Thượng Ẩn

Hai Người Đêm 30


trước sau

Đêm 30, bốn phía biệt thự quân khu đều yên tĩnh, hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí lễ mừng năm mới.

Khương Viên khe khẽ thở dài,"Tết năm ngoái tốt xấu còn có một thằng nhóc, năm nay thì chỉ có hai người chúng ta, năm cũ trôi đi, thật làm cho lòng người chua xót quá."

Cố Uy Đình ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn Khương Viên,"Tôi cần phải để cho bà một mình qua năm mới, như vậy sang năm tôi trở về cùng bà, bà sẽ không cảm thấy xót xa trong lòng."

"Ông thật đáng ghét!" Khương Viên bĩu môi," Nếu như đến ông cũng không về, tôi cũng không biết bản thân sống vì ai nữa."

"Con cái là vật ngoài thân, mặc dù chúng nó không đi, cũng sẽ không thuộc về bà. Chờ đến khi bọn nó lập gia đình, vẫn là chỉ có một mình tôi mừng năm mới với bà, nếu như bà cảm thấy cô đơn, có thể sinh thêm một đứa."

"Ông cho là con cái nói sinh là có thể sinh hả? Một mình tôi thì sinh thế nào?"

Cố Uy Đình cười cười,"Tôi có thể giúp đỡ một chút."

"Ông..." Khương Viên tức đến buồn cười,"Vì sao trước đây không hề phát hiện mồm mép ông cũng láu lỉnh như thế?"

" Quá khen, so sánh với lão Bạch vẫn còn kém một đoạn."

Khương Viên hơi trề môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia ửng đỏ, ánh mắt ảm đạm cuối cùng cũng có vài phần rực rỡ.

"Kỳ thực, chúng ta thực sự có thể suy nghĩ có thêm một đứa bé. Tiểu Hải và Lạc Nhân mới mười tám tuổi, tuổi tác chúng ta cũng không lớn, lại có khả năng nuôi dưỡng, nhà nhiều con, cuộc sống sinh hoạt sẽ phong phú hơn rất nhiều phải không?"

" Tôi không hề có ý kiến." Cố Uy Đình nheo hai hàng lông mày," Dù sao đối với Cố Hải tôi cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, nếu như bà có thể sinh thêm cho tôi một đứa nữa, cũng coi như tôi có thêm một phần hy vọng và gửi gắm."

Đôi mắt Khương Viên chớp động,"Nếu như chúng ta thật sự có con, ông sẽ cưng chiều nó hay là nghiêm khắc quản giáo?"

"Cưng chiều? Tôi dám cưng chiều hay sao? Bà nhìn mà xem Cố Hải bị tôi nuông chiều thành cái dạng gì rồi?"

"Ặc..." Khương Viên bị dọa đến mặt xinh đẹp biến sắc,"Ông đối với Tiểu Hải cũng có thể gọi là cưng chiều hả? Vậy ông muốn nghiêm khắc quản giáo, đứa nhóc không biết bị ông giày xéo thành cái dạng gì hả?"

"Dù sao nó không khỏe mạnh ngoan cường, thì cũng không chịu nổi tôi lăn qua lăn lại."

"Ông nói như vậy, tôi nào còn dám muốn sinh nữa hả?" Trái tim Khương Viên cũng lạnh đi một nửa.

Cố Uy Đình cười nhạt,"Nếu đúng là nó ngay cả dạy dỗ của tôi cũng đều không chịu nổi, thì làm sao xứng làm con trai của tôi hả? Con trai như vậy sinh ra thì có ích lợi gì?"

"Nếu theo như ông nói, những đứa bé sinh ra bị bệnh bẩm sinh, nên bóp chết hả? Con cái không phải đẻ ra để dùng, mà đẻ ra để yêu thương, bây giờ tôi cũng muốn có một đứa con gái, có thể cả ngày dính với tôi, khóc thút thít, nghĩ tới liền thấy hạnh phúc."

"Từ khi nào bà trở nên có tình mẹ như vậy?" Cố Uy Đình liếc mắt nhìn Khương Viên.

Khương Viên thở dài,"Từ lúc con trai đi, tôi liền giác ngộ, tôi đã từng theo đuổi những thứ phù du, đến khi con cái không ở bên cạnh, tất cả những thứ đó đều không có ý nghĩa."

Cố Uy Đình ung dung thản nhiên ăn cơm.

"Có phải là tôi đã trở nên quá già rồi hay không? Có phải là ông đã có chút chán ghét tôi không?"

"Chán ghét cũng sẽ không đổi lại, tôi là người sợ phiền toái."

Khương Viên,"...!!!"

Ăn xong bữa cơm tất niên, cuối cùng Cố Uy Đình nói với Khương Viên,"Chơi hết ngày mai, bà sẽ theo tôi vào quân đội chứ?"

"Theo vào quân đội?" Mắt Khương Viên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cố Uy Đình gật đầu,"Ừm theo vào quân đội, cùng tôi quay về đơn vị."

Đêm khuya, những căn nhà khác đèn vẫn sáng choang, hôm nay Khương Viên lại đi ngủ thật sớm, có lẽ đã tháo gỡ được gánh nặng xuống, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nằm ở trên giường liền ngủ được.

Cố Uy Đình lại không hề buồn ngủ, một mình đứng phía trước cửa sổ, nheo lông mày suy nghĩ, vì sao mình lại nhớ thằng con trai vô sỉ kia như vậy?

Thằng con trai vô liêm sỉ của ông và thằng con trai vô liêm sỉ của lão Bạch, đang đứng ở trên quảng trường bắn pháo hoa, chơi rất vui vẻ hạnh phúc.

Cố Hải cầm hai ống pháo lớn, trực tiếp cầm ở trên tay, Bạch Lạc Nhân muốn đến ngăn cản, lửa đã bắt đầu bén, Bạch Lạc Nhân lùi lại phía sau hai bước, tiếng pháo nổ bên tai như sấm sét.

Sau khi vang lên, ống pháo còn ở trên tay Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nghĩ lại còn rùng mình.

"Cậu đần phải không? Có ai cầm pháo trên tay rồi đốt không hả?"

Cố Hải vẫn rất đắc ý,"Cậu dám hay không?"

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,"Cái đó đã coi là chịu đựng hả? Có bản lĩnh cậu bỏ vào trong quần mà đốt."

"Cậu..." Cố Hải bị tức mà nở nụ cười,"Có tin tôi nhét vào trong bông cúc của cậu đốt không?"

Bạch Lạc Nhân xù lông, đuổi đánh Cố Hải.

"Đừng đánh, sắp đầu năm mới đánh người sẽ không may." Cố Hải vòng cánh tay ôm cổ của Bạch Lạc Nhân," Chúng ta còn đầy pháo hoa chưa bắn đâu, gần mười hai giờ rồi, cần phải tận dụng thời gian nữa!"

Vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhau đi đến xe.

Toàn bộ pháo hoa Cố Hải đều đặt ở trong cốp sau, vừa mở ra đang muốn đem hết ra bên ngoài, kết quả quên trong tay còn có một điếu thuốc đang hút dở, nhìn thấy sợi dây pháo đã dính lửa đang loẹt xoẹt cháy, lần này Cố Hải không có cách nào khác bình tĩnh được, liền lôi Bạch Lạc Nhân bỏ chạy.

Bạch Lạc Nhân còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đột nhiên một trận tiếng nổ mạnh vang lên, hơn mười quả pháo hoa bay lên không, mười mấy quả pháo hoa cùng bay lên nổ cùng một lúc, trong bầu trời đêm pháo hoa sáng rực rỡ. Nhưng chuyện còn chưa hết, ngay sau đó tiếng nổ mạnh dày đặc liên tiếp, pháo hoa bắt đầu không đi đúng đường, rơi toán loạn, có mấy quả rơi xuống dưới chân dày đặc nổ tung. Lại nhìn lên xe của Cố Hải, lửa trong xe bùng lên rừng rực, sau đó bùng lên thật lớn, nhiễm đỏ cả một góc trời.

Qua một lúc lâu, Cố Hải lúng ta lúng túng nói,"Thuận lợi may mắn."

"Thuận lợi may mắn cái gì hả?" Bạch Lạc Nhân gào thét,"Xe này là mua trái pháp luật đó! Lúc cậu lấy pháo hoa ra sao không để ý một tý hả? Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đi cứu hỏa đi!"

Cố Hải níu Bạch Lạc Nhân lại,"Không cần đi, dập tắt cũng toi công, tiền sửa chữa còn không bằng mua một chiếc xe mới!"

Bạch Lạc Nhân đau lòng nhìn cái xe yêu thích vo thành một nắm, đúng là một bó tiền lớn đang cháy mà, Cố Hải nhìn
thấy bộ dáng đó của cậu, nhịn không được trêu nói,"Xã hội bây giờ, không đốt một chiếc xe sẽ không có mặt mũi nhận mình là người tài phiệt đời thứ hai."

Bạch Lạc Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì là ngoài ý muốn, làm cho kế hoạch đốt pháo của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân hỏng bét, hai người lái chung một chiếc xe đi về, đường phố vừa mới bắt đầu náo nhiệt, pháo hoa nhiều màu rực rỡ nở rộ trong màn đêm ngoài cửa xe, ánh mắt của Bạch Lạc Nhân nhìn ra ngoài cửa kính, trong lòng không khỏi cảm khái, sớm biết chiếc xe kia bị hỏng, vừa rồi đã đứng ngắm pháo hoa một chút, bầu trời đêm lúc đó nhất định rất đẹp nhỉ!

Có một số thứ, nhất định phải trả giá bằng việc hủy diệt để đổi lấy, nếu đã phải trả giá, sao không quý trọng phần hạnh phúc không dễ mà có chứ?

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân quay trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ led trong xe, vừa lúc đồng hồ điểm mười một giờ năm mươi chín phút, Bạch Lạc Nhân nín thở tập trung tinh thần, chờ con số kia nhảy sang số 0 giờ, sau đó nhanh chóng quay đầu.

"Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

Gần như mở miệng cùng lúc, lại cùng lúc lộ ra vẻ vui sướng hân hoan, không cần giả bộ bất kỳ cái gì, vui vẻ lúc này có thể diệt trừ toàn bộ hận thù trong lòng.

Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, đêm trừ tịch năm đó chúng ta bên cạnh nhau.

...

Trung tuần tháng ba, khí trời ấm dần, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chuẩn bị lên đường đi Tây Tạng.

Lúc thu dọn đồ đạc, Cố Hải vẫn còn thấy luyến tiếc,"Bác gái bán thức ăn ở chợ đã quen tôi, mỗi lần mua thức ăn cũng đều giảm cho tôi chút tiền lẻ."

Bạch Lạc Nhân xem thường,"Tôi đoán ai đến chỗ bà ấy mua thức ăn bà ấy cũng sẽ không lấy tiền lẻ."

"Ai nói hả?" Cố Hải dựa vào lý lẽ để tranh luận,"Năm trước lúc tôi đi mua thức ăn bà ấy còn thu cả tiền lẻ đó, năm nay đến mua bà ấy liền cho, thỉnh thoảng còn cho thêm mấy nhánh hành đó. Lần này chúng ta đi, về sau ai sẽ không tính số lẻ cho tôi đây hả?"

Bạch Lạc Nhân yếu ớt liếc mắt nhìn Cố Hải,"Tiền cậu đốt hẳn một chiếc xe, đủ để cho cháu nội của cậu mua thức ăn cả đời đó."

"Sao giờ tôi mới phát hiện cậu là người lạnh lùng như thế nhỉ?"

Không phải là tôi lạnh lùng, mà là tôi không chịu được cậu lắm mồm, chuyện gì cũng đều dính bên mép. Tôi có thể không buồn hay sao? Tốt xấu gì cũng ở đây được hơn ba tháng, mỗi ngày mở mắt ra là có thể thấy biển rộng, đẩy cửa sổ ra là có thể hưởng thụ gió biển thổi tới, sau này đi đâu tìm căn nhà gần biển như vậy hả?

Thu dọn xong đồ đạc, hai người ở lại ăn một bữa cơm cuối cùng.

Trong lúc đó, vô tình trò chuyện chuyện trong trường học, Bạch Lạc Nhân thuận miệng nói,"Vưu Kỳ qua vòng hai Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh."

Cố Hải ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Nhân,"Làm sao cậu lại liên lạc cùng với cậu ta?"

"Không có, là tôi thấy trên diễn đàn trường, có người đưa danh sách thi vòng ba của trường Học Viện Điện Ảnh Bắc Kinh, ta thấy được tên Vưu Kỳ."

"Không biết chừng là trùng tên trùng họ nhỉ?"

Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Cái tên ngu ngốc như thế thì làm gì có ai trùng hả?"

"Cũng đúng." Đôi đũa Cố Hải dừng một chút, cố ý nói một câu,"Cậu còn rất quan tâm đến cậu ta."

"Vốn là không hề quan tâm như thế, từ sau khi cậu gây chuyện với tôi, ấn tượng người này liền lưu lại trong tôi không thể xóa nhòa."

"Cậu nha, cố ý đúng không?" Mặt Cố Hải cấp tốc biến sắc.

Bạch Lạc Nhân tập mãi thành quen, rất tự nhiên chặt đứt trọng tâm câu chuyện.

"Đúng rồi, tôi còn chưa có hỏi cậu, cậu nghĩ cậu muốn vào trường đại học nào chưa?"

Cố Hải thản nhiên đáp lại một câu,"Tuỳ."

"Tùy?" Bạch Lạc Nhân có chút nổi giận,"Cậu có thể có chút cầu tiến hay không?"

"Ai nói tôi không có lòng cầu tiến hả?" Cố Hải liếc mắt quét Bạch Lạc Nhân,"Cho dù tôi có đi học đại học, thì tôi cũng không muốn ở trong đó mà lăn lộn, tôi dự định hai năm nữa sẽ tự tay mở công ty, đến trường không bằng gây dựng sự nghiệp. Con người của tôi rất thiết thực, mấy loại lý thuyết không có sức hấp dẫn với tôi, nhân viên nhà nước tôi không muốn làm, kinh doanh thích hợp nhất với tôi."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy rất không đáng tin cậy,"Vốn ở đâu?"

"Nếu đã có dự định, vốn nhất định có thể chuẩn bị, tôi có thể từ nhỏ làm lên, chậm rãi phát triển."

"Tôi sợ tiền đến tay cậu, không đến hai ngày thì một xu cũng không còn."

"Xem cậu nói kìa! Cứ làm như tôi không hề biết kiềm chế vậy."

"Cậu cũng biết kiềm chế hay sao?" Bạch Lạc Nhân nghiêm mặt hoài nghi.

Cố Hải nhíu mày, ánh mắt ám chỉ ý tứ hàm súc rất rõ ràng,"Cậu nói về phương diện nào?"

"Ăn đi!!!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện