thấy Cố Hải giãy giụa trong địa đạo cầu cứu. Liên tiếp ba ngày, mặt Tôn cảnh vệ đã trở nên vàng vọt, tinh thần chịu giày vò cực lớn. Ranh giới cuối cùng của ông hoàn toàn sụp đổ, không có gì quan trọng hơn mạng, thà bị giáng chức, cũng không thể trơ mắt nhìn một đứa nhỏ chết ở trong phòng mình.

Trên thực tế, một tiếng trước, Cố Dương đã chuẩn bị leo lên rồi. Nhưng trên tay và chân đều buộc dây, hai ngày trước cậu còn mở ra như thường, hôm nay hoàn toàn bi kịch, cả hai cái tay cứng đờ, một chút lực cũng không có. Cũng thật may anh ta không gỡ được dây, làm chậm thời gian, nếu không nỗ lực hai ngày trước tất cả đều uổng phí.

Tôn cảnh vệ dịch sàn nhà ra, chui vào.

Lúc này Cố Dương đã xê dịch tới gần cửa hầm, khiến Tôn cảnh vệ dễ dàng tìm được, chờ lúc Tôn cảnh vệ đến bên cạnh Cố Dương, Cố Dương đột nhiên cả kinh, người này ở đâu xuất hiện? Cửa địa đạo rõ ràng không có mở mà! Sau khi hết khiếp sợ, Cố Dương bị một lực mạnh trực tiếp kéo tới đầu bên kia, chờ lúc ánh mắt của cậu tiếp xúc được ánh sáng, cả người đều hóa đá.

Cố Hải, ông đây muốn liều mạng với cậu!!! Vì sao không nói cho tôi biết bên này còn có một cửa ra? Nếu cậu nói ra, tôi con mẹ nó đã sớm đi lên rồi!!!

Trên mặt Cố Dương dính đầy bùn đất, đen sì, vẫn nhìn không rõ mặt mũi, Tôn cảnh vệ còn tưởng là Cố Hải.

"Tiểu Hải, tôi nhớ kỹ lúc cậu đi xuống đâu có bị trói hả? Cái này... Sao lại bị trói lại?" Tôn cảnh vệ làm bộ muốn cởi sợi dây trên người Cố Dương, lại bị một câu của cậu cản lại.

"Chú Tôn, tôi là Cố Dương."

Biểu tình Tôn cảnh vệ trong nháy mắt dại ra, lại nhìn kỹ một cái, thật đúng là không phải Cố Hải.

"Cậu... Cậu..."

Cố Dương mở miệng, "Mau đi gọi chú tôi tới, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông ấy."

Không tới một phút, Cố Uy Đình tức tốc chạy đến.

Cố Dương vừa nhìn thấy Cố Uy Đình, lộ ra vẻ mặt oan ức, Đậu Nga sắp bị bức tử.

(Đậu Nga=Thị Kính của Việt Nam)

"Chú, chú phải phân xử cho cháu!" Cố Dương huơ hoảng tay chân, cố ý để Cố Uy Đình nhìn thấy sợi dây, "Hôm đó cháu đến tìm chú, vốn muốn khuyên nhủ Cố Hải, ai ngờ thằng nhóc đó bụng dạ xấu xa, đem cháu trói lại nhét vào địa đạo, nếu không có chú Tôn kịp thời kéo cháu lên, hiện giờ cháu cũng chết ở trong địa đạo rồi!"

Cố Uy Đình nghe xong những lời này, sắc mặt quả thật không cách nào nhìn ra, bất quá dù giận như thế nào đi nữa, cũng phải cởi dây trên người Cố Dương ra trước.

"Hôm đó lúc cháu đi khỏi không phải đã gửi lại tin nhắn cho chú sao?"

Cố Dương cười khổ, "Cố Hải lấy cả quần áo của cháu mặc đi, chú nghĩ xem tin nhắn đó có thể là cháu gửi sao?"

Bộ dạng tràn đầy tức giận như bão tố, khắc rõ trên mặt Cố Uy Đình.

...

Trước đó hai ngày, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chở hai xe đầy đồ ăn và quần áo, dưới ánh mắt quan sát đầy thiết tha của Bạch Hán Kỳ, chính thức bước lên con đường bỏ trốn.

Bạch Hán Kỳ nhìn hai bóng xe như có điều gì suy nghĩ.

"Aizzzz, thật không biết làm như vậy là tốt hay hại bọn nó nữa..." Thím Trâu vẻ mặt lo lắng.

Bạch Hán Kỳ vô tâm vô tính cười cười, "Cứ thử xem sao, không phải cũng là việc tốt sao."

"Cứ thử xem?" Thím Trâu ngắt Bạch Hán Kỳ một cái, "Có người làm ba như ông sao? Đem con nhỏ ra làm vật thí nghiệm! Lỡ như thất bại, ai đền hả?"

"Trong đời người không có gì thật sự là thành công hay thất bại, mỗi một bước đều là đời người phải trải qua. Đi một đoạn đường sai không nhất thiết là việc xấu, cũng vậy, đi con đường thẳng cũng không hẳn là chuyện tốt."

"Dường như rất có lý..." Thím Trâu dùng ánh mắt nghiêng nhìn Bạch Hán Kỳ.

Bạch Hán Kỳ cười ha hả, "Vốn chính là vậy, tuổi trẻ ra ngoài lưu lạc một chút cũng không phải chuyện xấu, ai cả đời không làm một hai việc hoang đường chứ! Người thành thật như tôi, lúc còn trẻ còn có một hai lần tiên phong đây."

"Tiên phong cái gì?" Thím Trâu hỏi.

"Lúc đó ba mẹ tôi đều không đồng ý tôi lấy Khương Viên, nhưng tôi lại dám kiên trì với ý định của mình. Bọn họ cũng làm mọi cách cản trở, thậm chí tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con với tôi, tôi chưa từng thỏa hiệp. Tình yêu của bản thân mình, không cần người khác quyết định?!!" Bạch Hán Kỳ vẻ mặt tự hào.

"Sau đó thì sao?" Thím Trâu cố ý hỏi.

Bạch Hán Kỳ nhún nhún vai, "Sau đó thì ly hôn đó..."

"Vậy không phải xong rồi sao?" Thím Trâu nổi đóa, "Vậy ông còn để hai đứa nó đi!"

"Nói đi thì phải nói lại, nếu lúc đó tôi không ly hôn với Khương Viên, tôi còn có thể kết hôn lần thứ hai sao? Tôi còn có thể gặp được bà sao?"

Thím Trâu, "..."

Bạch Hán Kỳ càng đắc ý, "Cho nên nói, mọi việc đều có lợi và hại, quan trọng là
mình so sánh nó lúc nào thôi. Tôi tin vào số mạng, tôi nghĩ con người cả đời này đều là do ông trời sắp xếp, thời điểm nào thì sẽ gặp người như nào, rồi sẽ có tai nạn như nào, muốn tránh cũng tránh không được..."

Thím Trâu thở dài, "Tiếc thật, chủ nhiệm lớp Nhân Tử hôm qua còn gọi điện thoại tới, nói thành tích của Nhân Tử ở mấy cuộc thi đều rất tốt, trường học đang xem xét đưa nó vào danh sách tuyển thẳng, còn nói Nhân Tử mau quay về trường xác nhận việc này."

"Hả?" Bạch Hán Kỳ biến sắc, "Chuyện lúc nào? Sao bà không nói cho tôi biết sớm?"

"Tôi có nói với ông rồi, nói với ông tối hôm kia, ông còn ừm mà."

Bạch Hán Kỳ vỗ gáy một cái, "Thôi rồi,lúc đó nhất định là tôi đã ngủ rồi."

Thím Trâu hỏi dò: "Ông hối hận?"

"... Sao có thể?" Bạch Hán Kỳ lúng túng cười cười, tiếp tục giữ gìn bộ dạng người cha sáng suốt của mình, "Việc này tôi phải suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ mới quyết định, sao có thể nói sửa là sửa!"

Thím Trâu gật đầu, "Chúng ta về đi."

Bạch Hán Kỳ xoay người đi về, nhịn một hồi không được, nén không được hỏi dò một câu, "Giáo viên kia có nói là sẽ tuyển thẳng đến trường học nào không?"

Thím Trâu ngập ngừng chốc lát, mở miệng nói: "Hình như là Thanh Hoa đó, dù sao không phải Thanh Hoa thì là Đại học Bắc Kinh."

Bạch Hán Kỳ quay người thật nhanh, hai chân lạch bạch dùng hết tốc lực chạy nhanh mấy bước dài, lớn tiếng gọi: "Con ơi, con trai trạng nguyên của ba ơi..."

Thím Trâu chạy nhanh hai bước kéo Bạch Hán Kỳ lại, hổn hển nói: "Giờ này còn đuổi theo cái gì chứ? Đã sớm không thấy bóng rồi!"

Bộ dạng Bạch Hán Kỳ rầu rĩ.

Thím Trâu thở dài, lôi Bạch Hán Kỳ một cái, "Được rồi, chấp nhận đi, đây cũng là sắp xếp của ông trời, ông không đuổi kịp đâu."

Bạch Hán Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Ông trời cũng thật không ra gì!"

...

Hai người lái hai chiếc xe chạy trên đường, không có bối rối khi chạy trốn và sợ hãi khi rời xa người thân, hết thảy đều mới mẻ và nhiều sắc màu. Có lẽ thời gian trước đã trải qua quá nhiều đau khổ, chịu đựng quá nhiều áp lực rồi, đột nhiên phát hiện còn sống mới là tốt đẹp. Cùng với tự giam mình trong một nhà lao hại người hại mình, còn không bằng trốn đi hưởng thụ tự do và niềm vui không bị cản trở.

Ở trong đầu hai người, đây chính là một đoạn hành trình trong cuộc đời bọn họ, nhân lúc còn trẻ, sao không điên cuồng một chút đi!

Chạy đến rừng núi hoang vắng, hai chiếc xe chậm rãi dừng lại.

"Cậu muốn đi vệ sinh à?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân gật đầu.

Cố Hải nhe răng cười, "Hai đứa mình cùng đi đi."

Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái, "Cậu cách xa tôi một chút."

Cố Hải không nghe theo, trực tiếp móc chim to ra.

Bạch Lạc Nhân xoay người Cố Hải qua, hai người lưng tựa lưng.

"Không được!" Cố Hải kêu to một tiếng, vội vàng quay người lại, "Bên kia ngược gió, cậu muốn cho cả người tôi đều dính nước tiểu à?"

Bạch Lạc Nhân cười đến bả vai rung lên.

Đã lâu không được thấy Bạch Lạc Nhân nở nụ cười, Cố Hải không dứt ánh mắt ra được, mắt hướng lên mặt cậu liếc một cái, lại hướng xuống dưới liếc một cái, hướng lên trên liếc một lúc, lại hướng xuống dưới liếc một hồi...

Bạch Lạc Nhân hắng giọng một cái, "Nè, anh em, nước tiểu cậu dính lên tay kìa."

Cố Hải liền nhìn xuống dưới xem thử.

"Có đâu? Tay tôi khô mà."

Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.

Cố Hải trong lòng biết bị lừa, chờ lúc Bạch Lạc Nhân kéo quần lên, cố ý đùa giỡn trên cái mông tròn của cậu hai cái.

Giải quyết xong xuôi, Bạch Lạc Nhân thích sạch sẽ lấy ra một bình nước khoáng cho Cố Hải rửa tay.

"Thật lãng phí mà!"

Cố Hải từ lúc trong địa đạo đi ra, cậu đã tập thành thói quen tiết kiệm nước.

Rửa tay xong, hai người tựa lên xe hút một điếu thuốc.

Cố Hải hỏi: "Cậu biết đường không?"

Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Đâu cũng không nhận ra, lần đầu tiên ra ngoài."

"Cậu đừng nói với tôi, cậu chưa từng ra khỏi Bắc Kinh?"

"Câu này nếu cậu hỏi hai tháng trước, tôi thật sẽ nói cho cậu biết là vậy, không may là, vừa mới đi Thiên Tân một chuyến."

"Đi Thiên Tân?" Cố Hải đối với việc này không hề ấn tượng, "Cậu đi Thiên Tân làm gì?"

"Cùng Vưu Kỳ về nhà."

Một mùi ghen tuông bắt đầu tràn ngập trong không khí, Cố Hải phủi một cái tàn thuốc, quay qua nói, "Cậu còn cùng cậu ta bỏ trốn hả?"

Bạch Lạc Nhân giận tái mặt, nói xa xôi: "Có tin bây giờ tôi liền lái xe về không hả?"

Cố Hải cười cười quay qua Bạch Lạc Nhân cắn lên cằm một cái, mùi thuốc lá men theo cằm xông vào mũi, cùng mùi cỏ dại hoa dại lẫn lộn cùng một chỗ, khiến người ta cảm thấy một loại tính cách phóng túng không kềm chế được.

"Quyết định nhanh lên một chút, trạm đầu tiên chúng ta đi đâu?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân vô cùng bối rối, "Tạm thời chưa nghĩ ra."

Cố Hải trầm ngâm chốc lát, "Như vậy đi, tôi có một chiêu."

Bạch Lạc Nhân trơ mắt nhìn Cố Hải cởi giày, ném lên trời, giầy rơi xuống đất chỉ về hướng tây.

"Được rồi, chúng ta cứ theo hướng đó mà đi."

Bạch Lạc Nhân, "..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện