"Ê? Làm sao cậu lại từ bên kia đi tới hả?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân kinh ngạc nhìn Cố Hải.
Cố Hải gấp đến độ môi cũng đều tím ngắt, lúc này nhìn thấy Bạch Lạc Nhân
cầm một xâu kẹo hồ lô ăn mà bên mép đều là mẩu vụn đường, trong lòng có
thể không tức giận hay sao?
Thế là đi tới liền rống một trận,"Cậu đó, chạy đi đâu hả?"
Gương mặt Bạch Lạc Nhân căng thẳng, vui vẻ cũng phai nhạt đi một chút,"Đi mua hai xâu kẹo hồ lô."
Dứt lời đưa một xâu kẹo hồ lô trong tay cho Cố Hải.
Cố Hải không nhận, vẫn đen mặt lại mà chất vấn,"Cậu đi mua kẹo hồ lô sao
không nói với tôi một tiếng? Cậu có biết tôi sốt ruột như thế nào không
hả?"
Bạch Lạc Nhân cũng tức giận,"Tôi nói với cậu rồi, là do bản thân cậu không nghe thấy!"
"Cậu đứng ở trước một đám người đông nghẹt thế kia nói với tôi tôi có thể
nghe thấy hay sao?" Cố Hải hung hăng,"Cậu không thể chờ tôi rồi cùng đi
mua à? Ăn chậm một chút thì thèm chết cậu hay sao?"
Cánh tay Bạch Lạc Nhân đang vươn ra đột nhiên hạ xuống, bộp một tiếng, đem kẹo hồ lô
còn dư lại nện xuống mặt đất, tức giận nói,"Thích ăn cái [bad word] gì
thì ăn!!!"
Ủ rũ quay đầu bước đi!
Cố Hải níu áo Bạch Lạc
Nhân lại, Bạch Lạc Nhân hung hăng hất ra, Cố Hải lại túm lại, Bạch Lạc
Nhân lại hất tay cậu ra. Mới vừa rồi hai người còn vừa nói vừa cười, lúc này lại ở giữa đường giằng co vật lộn. Bạch Lạc Nhân hung hăng đập một
cái lên mặt Cố Hải, tục ngữ nói đánh người chớ đánh vào mặt, lửa giận
của Cố Hải nổi lên, lại quay sang đá một cái lên mông Bạch Lạc Nhân.
Được lắm! Một cú đá này rốt cuộc cũng làm cho Bạch đại gia điên tiết, bây
giờ có nói cái gì cũng không có tác dụng, mặt của Bạch Lạc Nhân tựa như
đít nồi vậy, ngăn một chiếc xe taxi lại liền đi.
Cố Hải đứng ở
trên phố nghiến răng nghiến lợi, bao tuổi rồi còn trẻ con như vậy hả?
Cũng bởi vì một xâu kẹo hồ lô, hai người liền cãi nhau, có thể thấy được việc hoà thuận thật đúng là không phải một sớm một chiều có thể bồi
dưỡng được.
Cố Hải oán hận hít thở mấy hơi, đang định quay về,
đột nhiên liền nhìn thấy cửa hàng bên kia bán kẹo hồ lô, hoá ra chỉ cần
rẽ vào một cái liền thấy. Chợt lại nhìn thấy người còn thật nhiều, lúc
mua hẳn là phải chen chúc nhỉ? Cậu ta không phải là không thích phải
chen chúc hay sao?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn kẹo hồ lô bị ném
xuống đất, còn rất đau lòng. Vì vậy lại đi đến cửa hàng mua xâu kẹo hồ
lô, xách theo mang về nhà.
Bạch Lạc Nhân đã sớm trở lại, đang ở
trong phòng ngủ ổn định lại khí áp, mấy thứ trước khi đi dạo phố mua về
cũng không thèm thu dọn, cứ như vậy quăng ở cửa. Sau khi Cố Hải vào nhà, dưới chân đều là đồ đạc, nào có chỗ mà đặt chân.
Trước hết Cố Hải
đem đồ vật thu dọn xong, sau đó lại cầm một xâu kẹo hồ lô đứng ở cửa,
hắng giọng một cái, Bạch Lạc Nhân lạnh mặt đưa lưng về phía cậu ta, nghe được giọng nói cũng không hề quay đầu lại.
Cố Hải đi vào, để tay lên vai Bạch Lạc Nhân, ngay lập tức nhận lấy một tiếng cút. Cố Hải đưa
kẹo hồ lô đến trước mắt Bạch Lạc Nhân, lại bị Bạch Lạc Nhân quăng trở
lại.
"Thật sự tức giận hả?"
Giọng điệu Bạch Lạc Nhân có chút lạnh lùng,"Cậu không đáng để tôi tức giận!"
"Đến mức đó sao? Không phải cũng chỉ vì một xâu kẹo hồ lô thôi sao? Hơn nữa, đó cũng là cậu ném xuống đất, không phải là tôi đã mua lại cho cậu rồi
hay sao? Nếu như không đủ, trong kia cũng còn có nữa."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân bốc hỏa,"Căn bản cũng không phải là chuyện kẹo hồ lô!"
"Thế vì cái gì? Bởi vì tôi mắng cậu hả? Tự cậu nói xem nào, chuyện hôm nay
có phải là do cậu hay không? Nếu như bình thường thì không sao, thế
nhưng bây giờ là lúc nào hả? Nếu như cậu không tìm thấy tôi cậu có lo
lắng không?"
Bạch Lạc Nhân cố ý làm căng,"Tôi không lo lắng!"
Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân cố ý làm cho cậu tức giận, vì thế liền chỉ lên
má của mình, tố cáo,"Cậu nhìn xem cậu đánh tôi này, đều tím cả rồi, có
ai đánh người như vậy hay sao? Tôi là gì của cậu mà cậu lại đánh tôi như thế hả?"
Ánh mắt hung thần của Bạch Lạc Nhân uy hiếp,"Không phải là cậu cũng đá tôi một cái hay sao?"
"Cái gì hả? Căn bản tôi không dùng sức nha!"
"Dùng hay không cậu biết được hả?"
"Nhìn một chút xem, còn nói không hề tức giận!", nhéo má của Bạch Lạc Nhân
một cái, trêu chọc nói,"Thật sự đá đau hả? Để cho tôi nhìn xem nào, tôi
nhìn xem đá có hỏng mông không nào."
"Cút sang một bên!" Bạch Lạc Nhân tức giận nói.
Cố Hải vui tươi hớn hở cầm lấy kẹo hồ lô ăn một miếng, khen,"Không tồi,
mùi vị thật đúng là rất ngon, cậu không định ăn một miếng hả?" Dứt lời
lại đưa tới bên mép Bạch Lạc Nhân.
Căn bản Bạch Lạc Nhân không hề để ý tới người này đang trêu chọc.
Cố Hải liền thu về, lại ăn thêm một quả, miệng chép chép,"Ừm, vừa ngọt vừa giòn."
Ngay lập tức Bạch Lạc Nhân cảm thấy đứng bên cạnh cậu ta đang là một tên nhóc con.
Cố Hải liên tiếp ăn xong mấy quả, cuối cùng còn lại hai quả, lại đang quơ
quơ trước mắt Bạch Lạc Nhân, còn hỏi," Thật không ăn hả? Nếu không ăn sẽ hết đó."
"Tôi nói không ăn nhất định sẽ không ăn." Bạch Lạc Nhân bực bội nói một câu.
"Hôm nay làm cách nào cũng phải để cho cậu ăn một miếng!"
Dứt lời tuốt một quả cắn ở bên mép, lấy tay siết chặt đầu của Bạch Lạc
Nhân, đưa đến bên miệng cậu. Bạch Lạc Nhân tránh bên trái rồi tránh bên
phải cũng không tránh được, cuối cùng môi bị cọ cọ dính chút kẹo đường,
không thể làm gì khác hơn là há miệng.
Nửa quả hồng núi và đầu
lưỡi người kia cùng nhau xông vào, vị ngọt tràn ngập toàn bộ khoang
miệng, Bạch Lạc Nhân nhai quả hồng cố ý cắn đầu lưỡi Cố Hải một cái, Cố
Hải đau đến mức rụt lưỡi trở lại, sau đó đem mẩu vụn đường bên mép Bạch
Lạc Nhân từng chút từng chút liếm sạch sẽ.
Thế là, hai người nhanh chóng hòa hảo như lúc ban đầu, lại đi tới phòng bếp chuẩn bị một bữa tiệc thật phong phú.
Tay Cố Hải thái thức ăn liên tục nhanh nhẹn, hơi ngừng một lát, liếc mắt
nhìn sang bên cạnh, Bạch Lạc Nhân đang rửa dưa leo, tay siết dưa leo
tuốt lên tuốt xuống, nhìn thấy thế lửa dâm trong lòng Cố Hải lại bốc
lên.
"Cậu rửa như vậy sẽ không sạch được đâu." Cố Hải ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
Bạch Lạc Nhân rất phối hợp trả lời một câu,"Vậy phải rửa như thế nào mới sạch được?"
"Cậu cầm qua đây, tôi biểu diễn một lần cho cậu xem."
Bạch Lạc Nhân đem dưa leo đưa cho Cố Hải, Cố Hải trực tiếp cắm vào trong
miệng, đầu tiên là dùng đầu lưỡi sắc tình liếm liếm, sau đó đem
dưa leo
cắm vào trong miệng, hạ lưu mà phun ra nuốt vào, ánh mắt xấu xa thỉnh
thoảng lại liếc Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm cho
buồn nôn, nhìn thấy cậu ta tỏ ra dáng vẻ say sưa, trực tiếp đem dưa leo
trong miệng cậu ta đoạt lại, liền kéo quần cậu ta xuống, đâm một cái vào cúc khẩu của cậu ta.
Cố Hải tránh không kịp, suýt chút nữa bị
tấn công, may là lực tay cũng không quá mạnh, xương cụt cản đường dưa
leo, tránh được một kiếp nguy hiểm. Sau đó nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đem
dưa leo ném vào trong thùng rác, vẻ mặt còn đau lòng oán giận,"Cậu ném
nó đi để làm gì?"
"Dính một đống nước bọt của cậu rồi, không ném đi giữ lại để thêm buồn nôn hả?"
Cố Hải dí dỏm nói,"Cậu còn chê tôi bẩn hả? Tôi dùng miệng đút cho cậu ăn còn ít hả?"
Bạch Lạc Nhân xấu hổ nghiêm mặt không lên tiếng, một mình rửa chỗ đồ ăn còn lại.
Cố Hải ôm hông của Bạch Lạc Nhân từ phía sau, cằm đặt ở trên bả vai của
cậu, ôn nhu hỏi,"Khi nào cậu có thể làm cho tôi một bữa cơm hả?"
"Không cần suy nghĩ, sẽ không có ngày đó."
Cố Hải kêu oan,"Cái này rõ ràng là cậu đang ứ hiếp người khác hay sao? Làm sao tôi cứ phải phục dịch cậu hả?"
"Không ai ép cậu cả."
Cố Hải phát hận cắn vành tai Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi liếm vài cái bên tai, nhịp điệu trên tay Bạch Lạc Nhân ngay lập tức liền hỗn loạn.
"Này, tôi mua đồ chơi tình dục, cơm nước xong hai ta có thể chơi một chút."
Thân thể Bạch Lạc Nhân cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Cố Hải, hàm răng mài
ken két,"Quả nhiên cậu!!! Không muốn chơi, bản thân cậu tự chơi đi!!!"
"Chơi rất thích!" Cố Hải mạnh mẽ xúi giục.
Cuối cùng Bạch Lạc Nhân không hề kháng cự lại mê hoặc, tò mò hỏi một câu,"Cậu mua cái gì? Trước hết để cho tôi xem một chút."
"Chà chà..." Cố Hải cười xấu xa,"Vừa rồi ai nói không muốn chơi?"
"Trước tiên cho tôi xem một chút đi!"
Cố Hải cười đến vô sỉ dâm loạn,"Chốc nữa rồi hãy nói, tôi sợ bây giờ mà
lấy ra cậu liền muốn chơi ngay lập tức, đến lúc đó ngay cả cơm cũng
không ăn ngon."
Cố Hải càng nói như vậy, trong lòng Bạch Lạc Nhân
càng không rõ ngọn nguồn, thế là thừa dịp lúc Cố Hải xào rau, đi vào
phòng ngủ không ngừng tìm kiếm. Tủ quần áo, giá sách, ngăn kéo bàn học,
dưới gối... Toàn bộ nơi có thể giấu đồ đều tìm một vòng, cứ thế không hề phát hiện vật gì khả nghi,"Ăn cơm thôi, bảo bối." Cố Hải ở bên ngoài
hô một tiếng.
Bạch Lạc Nhân đành phải không tìm nữa mà đi ra.
Hôm nay là tết ông Công ông Táo, lớn bé thì cũng được coi như một ngày lễ,
lại vừa mới thoát khỏi đại họa, nên hai người quyết định uống một chén.
Vốn là trước khi ăn cơm giao hẹn trước, chỉ uống một chén, tuyệt đối
không uống hơn, kết quả càng trò chuyện càng hưng phấn, không ý thức
được chén thứ hai đã xuống dạ dày, Cố Hải cố ý rót thêm cho Bạch Lạc
Nhân, thế là lại rót một chén nữa, kết quả càng rót lại càng hăng.
Bạch Lạc Nhân uống nhiều rồi, tuyệt đối sẽ biến thành một thằng dở hơi, Cố
Hải chính là muốn nhìn điểm này của cậu, mới ra sức tìm cơ hội rót rượu
vào miệng cậu.
Hai người xiêu vẹo ở trên ghế salon trên bàn trà
đặt một cái gương soi mặt nhỏ, Bạch Lạc Nhân nhìn thấy mặt của mình đỏ
bừng, cho rằng thứ gì đó dính vào, liền dúi đầu vào hõm vai Cố Hải,
không ngừng cọ, cọ xong lại nhìn xem, lại thấy đỏ hơn.
"Quỷ quái." Bạch Lạc Nhân lẩm bẩm.
Tinh thần Cố Hải say, thân thể còn rất tỉnh táo, vì vậy liền túm Bạch Lạc
Nhân một cái, nói,"Cậu muốn cọ thì cọ, nhưng phải cọ ở đây." Dứt lời
liền chỉ chỉ xuống đũng quần mình.
Đầu Bạch Lạc Nhân trong nháy
mắt liền úp xuống, giống như một quả cầu sắt đập lên thằng nhỏ của Cố
Hải, Cố Hải ngao ngao kêu một tiếng.
Bạch Lạc Nhân nâng nửa khuôn mặt lên, len lén phóng ánh mắt qua liếc mắt nhìn Cố Hải, cười đến mức hư hỏng xấu xa.
"Ăn một miếng, ngon lắm ăn đi." Cố Hải móc chim to ra, đặt ở bên mép Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, đầu xoay qua, gáy hướng về phía Tiểu Hải Tử.
Cố Hải đột nhiên nhớ tới cái gì đó, một tay kéo Bạch Lạc Nhân dậy,"Đúng
rồi, tôi mua đồ chơi tình dục còn chưa kịp chơi đâu nhé!"
Bạch Lạc Nhân vừa nghe cái này tinh thần liền tăng lên vùn vụt, sống lưng thẳng vô cùng.
"Đúng, đúng, nhanh đi lấy ra đây, nhanh chóng lên."