Ầm ỉ náo loạn một lúc, Cố Hải đột nhiên nhìn Bạch Lạc Nhân nói: "Nhân Tử, cậu gầy đi rồi đó."
"Cậu có nhầm không?" Bạch Lạc Nhân tự sờ mặt mình, "Tôi ăn hầu như ăn đều là đồ béo cả, làm sao có thể gầy?"
"Gầy đi một cân." Cố Hải nói.
Bạch Lạc Nhân nghi ngờ biểu tình, "Một cân cũng có thể nhìn ra? Cậu quá siêu đó."
"Đừng nói một cân, một lạng tôi đều có thể nhìn ra, không tin cậu đi mà cân."
Bạch Lạc Nhân quả thực liền đứng lên cân, cúi đầu nhìn thoáng qua, thái
độ thật tỏ vẻ khinh khỉnh. Cậu ta thật là kém năng lực, toàn hay nói
phét, rõ ràng là tăng hai cân.
"Đó là bởi vì cậu mặc quần áo quá nặng, lần trước cậu cân là lúc không
mặc quần áo. Cậu đem quần áo cởi hết ra cân lại một lần, tôi cam đoan
cậu hụt ít nhất ba cân, không tin cậu thử xem."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn cỡi quần áo, đột nhiên ý thức được cái gì, quay
đầu vừa thấy ánh mắt lang sói của tên gian tặc này đang hề hề dõi theo.
Bà ngoại nó! Dĩ nhiên là muốn mình cỡi đồ. . . . . Bạch Lạc Nhân nhịn
không được nhe răng cười, may mắn mình phản ứng nhanh, bằng không thật
khờ khạo ở trước bộ mặt hã hê của hắn mà cỡi hết.
Bạch Lạc Nhân chui trở vào ổ chăn, Cố Hải khoái chí mà ngó theo quả đầu
đang giận dỗi kia, "Cũng tại lão phu, tại lão phu cả, có thế mà thẹn
thùng sao?"
Bạch Lạc Nhân mặt hướng vào ngọn đèn mà thề, mình thật là không phải xấu hổ, trên lưng có một đại huyết ấn tử* lớn đến như vậy (* vết máu tròn), thật muốn để Cố Hải nhìn thấy, vậy mà hắn cứ gấp gáp nôn nóng thiếu
điều muốn chui cả vào màn hình.
"Tôi mệt lắm, không muốn lằng nhằn với cậu." Bạch Lạc Nhân nghiêm nghị tự mình kéo chăn vây kín mít.
Cố Hải đau lòng nhìn Bạch Lạc Nhân, "Vậy cậu đem Tiểu Nhân Tử phóng xuất, tôi cùng nó “vui vẻ”, cậu cứ việc ngủ."
"Đậu xanh rau má! Vậy có gì khác biệt sao?" Bạch Lạc Nhân chán nản.
Cố Hải vừa muốn nói, đột nhiên một âm thanh phát ra, nghe thật giống
tiếng chuông cửa. Rất nhanh, Cố Hải rời khỏi máy vi tính, xem ra thật sự có người đến
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng tắt video call, sau đó, thừa dịp này xuống
giường để đo trọng lượng cơ thể. Thật giống như bạn ăn vụng sợ có người
tố giác vậy, mắt quạ có thể thấy được quỷ (*nguyên cậu hán việt : ô nha
nhãn năng khán kiến quỷ), nhưng bạn không tin, bạn vì muốn kiểm chứng
những lời này đích thực vẫn muốn thử một lần, hiện tại Bạch Lạc Nhân
chính là đang có tâm trạng này. (*Ý nói BLN không tin CH dùng mắt mà có
thể đoán biết trọng lượng cậu ta, vẫn là tò mò muốn lén kiểm chứng)
Bạch Lạc Nhân cởi đồ, người trần truồng, đứng lên cân, kết quả phát hiện thật sự thiếu ba cân, một lạng cũng không sai, cân lần nữa vẫn là như
vậy. Bạch Lạc Nhân mặc lại áo ngủ và mang giầy vào, lại đứng lên cân,
phát hiện lập tức hơn ba cân.
Chính là đúng như lời Cố Hải, đích thực Bạch Lạc Nhân gầy đi một cân,
hắn đối với việc này thực quan sát cẩn thận, tỉ mỉ tới như vậy? Hay là
mèo mù gặp chuột chết? (*Ý nghi ngờ CH đoán bừa)
Đang nghĩ ngợi, máy tính chợt vang lên tiếng thông báo, Bạch Lạc Nhân ngó qua, là Cố Hải gửi đến lời mời videochat
"Sao lại tắt?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân cố tìm lý do khả dĩ, "Thấy cậu bên kia có người đến, tôi
sợ người ta nhìn thấy lại hoài nghi, vì an toàn nên trước hết tắt đi."
Cố Hải ôn nhu cười, "Không cần phải thế, người vừa rồi vào chính là Đông Triệt, là trợ lý lúc trước tôi có nói với cậu."
"Cậu lúc này mới quen biết một ngày, liền như vậy không đề phòng mà ở
chung?" Bạch Lạc Nhân trong giọng nói rõ ràng lộ đầy mùi dấm chua.
Cố Hải quả muốn cắn môi mỏng nhỏ nhắn mà ương ngạnh kia của Bạch Lạc
Nhân, nếu không phải nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt Bạch Lạc Nhân,
Cố Hải nhất định nhân cơ hội mà chọc phá hắn vài câu. Nhưng nhìn đến bộ
dạng buồn ngủ của hắn, trong lòng không nỡ, liền không nói ra những lời
kích động.
Bạch Lạc Nhân cứ như vậy vẫn mở videochat mà thiếp ngủ, không coi Cố Hải ra gì, tâm thái vô tư mà ngủ, tiếng hít thở nhỏ nhẹ mà ngân nga, rót
vào tai Cố Hải đích thị làm say đắm lòng người.
Cố Hải nằm trên giường, đem máy tính đặt ở bên gối, cứ như vậy nhìn Bạch Lạc Nhân ngủ. Nửa đêm, Cố Hải liên tục tỉnh lại, Bạch Lạc Nhân đạp
chăn, đi tiểu đêm, nói mớ. . . Cố Hải toàn bộ đều biết.
Cố Hải trong một lần tỉnh lại, thấy tay chân Bạch Lạc Nhân đều thò ra
đến mép giường, Cố Hải nhịn không được nói một câu, "Nhân Tử, đắp chăn
vào."
Bạch Lạc Nhân quả thật nghe thấy, hơn nữa còn đem cánh tay cùng chân thu lại, không chỉ thế, còn đem máy tính khẩn thiết mà ôm vào lòng.
Cố Hải vừa muốn khen một tiếng ngoan, chợt phát hiện màn hình trước mắt chỉ còn một màu đen tuyền. . .
……………
Cố Dương đi vào phòng thẩm vấn, tình cảnh trước mắt khiến mắt hắn sa sầm lại. Chu Lăng Vân dựa người ngồi trên tường, một chân khuất khởi nhịp
nhịp, một chân khác ngạo mạn mà duỗi ra, ánh mắt hơi híp lại, khóe miệng đích thị tươi cười, thân thể cường tráng lực lưỡng.
Ngón tay hắn còn cầm một điếu thuốc, vài ngày giam cầm bất luận thế nào
cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn. Hắn vẫn là như vậy ung dung tự tại mà ngồi, ánh mắt trầm ổn, thần sắc bình tĩnh.
Nhìn Chu Lăng Vân như vậy, Cố Dương trong lòng đích thực tức khí không lưu thông nổi.
Hắn phải ở đây hai ngày thanh toán cho đủ mọi dày vò, một khi Chu Lăng
Vân bị áp quay về quân bộ, sự thật chân tướng rất nhanh sẽ bị vạch trần, đến lúc đó hắn còn muốn giá họa cũng không có cơ hội .
"Chu sư trưởng, ở đây đợi cảm giác như thế nào?" Cố Dương híp mắt nhìn về phía Chu Lăng Vân.
Chu Lăng Vân uể oải chậm chạp phun ra một cái vòng khói, thản nhiên nói: "Thanh tĩnh."
Cố Dương nhếch mép cười mỉa "Thanh tĩnh? So với áp thấp trong khoang máy bay vẫn là yên tĩnh sao?"
Ngôn ngoại chi ý (*ý ở ngoài lời), Cố mỗ tôi hôm nay chính là báo lại thù xưa, Ông ngoan ngoãn mà chịu đi!
Rất nhanh, mười mấy đại hán lực lưỡng (*đàn ông người Hán) tiến vào
phòng, hợp sức đưa lão tiến vào thủy hang, vài ba người xông lên trước,
vất vả bắt lấy Chu Lăng Vân, dí đầu lão hướng vào thủy hang bên trong mà ấn.
"Ông đã thích thú với môi trường thiếu dưỡng khí đến vậy, tôi đây khiến cho ông hảo hảo hưởng thụ một chút."
Đây đích thực là một sự xúc phạm từ thân thể đến tinh thần, chưa bao giờ có người dám đem chân đạp vào đầu Chu Lăng Vân, Cố Dương là người đầu
tiên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Dương luôn luôn chờ Chu Lăng
Vân giãy dụa run rẩy. Nhưng mà, mãi đến khi tay của mấy tên đàn ông đều
mỏi nhừ
, chân Cố Dương cũng đã tê rần, ông ta vẫn không có động tĩnh,
bộ dạng cứ như có thể sống trong nước.
"Đã mười phút . . . " Một tên ở bên cạnh nhịn không được liền nhắc nhở.
Mắt Cố Dương khí sắc có phần căng thẳng, đã mười phút ? Còn không có động tĩnh, sẽ không chết chứ hả?
Sai người lấy đầu Chu Lăng Vân trong nước kéo lên, nhìn đến hé ra bộ mặt ướt sũng, một đôi tròng mắt sáng ngời.
Cố Dương cả kinh. Mẹ nó! Thế đ* nào mà không có việc gì!
"Tiếp tục đè xuống cho tôi!" Tôi cũng không tin ông có tà thuật, Cố Dương âm hiểm áp sát mặt Chu Lăng Vân.
Hết mười hai phút, đem đầu Chu Lăng Vân trong nước rút ra, thần khí* hắn vẫn linh hoạt như trước. Cố Dương lại sai người đem hắn nhấn xuống, mỗi lần đều kéo dài một hai phút, nhìn đến hắn không có việc gì, lại tiếp
tục đem hắn nhấn xuống, cứ như vậy lăn qua lộn lại mà tra tấn hắn.
(*: Khí phái tinh phần)
Mười sáu phút, những tên trấn áp hắn đều mệt lừ, mồ hôi rũ rượi, ông ta
là người sao? Mẹ nó!. . . . . Thật muốn cho tên quái nhân này một trận
kinh hoàng, có thể không chết nhưng cũng thành một đống cặn bã không hơn không kém.
Cố Dương rốt cuộc cũng thấu được mấu chốt vấn đề, Chu Lăng Vân là một
lão quái dị? Một người thích dùng cơ thể mà đấu tranh, làm những trò
hành xác.Ông ta trong lúc rãnh rỗi thích vào khoang thuyền chân không, ở trong hoàn cảnh vô dưỡng mà tu luyện nội công. Ông ta hẳn là phi công
hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong không quân, cũng có thời
gian bay an toàn dài nhất, chiến tích của ông ta đến nay không có người
địch nổi.
Cố Dương âm thầm nghĩ, không trung quả nhiên không phải lựa chọn hàng
đầu, chẳng trách không làm nên chuyện, hắn còn có thể bình yên vô sự mà ở lại đây. Loại người cực phẩm này thật sự là trăm năm khó gặp, xem ra,
hắn đích thị chính là vì bay lượn mà sinh ra đời.
Đoán chừng đã đến hai mươi phút trôi qua, chờ Chu Lăng Vân được kéo lên, bất chợt cảm thấy "hân hoan", lão đã bất tỉnh. Toàn bộ trong quá trình, lão đều không giãy dụa một lần, cũng không động đậy chút nào.
"Coi như nông cũng là một hán tử." Cố Dương sai người cứu Chu Lăng Vân, đem hắn lại gần.
Rất nhanh, Chu Lăng Vân tỉnh lại, thái độ không có...chút nào uể oải suy yếu, ánh mắt lãnh duệ cường ngạnh, thực làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Dương nhìn đến phần đồ ăn bày bên cạnh bàn, đột nhiên nhớ tới chuyện
Chu Lăng Vân làm thịt mỡ cho Bạch Lạc Nhân. Biến sắc, lập tức cầm lấy
cái màn thầu (*bánh bao không nhân) trong bát, vừa thưởng thức vừa quan
sát Chu Lăng Vân.
Bầu không khí hòa hảo được một lúc, Cố Dương đột nhiên xoay người, trực
tiếp đem màn thầu ném xuống mặt đất, nát thành vài mẫu rơi vãi, bọc
quanh bởi một lớp đất. Ông cho đây đã là cực điểm của Cố Dương tôi?
Nghiễm nhiên là chưa đủ. Hắn dùng chân đá đá mấy cái tại màn thầu của
Chu Lăng Vân, âm hiểm nói: "Như vậy bẩn, chỉ sợ không có cách nào ăn
được, chi bằng để tôi gột rửa giúp ông."
Liền sau đó Cố Dương đem quần cởi ra.
Khoái trá mà nhìn màn thầu bị nước tiểu ngâm, Cố Dương đưa ánh mắt
chuyển hướng qua hai gã lực lưỡng đang kẹp giữ Chu Lăng Vân, ý bảo bọn
họ đem bánh này đút cho Chu Lăng Vân ăn.( Ôi trờ tiểu nhân mòa)
Chu Lăng Vân bị bảy tám tên đè ấn, chính là đem toàn bộ màn thầu thối
tắc nghẹn mà nuốt xuống, qua một lúc, bất chớt một vài tên tay sai cung
cẩn ngoan ngoãn mà đứng sang hai bên, Cố Dương đi tới.
Hắn xổm người ngồi xuống, mặt mày lúc này đều là vẻ trêu tức.
"Chu sư trưởng, hương vị thế nào hả?"
Chu Lăng Vân không đáp lại.
Cố Dương túm lấy y phục Chu Lăng Vân, tầm mắt âm trì lãnh duệ nhìn sát
lão, "Cho dù không thể ở trên người ông lưu lại một vết thương, tôi vẫn
có thể làm cho ông sống không bằng chết."
Chu Lăng Vân ánh mắt sâu thẩm, không nhìn thấu được bên trong là đang dấu diếm nội tình gì
"Chu sư trưởng, ông còn chưa nói cho ta biết đấy, màn thầu này hương vị thế nào?"
Chu Lăng Vân rốt cục đưa ánh mắt chuyển qua trên mặt Cố Dương, "Ngươi thật sự muốn biết?"
Cố Dương còn chưa kịp trả lời, đã bị Chu Lăng Vân dùng ta lật hắn xuống
đất, ở phía sau thuận thế cưỡng lại đặt một nụ hôn sâu, thực nặng khẩu
vị. Hai mắt Cố Dương sắc dục muốn nổ tung khỏi hốc mắt, ánh mắt gắt gao
nhìn chằm chằm phía sau Chu Lăng Vân, hướng tới mấy người đại hán nhân
kia! Bọn họ chỉ mới vừa kịp phản ứng, chờ bọn họ đem chu Lăng Vân mạnh
mẽ lôi ra, lão ta sớm đã hôn đủ .
Cố Dương đâu thể nghĩ đến Chu Lăng Vân lại dùng chiêu này, lúc này tức
giận điếng người, mà có tức giận cũng phải tạm hoãn, hắn phải mau chóng
trở về đánh răng. Cố Dương bình thường đích thị đã không thích những mùi vị khó chịu, huống gì là mùi vị này, tưởng như có thể nôn mửa, quả thực là ghê tởm.