Ngày đầu tiên thi tốt nghiệp trung học kết thúc, các học sinh tự tổ chức một buổi tiệc cám ơn thầy cô.
Ở bữa tiệc, giáo viên và các học sinh lần đầu tiên mở rộng cửa lòng, một
câu nói của giáo viên Số Học làm cho Bạch Lạc Nhân đặc biệt xúc động, bà ta nói,"Bạch Lạc Nhân, kỳ thực mỗi lần thấy em học tiết của cô, cô thật sự đau lòng, sau này lên đại học đừng thức đêm, hãy ngủ một giấc thật
ngon đi."
Tiệc rượu lần này, Bạch Lạc Nhân còn gặp vị giáo viên
La Hiểu Du một năm rồi chưa nhìn thấy, cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, hơn
nữa còn có thêm vài phần mùi vị đàn bà. Cô ta bế theo con gái tới, con
gái cô ta nhìn rất giống cô ta, mắt to linh động thỉnh thoảng lại chớp
chớp một cái, mỗi lần chớp mắt nhìn mọi người, rất đáng yêu, rất nhiều
học sinh tranh nhau đòi bế một chút.
Bạch Lạc Nhân đi tới trước mặt La Hiểu Du, vui vẻ nhu hòa,"Cô, lần đó lời của em nói có chút quá, cô đừng để trong lòng."
Bạch Lạc Nhân móc từ trong túi áo một cái hộp nhỏ, đưa cho La Hiểu Du.
"Cô, tặng cô."
Mặt La Hiểu Du lộ vẻ vui mừng,"Tặng cô?"
"Vâng, bên trong là một cái gương, sau này tâm tình cô không tốt cứ mang ra
soi...cái gương này, cô sẽ không tìm ra lý do để tức giận nữa."
La Hiểu Du cười đến mức mặt đỏ bừng.
Tiệc cám ơn thầy cô lần này cứ như bữa cơm chia tay, ngoại trừ chuẩn bị quà
cho giáo viên, bạn học có quan hệ tốt với nhau cũng chuẩn bị quà tặng
cho nhau. Vưu Kỳ vừa nhận quà tấp nập từ các bạn học, mỗi khi có nữ sinh đi đến tặng quà cậu ta, các vị nam sinh khác sẽ phạt cậu ta uống một ly rượu. Thế là bữa tiệc còn chưa quá nửa, Vưu Kỳ đã uống cũng kha khá
rồi.
Bạch Lạc Nhân an vị bên cạnh Vưu Kỳ, thừa dịp lúc Cố Hải đi toilet, từ trong túi xách lấy ra một vật đưa cho Vưu Kỳ.
"Nghĩ tới nghĩ lui không có gì tốt để tặng cậu, liền tặng cậu một loại thuốc, đây là bài thuốc gia truyền trị viêm mũi, từ một ông cụ làm nghề bốc
thuốc Đông y nói cho tôi biết, chỉ cần dùng ba lần, không công hiệu trả
lại tiền."
Những lời này chẳng biết thế nào liền xúc động đến mức Vưu Kỳ chảy nước mắt, sau khi Vưu Kỳ nghe xong vành mắt đều đỏ lên.
"Nhân Tử, kỳ thực tôi..."
Bạch Lạc Nhân cắt ngang lời cậu ta," Được rồi, cậu không cần nói, tôi biết."
Nói xong hung hăng cho Vưu Kỳ một cái ôm hữu nghị.
"Nhân Tử, kỳ thực tôi cũng chuẩn bị cho cậu, trước mặt nhiều người như vậy
ngại mang ra, liền gửi ở quầy tiếp tân khách sạn. Nếu như cậu muốn nhận, đợi đến khi bữa tiệc tan thì cậu tự đến đó lấy, nếu cậu không muốn
nhận, thì cứ thế đi về, dù sao cũng không phải thứ gì đáng tiền."
Bạch Lạc Nhân vỗ lên lưng Vưu Kỳ hai cái.
"Kỳ thực tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, cậu là người con trai đẹp nhất từ nhỏ đến lớn tôi từng gặp."
Vừa lúc Cố Hải từ toilet đi tới, nghe nói như thế suýt chút nữa bổ nhào.
Tiệc còn chưa kết thúc Cố Hải nhận được điện thoại của Tôn cảnh vệ, bên kia
thúc giục có việc gấp, không thể làm gì khác hơn là rời về trước. Đám
học sinh này vẫn còn vui vẻ náo nhiệt đến hơn chín giờ, lúc đó mới lục
tục về nhà, Bạch Lạc Nhân đi đến quầy tiếp tân, nói ra ý định đến đó làm gì, lễ tân đưa cho cậu cái thùng rất lớn.
Bạch Lạc Nhân mở ra vừa nhìn viền mắt liền nóng, Vưu Kỳ tặng cậu một cái chăn đệm.
Từ khách sạn đi ra, Bạch Lạc Nhân gọi điện thoại cho Cố Hải, kết quả không ai nghe máy, không thể làm gì khác hơn là tự bắt taxi về nhà.
Đến cửa nhà, vốn định dùng chìa khóa mở cửa, kết quả phát hiện cửa đã mở,
Bạch Lạc Nhân đi thẳng vào, thấy Cố Hải ở trong phòng ngủ lục lọi ngăn
kéo tìm đồ đạc, đang tìm rất hăng say, ngay cả lúc cậu tiến vào cũng
không nhận ra.
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đá một cái lên mông của cậu ta,"Cậu nha, vì sao không nghe điện thoại?"
Sau đó, người kia xoay người lại, gương mặt liền biến thành lạnh lùng.
"Cố Dương..." Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt.
Cố Dương giống như tức giận lại như không tức giận nhìn Bạch Lạc Nhân,"Một cái đá này tính thế nào đây?"
Bạch Lạc Nhân còn đang tìm lý do cho bản thân."Làm sao anh lại mặc quần áo của Cố Hải hả?"
Nụ cười của Cố Dương kiêu ngạo mà lạnh lùng tràn đầy khóe miệng,"Quần áo của tôi lúc làm việc bị đổ mồ hôi nên mặc tạm."
Hôm nay tâm tình Bạch Lạc Nhân có chút không ổn định, hơn nữa lại uống một
chút rượu, nghe nói như thế lập tức liền nóng nảy, nắm lấy cổ áo Cố
Dương túm xuống,"Anh cởi ngay ra cho tôi!"
"Chà chà..." Cố Dương
nham hiểm đắn đo cười cười,"Tôi mặc quần áo của nó cậu đau lòng hả? Hay
là cậu đang lấp liếm điều sai trái của mình!"
Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến việc Cố Dương giễu cợt, một lòng một dạ muốn đem bộ quần áo này cởi ra. Thế là hai người liền bắt đầu giằng co bám dính lấy nhau,
Cố Dương giữ lấy người Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cũng không chịu
buông tha, cũng không biết Cố Dương vô tình hay cố ý, thừa dịp lúc Bạch
Lạc Nhân sơ hở phòng thủ, liền đẩy mạnh cậu ta một cái ngã ngửa xuống
giường.
Tay của Bạch Lạc Nhân còn đang kéo cổ áo của Cố Dương, làm cho cổ áo Cố Dương mở rộng ra.
Bởi vì không hề có dự định từ trước, cho nên đối với việc này Bạch Lạc Nhân hoàn toàn miễn dịch, nhưng Cố Dương lại không hề nghĩ như vậy.
"Bạch Lạc Nhân, tùy tiện động tay động chân không phải là thói quen tốt đâu,
vừa rồi cậu trêu ghẹo tôi một đá, tôi còn chưa tính với cậu đâu, bây giờ cậu cởi quần áo của tôi ra. Cậu nói xem, hai món này tôi nên tính toán
với cậu như thế nào đây?"
Bạch Lạc Nhân tức giận phẫn uất liền đẩy Cố Dương ra, muốn thoát khỏi nhưng không thành công.
Con mắt Cố Dương sáng lên vẻ sắc tình," Bạch Lạc Nhân, tôi không phải là Cố Hải, mông tôi không phải là cậu muốn đá thì có thể đá."
Dứt lời
liền kéo quần Bạch Lạc Nhân xuống, bởi vì ra tay quá mạnh, tiếng vải
rách truyền tới bên tai Bạch Lạc Nhân, con ngươi Bạch Lạc Nhân đỏ ngầu
hét lớn một tiếng,"Cố Dương, anh mau cút cho tôi, đừng để tôi phải căm
ghét anh."
"Tôi rất vui vẻ để cậu căm ghét tôi."
Cố Dương vẫn mang theo một nụ cười giễu cợt, sau đó liền đem áo của Bạch Lạc Nhân xốc lên, bàn tay to đưa đến bên sườn của cậu.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên thanh tỉnh hơn một chút, đạp một cái vào bụng của Cố Dương.
Cố Dương vươn hai ngón tay,"Cái thứ hai, cậu nhiệt tình như vậy, tôi cũng có chút ngượng ngùng."
Dứt lời toàn bộ cơ thể đều đặt lên trên người Bạch Lạc Nhân, hai tay ấn đầu cậu lại, đem toàn bộ người Bạch Lạc nhân ép chặt vào giường, hoàn toàn
không thể động đậy. Con ngươi hung hãn của Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào
anh ta, Cố Dương đáp lại một nụ cười lỗ mãng.
"Bạch Lạc Nhân, kỳ
thực tôi và Cố Hải vốn rất giống nhau, chỉ là một người thô tục lưu
manh, một người lại là nhã nhặn lưu manh. Những thứ Cố Hải có thể cho
cậu, tôi cũng có thể cho cậu, kể cả những thứ nó không cho cậu được, tôi cũng có thể cho cậu. Rất nhanh cậu sẽ phát hiện, tôi mới thực sự là
người hợp với cậu hơn."
"Tôi tình nguyện nghe cậu ta nói thô tục, nhưng cũng không muốn nghe anh nói nhã nhặn."
Cố Dương không hề bị đả kích, mà còn đang kiên nhẫn công kích điểm yếu của Bạch Lạc Nhân,"Kỳ thực hôm cậu ngất ở phòng tôi, chuyện tôi nên làm tôi cũng đã làm rồi, cậu không cần phải khách khí với tôi làm gì."
Bạch Lạc Nhân không hề tỏ
ra yếu thế,"Ý dâm của anh quá độ, tôi cũng chả có
sở trường gì đặc biệt hơn người khác cả, chỉ qua là tai thính hơn một
chút thôi. Kể cả tôi ngất hay ngủ, dù có một con ruồi đậu vào cánh tay
tôi cũng có thể nhận ra được."
"Nếu đã như vậy, tôi đây cũng không nói nữa, chỉ làm thôi."
Thế là, dưới ánh mắt lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân, môi Cố Dương chậm rãi di
chuyển xuống dưới, thân thể Bạch Lạc Nhân tùng chút tùng chút cứng đờ
lại, máu trên người Cố Dương trở nên nóng hừng hực, lúc môi anh ta gần
chạm vào khóe miệng Bạch Lạc Nhân, anh ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt
liền u tối.
"Quả nhiên tôi là người kiềm chế tốt."
Bạch Lạc Nhân không hề hiểu hết ý tứ những lời đó.
Một giây sau, Cố Dương mạnh mẽ kéo Bạch Lạc Nhân vào phòng tắm, chưa được
cậu cho phép liền thi hành cưỡng chế gội đầu cho cậu. Bạch Lạc Nhân
không ngừng giãy giụa, vung vẩy nước và bọt xà phòng khắp người Cố
Dương, Cố Dương gầm rống hét lớn một tiếng.
"Đứng yên một chút xem nào."
Bạch Lạc Nhân chẳng biết thằng cha chết tiệt này đang có ý định gì.
Gội đầu xong, Cố Dương lại kéo Bạch Lạc Nhân đến trước gương, hai tay ôm
lấy đầu cậu, hướng vào trước gương ngắm một lượt, sau đó cầm kéo lên.
"Không thể chịu được, hôm nay tôi phải cắt tóc cho cậu."
Máu toàn thân Bạch Lạc Nhân đều đảo ngược, không có cách nào hình dung tâm tình của cậu lúc này.
"Cả nhà anh bị bệnh tâm thần!"
Cố Dương hướng về phía cái gương cười cười,"Lúc đầu người nhà chúng tôi
đều là người bình thường, vừa gặp cậu liền biến thành tâm thần."
"Anh có thể cắt tóc không?"
Cây kéo trong tay Cố Dương nhẹ xoay một vòng, "Con người tôi đã quyết định
làm cái gì sẽ không quan tâm tới có thể hay không thể, được hay không
được, mà là tốt hay không tốt, thành công hay không thành công."
Dứt lời, nhanh chóng vòng một đường đẹp mắt cắt xuống, cây kéo này hạ
xuống, Bạch Lạc Nhân liền không có đường lui, nếu không để cho cắt tiếp
thì cậu sợ rằng Cố Hải nhìn thấy sẽ gặp ác mộng.
Cố Dương vây quanh người Bạch Lạc Nhân một tấm vải, sau đó mới hỏi ý kiến khách hàng đến cắt tóc rồi mới bắt đầu động tay.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng nói,"Tôi đem cơ hội cử đi học nhường cho người khác, nhưng dù sao cũng cám ơn anh."
"Vì sao nhường cho người khác?" Cố Dương hời hợt hỏi.
"Tôi không hề trải qua xét duyệt, không đủ tư cách để nhận, và tôi hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của bản thân để thi đỗ."
Cố Dương khẽ cười một tiếng,"Hai đứa cậu đúng là thật có cốt khí."
Đang lúc nói chuyện thì cũng bắt đầu cắt thành dình dạng rồi, nhìn kỹ năng
thành thục của Cố Dương, trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm phỏng đoán,
tại sao Cố Dương có thể có
tay nghề như vậy? Trước đây cậu có
nghe nói du học sinh Trung Quốc đi ra nước ngoài đều phải rửa bát kiếm
phí sinh hoạt, chẳng lẽ Cố Dương vì phí sinh hoạt mà đi cắt tóc thuê?... ... Suy nghĩ một chút, nhờ men rượu mà tự nhiên cậu thấy buồn ngủ, đầu
Bạch Lạc Nhân đột nhiên rũ xuống.
Cố Dương không thể làm gì khác
hơn là sửa sang phần tóc đằng sau gáy và bên sườn mặt của Bạch Lạc Nhân
trước, sau khi sửa xong, mới nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Lạc Nhân dậy, để
cho cậu dựa đầu vào ghế ngủ, đang chuẩn bị sửa lại tóc mái cho cậu, kết
quả nhìn thấy khuôn mặt cậu đang say ngủ, động tác trên tay đột nhiên
dừng lại.
Lúc Cố Hải trở lại, tóc Bạch Lạc Nhân đã sửa xong đẹp đẽ, Cố Dương đang đứng sau lưng sấy cho cậu.
Nhìn hai người đang thân mật như thế, đại não Cố Hải liền sung huyết, cậu ta sải vài bước lớn đi vào trong phòng, đoạt lấy máy sấy trong tay Cố
Dương, vốn định gầm lớn một tiếng quát tháo, kết quả thấy khuôn mặt Bạch Lạc Nhân đang say ngủ, liền nhịn xuống.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Cố Hải nện mấy cái thật mạnh lên ngực Cố Dương.
"Con mẹ nó, anh muốn làm gì hả?"
Cố Dương lạnh mặt nhìn về phía Cố Hải,"Tôi làm gì? Cậu cho tôi biết xem
tôi làm gì? Cố Hải, không phải là lần một lần hai, đầu óc cậu có sáng
suốt một chút được không? Tôi là anh trai của cậu, cậu ở trước mặt người khác làm trò vớ vẩn tôi mặc kệ, nhưng trước mặt tôi, không có cửa đâu!
Trước đây Cố Dương tôi có thể đâm cậu một dao, bây giờ cũng có thể đâm
cậu dao thứ hai!"
Tâm tình Cố Hải dần dần nguội lạnh, cậu ta ngồi vào trên ghế salon, châm một điếu thuốc, mặt không thay đổi rít một hơi.
Qua một lúc lâu, Cố Dương mở miệng lần nữa,"Ba cậu tìm cậu?"
"Ừm."
Chuyện gì?"
"Còn có thể có chuyện gì?" Cố Hải nghiêm mặt u ám," Chỉ là mấy chuyện đầu quân nhập ngũ."
"Cơ nghiệp phấn đấu hơn nửa đời người, lại không nhìn ra được ai thừa kế, ông ấy có thể không sốt ruột hay sao?"
Cố Hải thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt một chút,"Không nói chuyện này nữa, anh tới đây làm gì?"
"Tìm mấy giấy tờ chứng cứ, ngày mai mở phiên toà cần phải dùng đến, vụ này
quan toàn đã công bố, ngày mai cậu phải giúp tôi, coi như thua cũng có
thể có người giúp đỡ tôi, chín giờ sáng mai, gặp ở cửa toàn án."
Nói xong câu đó, Cố Dương thay lại bộ quần áo của mình, trực tiếp đi ra cửa.