Thượng Ẩn

Tốt Nghiệp Ập Tới


trước sau

Qua lễ 1/5, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải mới trở lại trường.

Lúc này trong lớp đã bao phủ một mùi vị khói súng chiến tranh, mấy cô nàng đỏm dáng trước đây hiện tại cũng đều tóc tai bù xù đến lớp, mấy cậu bạn hiếu động lúc này tất cả đều có nề nếp, ngay cả người quanh năm suốt tháng gục lên bàn mà ngủ bây giờ cũng dựng thẳng sống lưng rồi... Cho nên khi Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vô cùng thảnh thơi đi vào lớp, liền bị coi là người cõi khác.

"Ặc... Cậu không phải di dân rồi sao?" Vưu Kỳ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân.

Khóe miệng Bạch Lạc Nhân giật giật, "Di dân?Ai nói với cậu tôi di dân rồi?"

"Dương Mãnh."

"Lời cậu ta nói cậu cũng tin hả?"

"Vậy mấy ngày nay cậu đi đâu?" Vưu Kỳ hỏi.

Bạch Lạc Nhân không tiện mở miệng, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

"Đúng rồi, tôi nghe nói cậu phỏng vấn ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, kết quả thế nào?"

"Qua rồi." Vưu Kỳ nói qua loa, "Hiện đang chờ thi kiến thức văn hóa."

Bạch Lạc Nhân mặt lộ vẻ vui mừng, "Được đó, tên nhóc này, tôi nghe nói Học viện Điện ảnh Bắc Kinh so với Thanh Hoa thi còn khó hơn, cậu làm sao qua được? Không phải nói phải có quan hệ, không thì phải có thật nhiều tiền sao?"

"Tôi cũng đang tự hỏi đây, tôi chỉ là đến đó thi thử, cơ bản chưa từng nghĩ có thể trúng tuyển. Kết quả thi thử vòng một lại có giáo viên thấy thích tôi, sau đó cứ liên hệ với tôi, hướng dẫn tôi miễn phí. Lúc thông báo danh sách thi vòng hai tôi cũng không đi xem, chính là giáo viên gọi điện thoại báo tin tôi đỗ rồi, tôi lúc đó còn không tin. Chờ đến vòng thứ ba, tôi mới chính thức bắt đầu chuẩn bị, nhưng không hy vọng nhiều, kết quả là cứ như vậy mà vượt qua, nói thật là ngoài dự đoán của tôi."

Thấy dáng vẻ sáng láng của Vưu Kỳ, Bạch Lạc Nhân thật mừng cho cậu ta.

"Hôm tốt nghiệp nhớ ký tên cho tôi, lỡ như ngày nào đó cậu nổi tiếng, tôi còn có thể bán lấy tiền."

Vưu Kỳ cười ha ha, "Làm gì đến nỗi đó, sau này chúng ta còn liên lạc mà, tôi có thành người nổi tiếng, cũng sẽ không ra vẻ với thường dân mấy cậu." Nói xong lấy khăn tay ra xì mũi.

Bộ dạng Bạch Lạc Nhân lo ngại nhìn Vưu Kỳ, "Tôi thật lo lúc cậu lên sân khấu có giữ được đến hát xong một bài mới chảy nước mũi không."

"Cậu đó, có thể đừng lấy chuyện này ra sỉ nhục tôi không?"

Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.

Vưu Kỳ đột nhiên nhớ tới cái gì, nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân một cái, mắt lộ ra vẻ khẩn cấp.

"Nhân Tử, cậu phải giúp tôi một việc, kiến thức văn hóa của tôi hơi tệ! Nếu qua được phỏng vấn, thi kiến thức văn hóa bị loại, thì thật oan uổng! Nhân lúc này còn cách thi tốt nghiệp một khoảng thời gian, cậu phổ cập giúp tôi đi."

"Được." Bạch Lạc Nhân rất thoải mái đồng ý.

Lời cảm ơn Vưu Kỳ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đột nhiên cảm giác trên tay một trận đau đớn nhức nhối, người nào đó tháo một cái đinh ốc trên bàn học, phóng thẳng đến chỗ tay hai người bọn họ đang nắm chặt, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn, mu bàn tay của Vưu Kỳ bị đâm thành một cái lỗ nhỏ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân bắn về phía sau.

Vưu Kỳ lần này chủ động mở miệng, "Đúng rồi, Cố Hải, có chuyện này vẫn muốn cảm ơn cậu! Tôi bị đánh chính là mấy ngày trước khi đi phỏng vấn, mặt mũi sưng vù, kết quả lúc phỏng vấn giáo viên nói tôi có nét đẹp không hoàn mỹ, khiến tôi giữa đa số thí sinh trổ hết tài năng, khiến ban giám khảo có ấn tượng thật sâu."

Khóe miệng Cố Hải giật một cái, "Vậy tôi cho cậu hai đấm, biết đâu ngày mai sẽ nhận được kịch bản đóng phim."

Tan học, Cố Hải bị giáo viên gọi lên, Bạch Lạc Nhân đứng ở cổng trường chờ Cố Hải. Chờ lúc Cố Hải đi ra, Bạch Lạc Nhân đang ngồi ở lan can bên ngoài trường hút thuốc, Cố Hải đi tới, cướp lấy nửa điếu thuốc trong tay cậu, đưa lên miệng rít mạnh hai cái, lại trả lại cho Bạch Lạc Nhân.

Hai người đạp xe đi học, đã thật lâu không có cảm giác này, Bạch Lạc Nhân đứng trên càng phía sau xe, tay đè lên vai Cố Hải, nhìn con đường trước mặt mình ngày càng ngắn lại.

"Cậu còn nhớ không? Lúc hai đứa mình mới quen, cậu ngồi quay về phía sau ."

Bạch Lạc Nhân sao không nhớ, lúc ấy cậu nhìn Cố Hải chỗ nào cũng không vừa mắt, bây giờ nghĩ lại còn thấy buồn bực. Rõ ràng là đối đầu đến chết, thế nào lại phát triển thành loại quan hệ hiện tại này chứ? Nếu để Bạch Lạc Nhân trở lại hoàn cảnh lúc đó, thấy được tất cả sự tình phát sinh, nhất định sẽ bị chính mình làm cho choáng váng.

Có đôi khi, chúng ta nghĩ một việc khó có thể tin, nhưng nó lại phát sinh vô cùng chân thật trong cuộc sống của chúng ta.

"Cậu nói, chúng ta còn có thể đi chiếc xe đạp này bao lâu?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải cúi đầu nhìn thử, "Chiếc xe này hẳn là rất chắc chắn, chỉ có sên xe là hơi sít, về cho chút dầu là như mới ngay, tôi đoán ít nhất còn có thể đi hai ba năm."

"Ai nói với cậu cái này hả?" Bạch Lạc Nhân chán nản, "Ý của tôi là còn cùng đi một chiếc xe bao lâu."

"Cậu muốn bao lâu thì có bấy lâu." Cố Hải vui vẻ, "Nếu cậu đồng ý, sau này lên đại học, tôi vẫn có thể đi xe đạp đón cậu đi học, đi về. Nói trước nhé, cậu không được ở nội trú, chúng ta vẫn ở tại nhà. Xa một chút cũng không có vấn đề gì, dù sao đại học thời gian dư dả, chúng ta có rất rất nhiều thời gian đi đường."

Tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp, nhưng trong lúc mơ hồ Bạch Lạc Nhân cho rằng, thời gian bọn họ đạp xe trên đường như vậy cũng chỉ còn lại có hai mươi mấy ngày.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học ba ngày, trường học nghỉ.

Bạch Lạc Nhân nhân hai ngày ở không này dự định về nhà một chuyến, coi như là trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cho người nhà một viên thuốc an thần. Vừa vặn ở cổng trường gặp được Dương Mãnh, hai người tiện đường cùng nhau về.

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu, cậu đăng ký nguyện vọng là gì hả?"

"Đừng nhắc tới." Dương Mãnh xịu mặt, "Tôi sắp vì chuyện này mà lo chết rồi."

Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Dương Mãnh, "Sao vậy? Đặt mục tiêu quá cao hả?"

"Ba tôi ép tôi phải
đăng ký một trường quân đội, nói là mấy đời nhà tôi không có người từng làm lính, còn trông cậy vào tôi làm rạng danh dòng họ. Còn nói cái gì đãi ngộ của quân nhân tốt, tốt nghiệp liền có việc làm ngay, tôi cãi không lại ông ấy, cắn răng báo danh một cái, khoa này phải nộp đơn sớm."

Bạch Lạc Nhân phụt cười một tiếng, "Ba cậu nghĩ sao vậy?"

"Sao tôi biết được, thì nghĩ như vậy đó." Dương Mãnh thở dài, "Lần này nếu thật sự thi đậu thật không biết làm sao? Tôi hiện tại mỗi ngày đều lo lắng."

"Khả năng không cao!" Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ gáy Dương Mãnh, "Yên tâm đi, cậu nhất định không qua được tuyển quân."

Hai người im lặng đi một lúc, Dương Mãnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Nhân Tử, cậu thời gian trước rốt cuộc là đi đâu?"

Bạch Lạc Nhân nghẹn lời.

"Nhân Tử, cậu có coi tôi là anh em không hả?" Dương Mãnh hỏi dò.

Hô hấp của Bạch Lạc Nhân hơi chậm lại, siết chặt vai Dương Mãnh.

"Nói thật, nhiều năm như vậy, bạn bè thật sự của tôi chỉ có một mình cậu. Hai đứa mình dùng bạn thân để hình dung còn có chút xa cách, tôi vẫn luôn xem cậu là người trong nhà. Nhưng cậu cũng biết, có những việc không phải có quan hệ thân thiết là có thể nói, bởi vì quan tâm, cho nên sợ làm tổn thương cậu."

"Cậu không xem tôi là anh em cũng không sao." Dương Mãnh cười ha hả vỗ vai Bạch Lạc Nhân, "Hai đứa mình làm chị em tốt cũng không tệ."

Bạch Lạc Nhân, "Khoan hãy nói, nếu như cậu mà tham gia tuyển nữ quân nhân, nhất định sẽ qua."

Dương Mãnh đuổi theo sau Bạch Lạc Nhân đánh một trận.

Hai người ở đầu ngõ tách nhau ra, Dương Mãnh rẽ vào trước, Bạch Lạc Nhân lại đi mấy bước mới rẽ vào, cách một cái ngõ, Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghe Dương Mãnh từ đầu kia hét tới.

"Nhân Tử, cậu là thần tượng của tôi, là mục tiêu cuộc sống của tôi, bất luận cậu làm gì tôi đều ủng hộ cậu!"

Khóe mắt Bạch Lạc Nhân đã ươn ướt.

...

Cố Hải vội ra mở cửa cho Cố Dương, Cố Dương đi vào, không thấy Bạch Lạc Nhân, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hiếm thấy nha! Chỉ một mình cậu ở nhà?"

"Ừ." Cố Hải vẻ mặt buồn bực, "Cậu ta về nhà."

Cố Dương thuận miệng hỏi một câu, "Ăn chưa?"

"Ăn qua loa một chút rồi."

Cố Dương lạnh lùng liếc liếc Cố Hải, "Tôi hỏi cậu một vấn đề."

"Nói đi." Cố Hải châm một điếu thuốc.

"Cậu có phải sẽ sống vì cậu ta không?"

Khói thuốc từ trong miệng Cố Hải bay ra, ánh mắt cậu sâu xa chắc chắc, không có chút ý đùa giỡn, "Không chỉ riêng vì cậu ta, cũng vì bản thân tôi nữa."

"Cậu có quan điểm về cuộc sống và giá trị của mình không?" Cố Dương hỏi.

Cố Hải cười nhạt, "Anh nói chuyện sao giống Cố Uy Đình vậy?"

"Tôi chỉ là đang nghi ngờ lời nói của cậu." Cố Dương híp hai mắt, "Tôi nhìn không ra cậu có chút nào đang suy nghĩ cho mình."

"Vì ý định của cậu ấy không khác gì ý định của bản thân tôi."

Cố Dương ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu hết thuốc chữa rồi, Cố thôn trưởng."

"So với đồ liệt dương anh còn mạnh hơn, kẻ bất lực." Cố Hải phủi một cái tàn thuốc.

Mặt Cố Dương trở lại nghiêm túc, "Tôi không phải tới đùa với cậu, trường tôi học có một chi nhánh ở Hồng Kông, tôi dự định ở đó tiếp tục hoàn thành việc học của tôi, lúc tốt nghiệp cũng có thể ở đó phát triển một thời gian. Cho nên tôi muốn hỏi thử cậu, cậu có dự định đi Hồng Kông không?"

"Không có." Cố Hải trả lời rất chắc chắn, "Tôi không thể để Nhân Tử một mình ở lại Bắc Kinh."

"Đi học không cần phải dính lấy nhau." Cố Dương rất khách quan, "Tình cảm của các cậu có thể duy trì bao lâu, cũng không phải dựa trên thời gian các cậu ở chung để tính. Nếu cậu thật muốn theo quy củ vào hai cái đại học đã báo danh, tôi thật lòng khuyên cậu đừng lãng phí thời gian như vậy, nếu cậu cần bằng cấp, tôi hiện tại có thể làm cho cậu."

"Cố Dương, anh đừng cho là tôi cầm mấy đồng tiền từ trong tay anh, thì tự nhiên phải dựa dẫm vào anh. Anh cho tôi bao nhiêu tiền, tôi đây nhớ kỹ không quên, không bao lâu, tiền này sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu. Đừng hy vọng dùng bất cứ tình thân hay tiền tài gì đó trói buộc tôi, con đường của Cố Hải tôi là do bản thân quyết định, không phải để các người xây cho."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện