Một phút đồng hồ sau, Cố Hải đã trở lại, Bạch Lạc Nhân say khướt liếc mắt nhìn sang, trong
nháy mắt liền ngẩn ngơ tại chỗ. Cậu ta cho rằng Cố Hải sẽ cầm một cái
dương vật giả chạy điện hoặc là vài loại thuốc kích dục gì đó, nào nghĩ
tên này lại ôm hai bộ quần áo lảo lảo đi tới, nếu như quần áo xuyên thấu hoặc ít ra cũng phải cắt khoét gì đó, nhưng mà con mẹ nó, lại kín không kẽ hở!
Cố Hải cầm quần áo lắc lắc trước mặt Bạch Lạc Nhân, tỏ vẻ dâng vật quý lên vua.
Kỹ lưỡng nhìn một cái, một chiếc áo bành tô quân đội thập niên sáu mươi,
bông vải trong ống tay áo thậm chí còn lòi cả ra, còn có một món là áo
bông màu hồng chắc cũng cùng niên đại, mặt trên còn in hai đóa hoa mẫu
đơn, nở rộ tươi đẹp đến loá mắt, lộ ra nồng nặc mùi vị làng quê ngày
xưa.
Chẳng qua là Bạch Lạc Nhân chỉ uống say, thế nhưng chỉ số
thông minh chưa hề giảm xuống, cũng chả để cho người khác lừa gạt
mình!!! Lập tức túm hai tai Cố Hải kéo thật mạnh, tư thế tỏ ra muốn liều mạng.
"Cậu thấy ai mang áo bành tô quân nhân và áo hoa làm đồ chơi tình dục hả?!"
Trách không được tìm mãi không ra, đương nhiên là có thể nhìn ra hai bộ quần
áo chói mắt này, chỉ là không hiểu được để làm gì, cứ nghĩ là của hồi
môn của chủ cho thuê nhà rơi ở chỗ đó!
Cố Hải vội vàng giải cứu hai lỗ tai của mình, sau đó giải thích,"Cái này để chơi trò đóng vai nhân vật."
"Đóng vai nhân vật?" Bạch Lạc Nhân liếc mắt quét Cố Hải,"Đóng vai gì mà vai hả?"
"Tôi đó..." Cố Hải chỉ chỉ bản thân mình,"Đóng vai lão thôn trưởng!"
"Cậu!" Cố Hải dừng lại một chút.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân thành thật chờ đợi.
"Đóng vai cô vợ trẻ yếu đuối!"
Tay của Bạch Lạc Nhân lại đưa tới phía Cố Hải, Cố Hải vội vàng bảo vệ lỗ tai của mình.
"Dựa vào cái gì tôi phải đóng vai cô vợ trẻ yếu đuối? Vì sao cậu lại không đóng vai đó?"
"Đừng ồn ào, xuỵt xuỵt!" Cố Hải dựng thẳng ngón tay, vẻ mặt tỏ ra thần
bí,"Tôi cho cậu biết nha, cái áo bông này quá nhỏ, vai tôi lại quá rộng, không thể mặc được."
"Cậu cho rằng tôi ngốc hả?" Bạch Lạc Nhân cũng trợn mắt dựng lông mày,"Quần áo hai chúng ta đều chung một size!"
"Không tin tôi mặc cho cậu xem một chút!"
Dứt lời, Cố Hải cầm áo bông tới, mặc xong một tay áo, sau đó đem một cái
tay áo khác vòng lại một vòng xỏ xỏ, như thế chẳng khác nào đem áo bông
từ phía sau lộn một vòng, mặc được vào mới là lạ.
"Cậu xem, tay áo này có thể mặc được hay không?" Cố Hải làm ra vẻ bất đắc dĩ nhìn Bạch Lạc Nhân.
Hai mắt Bạch Lạc Nhân sững sờ nhìn, đại khái là cảm thấy Cố Hải mặc bộ áo
bông hoa này quá chọc cười, sau đó hồ hồ đồ đồ cười theo, cũng không hề
nghĩ đến tương lai, liền ra sức mà gật đầu,"Thật đúng là mặc không
được!"
"Đúng không? Tôi có thể lừa cậu hay sao?"
Nói xong, liền cưỡi áo bông ra mặc vào cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân mặc có
chút ngắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tác dụng một chút nào, sau khi mặc vào thấy cả người thay đổi thành quê mùa. Cố Hải lại lấy ra một cái quần thun cho Bạch Lạc Nhân mặc, Bạch Lạc Nhân vừa nhìn cái quần màu
xanh lá, nói không mặc gì hết.
"Làm gì có cái áo hồng nào phối với quần xanh lá?"
Cố Hải quả thực vẫn đem quần mặc vào cho Bạch Lạc Nhân, còn ra sức mà lừa
dối,"Chỉ có phối hợp kiểu này, mới có thể thấy được đậm chất phụ nữ nông thôn thuần khiết hiền lành."
"Tôi không muốn diễn phụ nữ nông thôn!" Bạch Lạc Nhân ồn ào.
Cố Hải giả vờ giận nhìn Bạch Lạc Nhân,"Quần áo cũng đều thay xong rồi không thể đổi ý."
Lại làm một chút công tác tư tưởng, cuối cùng Bạch Lạc Nhân cũng đồng ý phối hợp, thế là Cố Hải mở cửa đi ra ngoài.
"Ầm ầm ầm!" Tiếng đập cửa.
Bạch thiếu phụ mở cửa ra, Cố thôn trưởng phong trần mệt mỏi đứng bên ngoài.
Dựa theo kịch bản thương lượng trước, Bạch thiếu phụ mở miệng hỏi,"Thôn trưởng, sao trễ như thế mới đến hả?"
Cố Hải nhìn thấy bộ dạng đáng thương tỏ ra khờ khạo pha chút ngốc nghếch
của Bạch Lạc Nhân, ngay lập tức cảm thấy người mở cửa cho mình không
phải người vợ có chồng bất lực, mà là thiếu phụ mặc áo bông mở cửa cho
kẻ bất lực là mình.
"Cậu làm thế này không được!" Cố Hải đưa ra
góp ý,"Khi nói những lời này cậu phải vừa thẹn vừa mừng! Vì sao thẹn
thùng hả? Bởi vì cậu đang yêu đương vụng trộm với tôi, vì sao mừng hả?
Bởi vì chồng cậu không thỏa mãn được cậu, cậu đã trông ngóng tôi nhiều
ngày rồi."
Bạch Lạc Nhân hiểu ngầm trong lòng.
Cố Hải phất tay một cái,"Bắt đầu lại lần nữa."
Thế là lại ra cửa.
Bạch Lạc Nhân mở cửa, lần này đã nhớ kỹ, vừa cười vừa nói,"Thôn trưởng, sao trễ như thế mới đến hả?"
Cái nụ cười này ngay lập tức từ khờ ngốc biến thành dáng vẻ ngây thơ dễ
thương, Cố thôn trưởng suýt chút nữa đi ngay đến nhéo má của Bạch thiếu
phụ, thế nhưng dựa vào hình tượng thôn trưởng đức cao vọng trọng vẫn
phải giữ hình tượng, Cố thôn trưởng vẫn kiềm chế dâm ý trong đầu.
Ông ta quang minh chính đại lẫm liệt mà cất bước vào nhà, chờ đến khi cửa vừa đóng, ngay lập tức lộ ra nụ cười bỉ ổi lỗ mãn.
"Chồng em không có nhà hả?" Bàn tay to nắm cằm Bạch thiếu phụ.
Bạch thiếu phụ cắn cắn môi, không lên tiếng, kỳ thực cậu quên lời thoại, lại chó ngáp phải ruồi mà làm ra vẻ mặt 'thèm tình còn kiêu', ngay lập tức
mê hoặc Cố thôn trưởng đến cuống cả lên.
Cố thôn trưởng đem Bạch thiếu phụ đẩy đến góc tường, hôn hít thở hồng học vào cổ của 'cô ta', vẻ mặt tỏ ra rất cấp bách.
"Cố thôn trưởng, ngài đang muốn làm gì vậy?" Bạch thiếu phụ làm ra vẻ muốn đẩy ra.
Cố thôn trưởng gian tà cười cười,"Cô nói xem tôi đang muốn làm gì hả?"
Đưa tay luồn vào trong quần Bạch thiếu phụ.
"Chà chà... Còn không mặc quần lót luôn hả? Có phải là biết hôm nay tôi tới không?"'
Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật."Trước khi diễn trò cậu cởi cho tôi mà."
Động tác của Cố Hải dừng một chút, đen mặt lại đánh một cái lên mông Bạch
Lạc Nhân, giáo huấn nói,"Nhập vai một chút, cái gì mà diễn trò hả? Ai
diễn trò với cậu hả? Bây giờ cậu chính là Bạch thiếu phụ, tôi chính là
Cố thôn trưởng!"
Bạch Lạc Nhân nóng nảy, nện một đấm lên ngực Cố Hải,"Không chơi nữa!"
"Được được được, chính là tôi cởi, chính là tôi cởi, thôn trưởng cởi cho
thiếu phụ, thôn trưởng muốn làm thiếu phụ, mặc quần thì làm sao mà làm
hả? Đúng không?"
Bạch Lạc Nhân rất nhanh lại nhập vai,"Thôn trưởng, chồng tôi một lát liền trở về, ngài mau đi đi!"
"Ông ta trở về thì làm sao? Ông ta trở về thật đúng dịp, phải để cho ông ta
nhìn, đàn ông đích thực là như thế nào!" Dứt lời liền đi đến cởi quần
Bạch thiếu phụ xuống.
Bạch thiếu phụ giãy giụa không cho cởi,
dáng vẻ tỏ ra cầu khẩn nhìn Cố thôn trưởng,"Thôn trưởng, ngài đừng như
vậy, chồng tôi đã bắt đầu hoài nghi, tôi sợ..."
"Sợ cái gì? Bản thân ông ta là kẻ bất lực, còn không cho người khác yêu thương vợ ông ta hả?" Đây là cái logic gì!!!
Bạch thiếu phụ vẫn giãy giụa như trước, càng giãy giụa Cố thôn trưởng càng
mạnh hơn, càng hăng say miệng càng dâm hơn,"Con điếm thối tha, để cho
tôi làm đến trăm lần rồi, còn nhăn nhăn nhó nhó cho ai xem? Nhanh dạng
chân rộng ra cho ông, không thì ông đây cưỡng hiếp cô!"'
"Cố thôn trưởng, chồng tôi về rồi!" Bạch thiếu phụ đột nhiên kinh hãi hô một tiếng.
Cố thôn trưởng lộ ra nụ cười dã thú,"Đúng lúc để cho ông ta nhìn một chút!"
"Không phải, ông ta thật sự về, tôi còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa."
Đây là lời thoại lúc trước viết ra, cho nên khi Bạch thiếu phụ hoảng hốt lo sợ, Cố thôn trưởng vẫn phải không nói lời gì mà cứng rắn đến cùng. Thế
là lúc này Cố thôn trưởng xé áo bông của Bạch thiếu phụ ra, ra sức xoa
nắn hai điểm trước ngực Bạch thiếu phụ.
"Thật sự có tiếng đập cửa!"
Giãy giụa nhẹ nhẹ một chút đó là tình thú, giãy giụa kịch liệt...thì nó phá
hỏng bầu không khí, đặc biệt là lúc một người vợ đưa chân ra đá một cái
lên đũng quần bạn thì có là người đàn ông thú tính cũng phải tỉnh táo.
"Ầm ầm ầm!"
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân trao đổi ánh mắt với nhau, không phải chứ? Kẻ bất lực thật sự về hả?
Cố Hải đứng dậy lảo đảo đi ra mở cửa, quả nhiên Bạch Lạc Nhân uống rất
nhiều rồi, chẳng những không thừa dịp trong khoảng thời gian này đem áo
bông cởi ra, lại còn thắt thêm nút buộc một lần nữa, thật chỉnh tề đứng ở cửa đón khách.
Giây phút cửa mở ra, Cố Dương cho rằng bản thân mới xuyên không về thập niên 60.
Một người quân nhân mặc áo bành tô phối giày đi tuyết, một người mặc áo
bông hồng phối với quần xanh lá, đây là cái trò gì vậy hả?
Bạch
Lạc Nhân nhập vai quá sâu, không rút ra được, lúc này nhìn thấy Cố
Dương, thản thốt mà kêu lên một câu,"Kẻ bất lực, anh đã trở về..."
Gương mặt lạnh lùng của Cố Dương hiện lên vô số sợi kẻ đen, rất nhanh liền đan thành lưới.
Từ lúc Cố Hải nhìn thấy gương mặt Cố Dương, cậu ta liền minh mẫn, anh nói
xem anh tới lúc nào không được hả? Hết lần này tới lần khác đến đúng lúc này để phá hoại! Trong lòng đang chán ghét mà mắng chửi, đột nhiên nhìn thấy vợ mình ôm cánh tay người ta, còn con mẹ nó ủy khuất theo chồng
giải thích, nói hôm nay thôn trưởng tới đây thăm hỏi quần chúng nhân
dân, hai chúng ta vẫn là vợ chồng.
Cố Hải nóng nảy, một tay túm Bạch Lạc Nhân trở về, tức giận nói,"Cậu nhìn xem cậu giỏi chưa kìa, cậu là vợ chồng với ai hả?"
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải mắng đến ngốc nghếch, quay đầu nhìn Cố Dương một
cái, sau đó lại nhìn Cố Hải một cái,"Này, tôi phát hiện hai người dáng
dấp giống nhau nha, kẻ bất lực và lão thôn trưởng sẽ có một người là
giả, hay là anh ta là kẻ bất lực, cậu cũng là kẻ bất lực!"
Xong rồi, tác dụng của rượu này quá chậm.
Từ khi Cố Dương ngửi thấy được khắp phòng đều là mùi rượu, liền biết hai
thằng nhóc trúng gió dâm, lúc đầu anh ta còn muốn đến chào hỏi, ngày mai trở về Bắc Kinh, kết quả nhìn hai người bọn họ như thế này, có nói cũng như không. Vì vậy dưới cảnh tượng áo bông của Bạch Lạc Nhân bị xé một
chút, cộng với anh mắt Cố Hải rất có thâm
ý, Cố Dương trực tiếp đi ra
ngoài.
Sau khi Cố Dương đi, Bạch Lạc Nhân còn hướng về phía cửa
ngây ngẩn một lát, thấy thế ghen tuông của Cố Hải lại bùng phát , vội
vàng đem thiếu phụ ôm vào trong lòng, bá đạo hôn lên,"Đừng nhìn nữa,
nhìn nữa thì anh ta cũng không phải chồng cậu."
Bạch Lạc Nhân còn chưa hiểu gì,"Người vừa đi là kẻ bất lực hay là thôn trưởng?"
Lần này Cố Hải đổi giọng,"Người vừa đi là thôn trưởng, tôi mới là kẻ bất
lực, tôi mới là chồng cả của cậu." Dứt lời lấy tay đùa giỡn trên gò má
đỏ bừng của Bạch Lạc Nhân một cái.
"Vậy vì sao cậu lại mặc áo bành tô của thôn trưởng hả? Cởi ra, tôi cầm đến cho ông ấy."
Bạch Lạc Nhân làm ra vẻ muốn kéo.
Cố Hải nắm lấy tay cậu,"Làm sao? Yêu đương vụng trộm rồi thì nghiện hả?
Không còn để chồng mình vào trong mắt à, theo tôi vào nhà, tối hôm nay
chúng ta tính sổ một trận thật tốt."
Ngay sau đó, Cố Hải từ vai lão thôn trưởng biến thành kẻ bất lực.
"Cậu nghe cho kĩ đây, bây giờ tôi là kẻ bất lực, còn cậu là vợ của tôi, tôi
bất lực, chỉ có thể nhìn không thể đè, cho nên cậu phải cố gắng làm
trách nhiệm của người vợ, phải kích dục cho tôi xem, để cho tôi nhìn
thấy liền mê mệt nổi hứng thú."
Cố Hải tưởng rằng, sau khi cậu ta nói xong cái này sẽ phải làm công tác tư tưởng mới có thể mời được vị
ông nội này làm theo, kết quả hôm nay Bạch thiếu phụ rất tự giác, trực
tiếp đem áo bông cởi ra sau đó leo lên giường, nhân tiện còn châm một
điếu thuốc.
Ngực Bạch Lạc Nhân vốn đã hồng hào do uống rượu, sau
đó nhẹ nhàng phun một ngụm khói, đem cơ ngực hồng hào phủ lên một lớp lờ mờ không rõ, ánh mắt như có như không quay sang liếc nhìn Cố Hải, chính trực, nam tính mạnh mẽ, nhưng lại mang theo một tia mị hoặc dâm tà.
Nửa thân trên của cậu đều trần trụi ra, toàn thân chỉ mặc duy nhất một cái
quần, có thể mặc quần thun khêu gợi đến như vậy cũng chỉ có Bạch Lạc
Nhân mới làm được, vì đôi chân cậu dài, thẳng tắp, cậu ta đem đôi chân
mình dạng ra, đường cong thân thể cường tráng trơn nhẵn lưu loát, vật
giữa hai chân hơi nhô lên, tiểu quái thú còn đang ngủ say khẩn cấp liền
bị đánh thức.
Ngón tay của Bạch Lạc Nhân kẹp điếu thuốc chậm rãi
di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng ở vật giữa hai chân, chậm rãi xoa
nắn, động tác rất chậm rất giày vò, cũng như hô hấp của cậu, nặng nề mà
thong thả, kèm theo khói nhả ra, tràn ngập cả phòng. Ánh mắt của cậu vừa kiêu ngạo vừa uể oải, như đã định trước người kia chỉ có thể đứng ở xa
nhìn mà không thể xông tới mà dâm ô, khóe miệng ngậm điếu thuốc thỉnh
thoảng nhếch lên, giống như đang chế nhạo và xem thường người đang đứng
nhìn, rồi lại mang theo nồng nặc mùi khiêu khích.
Con ngươi của
Cố Hải chợt co rút mạnh một cái, hơi thở tràn đầy mùi máu tươi, Bạch Lạc Nhân cứ như vậy mà làm cho cậu ta điên cuồng! Sau này cho dù khuynh gia bại sản, cũng phải mua hai bình rượu đặt sẵn ở nhà, phúc phận đời này
hoàn toàn trông cậy vào nó!
Tiểu quái thú giữa hai chân Bạch Lạc
Nhân đang từ từ thức tỉnh, như ẩn như hiện mà hiện lên bên mép quần,
Bạch Lạc Nhân đưa tay vào trong quần, cổ hơi ngửa ra sau, phát ra tiếng
thở dốc ghẹo người, đồng thời tăng nhanh động tác trong tay.
Điếu thuốc trong miệng cậu vẻn vẹn chỉ còn lại nửa đoạn, giống như sự kiên
nhẫn của Cố Hải, tay của cậu lại cầm siết chặt , sau đó lại nhấp một
ngụm hít một hơi rồi phun ra, khói thuốc nhanh chóng lại tan ra.
Bạch Lạc Nhân lại đem quần kéo xuống một chút, đã có thể thấy được toàn bộ
quá trình tay cậu trượt lên trượt xuống và bộ lông rậm kia, nhưng không
thấy được vật cậu đang nắm trong tay. Ánh mắt Cố Hải gắt gao nhìn chằm
chằm chỗ đó, ngọn lửa nóng bỏng giống như là muốn đốt sạch cái quần kia, để cho toàn bộ lãnh địa bí mật bên trong đều bại lộ trong tầm mắt của
cậu.
Điếu thuốc đã rít đến đầu lọc, Bạch Lạc Nhân dập tắt tàn thuốc, sâu kín phóng ánh mắt qua liếc mắt nhìn Cố Hải.
Cố Hải cũng không nhịn được nữa, giống như mãnh hổ xuống núi nhào lên trên người Bạch Lạc Nhân, cứng rắn mà xé rách quần của cậu.
"Không phải cậu bất lực hay sao?" Bạch Lạc Nhân cố ý hỏi.
Cố Hải hung hăng đáp lại,"Đã được cậu chữa khỏi!"
Sau khi pít-tông vận động điên cuồng, hai người lần đầu bắn ra, cự vật hai
người vẫn còn rất cứng, rượu cồn thúc giục dẫn dụ làm cho hai người rất
nhanh lại bắt đầu tiếp đợt thứ hai, lần này Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên
người Cố Hải, mãn nguyện đung đưa vòng eo, Cố Hải thì nằm ở trên giường, thản nhiên châm một điếu thuốc, vừa rít vừa thưởng thức động tác của
Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cúi người xuống, hôn xuống miệng Cố
Hải hít lấy khói, sau đó lại phả toàn bộ khói lên mặt của Cố Hải, Cố Hải lại tiếp tục rít một hơi rồi ngậm chặt trong miệng, chờ Bạch Lạc Nhân
hôn qua, lại đem miệng đầy khói chuyền vào trong miệng cậu, khói từ mũi
hai người tràn ra ngoài.
Thân thể và trái tim hai người đều say.
Cố Hải nâng hông của Bạch Lạc Nhân lên, đột nhiên phát lực tại cúc khẩu
đâm rút một trận mãnh liệt, Bạch Lạc Nhân bị khoái cảm kích thích tập
kích bất ngờ liền rời môi Cố Hải, cắn lên cằm cậu ta, kêu
rên,"Đừng...Nhanh quá!..."
Cố Hải khẽ cười buông Bạch Lạc Nhân ra, "Vậy cậu tự giữ tốc độ đi."
Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, tay ấn lên ngực Cố Hải, chậm rãi hoạt động hông của
mình, cự vật giữa hai chân ngẩng lên thật cao, Cố Hải đưa tay tới vuốt
ve, theo phản xạ Bạch Lạc Nhân tăng nhanh tốc độ, khuôn mặt vì kích động mà vặn vẹo, trong mắt của Cố Hải đặc biệt mê người.
Cố Hải đưa
tay đến trên mặt của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lại cúi người hôn môi
cùng Cố Hải, hai người cùng nhau di chuyển, tiếng thở dốc động tình và
tiếng kêu rên hoà với nhau mà phát ra âm thanh ưm ưm vang dội.
"Có phải chỗ này không? Hửm? Có phải chỗ này không?....."
"Ừm...Ừm... Cố Hải..."
Cố Hải dùng đầu khấc đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân, sau đó
thô bạo gầm nhẹ một tiếng, trên bụng cậu có một mảng dịch thể trơn đục,
còn toàn bộ tinh trùng của cậu bắn vào trong cơ thể Bạch Lạc Nhân.
"Nhân Tử, tôi yêu cậu." Cố Hải mượn rượu bày tỏ xúc động một lần.
Hai gò má Bạch Lạc Nhân nóng lên dán vào gò má của Cố Hải, thản nhiên đáp lại một câu,"Được."
"Được?" Cố Hải nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân,"Chỉ một chữ này thôi, không còn gì nữa hả?"
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại ừm một tiếng, Cố Hải lại đẩy cậu ta, đầu Bạch Lạc Nhân trực tiếp trượt xuống cái gối phía bên cạnh. Này? Cậu đừng ngủ mà! Cố Hải lay động hai cái, một chút phản ứng Bạch Lạc Nhân cũng không có. Nằm xuống một cái, liền ngủ say, say đến mức dù Cố Hải bực bội đến
nghẹn nín, cũng không nỡ đánh thức cậu ta dậy.
Quên đi, coi như cậu thiếu tôi một câu, ngày nào đó nhớ bổ sung!