Phịt….. Phịt….. Phịt….. Phịt….. (từ này chỉ âm thanh đánh răng không phải phụt nước vãi nhé >_
Cố Dương từ phòng thẩm vấn đi ra, đến giờ này vẫn liên tục đánh răng,
bàn chải cực lực chà sát men răng cơ hồ vẫn cảm thấy chưa sạch. Con mẹ
nó càng nghĩ càng ghê tởm, Cố Dương suýt chút nữa là đem bàn chãi đánh
răng cùng ly nước mà đạp tan tành .
Từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Dương nghe tiếng di động, cầm lên vừa thấy đã có quá nhiều tin nhắn thoại .
"Tổng giám đốc, kho hàng của chúng ta có kẻ trộm, phần lớn sản phẩm cao
cấp đã bị mất, lạ một điều cửa kho vẫn còn khóa an toàn, hôm nay kiểm
tra chúng tôi mới phát hiện trong kho toàn là gạch vụn!"
"Tổng giám đốc, tài khoản của công ty đột nhiên thiếu khoảng tiền lớn."
"Cố tổng, hệ thống mạng của công ty bị hacker công kích, rất nhiều số liệu tài chính đã bị tiết lộ ."
"Tiểu Cố ! Làm sao mà công ty của các cậu luôn gặp chuyện không may thế? Hôm nay lại đưa vào một người khá cao ráo, ở câu lạc bộ đêm nổ súng đả
thương người, chúng tôi đã đem bắt hắn, cậu mau chóng trở về đi, mọi sự
đang rất rối rắm!"
Sắc mặt Cố Dương càng ngày càng khó coi, vừa lúc nhận được một cuộc gọi khác, nhịn không được gào rít thành tiếng.
"Sao lại chịu tổn thất từ lâu như vậy? Sao bây giờ mới cho ta biết?"
Đầu dây bên kia ngập ngừng giây lát, thật cẩn thận nói: "Mấy hôm trước
Ngài không phải vẫn luôn ở công ty sao? Chợt hôm nay không có mặt, chúng tôi mới gọi điện cho ngài đây."
Thả rơi điện thoại, Cố Dương đột nhiên ý thức được cái gì, hắn lại cầm
di động lên, xem xét tin nhắn chưa đọc. Thà không nhìn còn khá hơn, vừa
nhìn sắc mặt liền tối sẫm lại, chi chít tin nhắn chưa đọc tất cả đều là
dãy số, đều là hệ thống phòng trộm tự động gửi tới. Nói cách khác, mấy
ngày nay có người thường xuyên cố gắng đột nhập máy tính của hắn đích
thị vì những văn kiện cơ mật.
Cố Dương trong lòng thoáng một chút hồi hộp, nhanh chóng bấm số Cố Hải
(Không nghe máy. . . . . .)
Cố Dương sắc mặt đột nhiên u ám, đủ loại suy đoán đang xâm nhập tế bào
não hắn, ngày càng bành trướng sinh sôi, rốt cục đạt tới cực hạn, mãnh
liệt mà nổ tung !
"Bất luận thế nào cũng phải giữ chân Cố Hải ở Hongkong!" Cố Dương hung tợn nói vào điện thoại.
"Cố Hải?" đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, "Cậu ấy đã đến Hongkong sao?"
Cố Dương thân hình rùng mình, "Cái gì? Cậu không biết?"
"Tôi cả ngày ở bên cạnh ngài, những người khác ít tiếp xúc, ngài hỏi bất chợt, làm sao tôi biết?"
Cả ngày ở bên cạnh tôi? . . . . Cố Dương hai con ngươi chợt lóe sáng, Mẹ nó! Mình như thế nào cũng không nghĩ ra? Mình có thể giả mạo thân phận
của hắn ở công ty hắn gây sóng gió, hắn không phải cũng có thể giả mạo
thân phận của mình ở công ty mình mà lừa bịp sao?
Cố Dương điên cuồng hít một hơi, tiếp tục hướng đầu dây bên kia nói: "Được rồi, tôi hỏi anh, anh hiện tại ở đâu?"
"Ngài không biết chính ngài đang ở đâu sao?" Tên vệ sĩ trợn tròn mắt, "Tôi hôm nay không đi theo ngài, ngài lạc đường à?"
"Anh không cần quan tâm tôi có lạc đường hay không, tôi hỏi anh, TÔI - ĐÃ - ĐI - ĐÂU?"
"Ơơ..uhm…!!" đầu dây bên kia xem chừng đang trở nên hồ đồ, "Ngài hỏi tôi ngài đi đâu à?"
Cố Dương quả thực muốn điên, bất chấp việc có người đang hoàn toàn bấn
loạn đến mặt trắng không còn giọt máu, trực tiếp mà nói ra tình hình
thực tế, "Mấy ngày hôm trước người mà anh bảo vệ căn bản không phải là
tôi, hắn là Cố Hải!"
Lúc này, viên bảo tiêu hoàn toàn choáng váng.
Cố Dương hô hấp đã vững vàng lại, lạnh lùng nói: "Lập tức bắt hắn lại! Quyết không thể để hắn trở về Bắc Kinh!"
"Nhưng. . . . . ." Bảo tiêu muốn nói nhưng lại thôi.
Cố Dương giận dữ. "Nhưng gì mà nhưng? Còn không chạy nhanh ra ngoài tìm người?!"
". . . Có vẻ như cậu ta muốn bay về, buổi sáng nay ở trên bàn làm việc tôi có nhìn thấy vé máy bay hé ra từ thư gửi cho ngài."
Cố Dương tối mặt liền cúp điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm trong danh sách thư tín chưa đọc.
"Cho tôi hỏi vé của tôi là bay lúc mấy giờ?"
Người đầu dây bên kia xem ra lo lắng nói, "Cố tổng, phi cơ chỉ còn nửa giờ sẽ bay, ngài còn chưa tới sân bay sao?"
Cố Dương lại bấm số điện thoại, gấp gáp nói với tay vệ sĩ.
“Hắn ta vẫn chưa đi, lập tức đến sân bay bắt người!”
……………
Giờ khắc này, Cố Hải cùng Đông Triệt hai người vừa đi vào đại sảnh sân bay.
Đông Triệt vừa đi vừa đảo mắt xung quanh, chung quy vẫn là trong lòng
không nỡ, theo lý thuyết mà nói hắn đổi nơi công tác cũng không phải một hai lần, cũng không đáng khẩn trương như vậy, trên đường có thể vào cửa thông an kiểm ninh, nhịp tim đích thị không thể khống chế mà đập loạn
xạ.
Cố Hải mặt không chút thay đổi hướng về phía trước đi tới, đột nhiên nhận thấy bước chân người bên cạnh có phần kiềm hãm.
"Làm sao vậy?" Cố Hải quay lại Đông Triệt hỏi.
Đông Triệt mặt lộ vẻ lo âu, "Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cậu không phải đã cố phá giải mật mã văn kiện của Cố Dương, không thành công phải không?"
Cố Hải không chút do dự, "Như thế nào? Cậu biết mật mã?"
"Không!" Đông Triệt nhướn mày, "Điện thoại của anh ta có kết nối dịch vụ theo dõi, một khi có người thử phá mật mã, hệ thống sẽ tự động gửi tin
nhắn vào."
Cố Hải sắc mặt thay đổi, "Cho nên…?"
Đông Triệt yên lặng nhìn Cố Hải, "…Cho nên tôi cảm thấy, Cố Dương có thể đã biết cậu làm việc này. Nếu anh ta phái người ở cửa kiểm soát mà truy tìm, cậu đến sẽ bị sa lưới. Cho dù cậu có qua được cửa kiểm soát, anh
ta cũng sẽ phái người ở phòng chờ bay mà bắt cậu, nhất định sẽ bắt được. Cho dù cậu có lên máy bay thuận lợi bay về, anh ta cũng có thể liên hệ
cơ trưởng để bắt cậu hoặc là tìm một đám người chờ cậu ở sân bay Bắc
Kinh. . . "
Cố Hải dừng một chút, "Sau đó?"
"Sau đó. . . . . ."
Đông Triệt đang suy nghĩ, cách đó không xa hai bóng dáng quen thuộc đập
vào mắt, hắn chợt hít thở mạnh, thái độ trong nháy mắt liền nghiêm
trọng. "Còn sau đó cái gì? Chạy nhanh đi!"
Hai người lập tức phân công nhau hành
động, Đông Triệt đem hành lý ném
cho Cố Hải, anh ta đơn giản chỉ một thân quần áo hướng đến hai tên bảo
tiêu mà đi tới, một trong hai tên nhìn Đông Triệt, lập tức lộ vẻ kinh
ngạc.
"Phó Tổng, sao ngài cũng chạy đến đây bắt người?"
Tên vệ sĩ vừa nói lời này, Đông Triệt trong lòng đều hiểu mọi sự .
"Tôi đã sớm đến đây, vẫn không phát hiện bóng dáng, các người thế nào? Phát hiện cậu ấy chưa?"
"Vẫn chưa." Tên vệ sĩ vừa nói vừa nhìn xung quanh, "Chúng tôi cũng mới tới."
"Nếu không thấy, các người thử đến đại sảnh phòng chờ bay mà tìm xem!" Đông Triệt đề nghị, "Nói không chừng đã đi vào đó."
Tên ấy gật gật đầu, nói với người vệ sĩ kia, "Đi, chúng ta vào đó xem."
"Đợi chút!" Đông Triệt chợt ngăn cản, "Trừ hai người các cậu, Cố tổng
còn phân công người nào khác tới hay không? Tôi sợ chăm chú tìm người,
vạn nhất hắn đến đây, tôi ngăn không được thì làm sao?"
"Yên tâm đi." Vệ sĩ quay lại nhìn Đông Triệt cười nói: "Hai chúng tôi ở
phía trước này xem xét, phía sau còn có một đám người, cậu ấy không
thoát được đâu!"
Một đám người. . . . . . Đông Triệt chợt lạnh đầu.
"Bọn họ khi nào thì đến? Đến từ phía nào?"
"Lúc này hẳn là đang đến! Vừa rồi tên thủ lĩnh gọi điện thoại cho tôi,
nói là theo cửa kia mà tiến vào" Tên vệ sĩ chỉ chỉ, "Trong chốc lát ngài xem, sẽ đến một đám mặc tây phục đen, thắt cà-vạt cùng đi với nhau,
chính là bọn họ. Ngài tốt nhất là nên lên tiếng hô gọi tên cầm đầu
trước, chúng là đích thân Cố tổng gọi, có thể không biết ngài."
Đông Triệt cẩn thận gật đầu, "Tôi biết rồi, hai người mau vào đi, chậm chuyến bay thì sẽ bay mất!"
Hai tên vệ sĩ bước nhanh vào bên trong, vào đến nơi một tên mở miệng hỏi: ‘’ Ngài nói cho phó tổng chính xác là cửa nào vậy?"
"Đông khẩu!"
"Anh chỉ xem, là cửa nào?"
Vệ sĩ lại chỉ một lần nữa, "Cái kia, đó!"
"Mẹ nó! Cái anh chỉ là cửa tây!"
"Hả?" Tên bảo tiêu trừng mắt, "Tôi chỉ hướng kia mà!"
"Phế vật! Nhanh gọi cho phó tổng, nói ngài ấy biết là sai rồi, để ngài ấy đi cửa đông tìm người tiếp ứng."
"Không cần thiết!" Tên vệ sĩ lơ đểnh, "Khoảng cách hai cửa cũng không
quá xa, cho dù phó tổng đi cửa tây, đến lúc những người đó theo cửa đông vào, phó tổng cũng có thể thấy mà?"
"Chẳng may lúc phó tổng chạm trán Cố Hải, muốn ngăn nhưng không được,
những người kia lại không thể tiếp ứng kịp, đến lúc đó trách nhiệm đều
là tại hai ta! Anh còn không hiểu con người phó tổng sao? Bình thường
một chút chuyện nhỏ đều tính toán chi li, chúng ta mà lừa hắn, hắn chắc
chắn sẽ lột da chúng ta!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Vệ sĩ sốt ruột, "Tôi không mang di động, anh có không?"
Tên vệ sĩ kia sờ sờ túi, "Đi nhanh quá, quên mang theo, thôi đi, tôi trực tiếp trở về tìm hắn!”
Đông Triệt và hai tên bảo tiêu tách ra được một lúc, lập tức gọi điện cho Cố Hải "Theo cửa phía tây mà ra ngoài."
Cố Hải trầm giọng nói, "Cậu đang ở đâu?"
"Đừng quan tâm tôi, cậu cứ theo phía tây đi ra ngoài là được, tôi lập tức gặp cậu ở đó."
Cố Hải một xe đầy hành lý đi về phía tây, đi không bao xa, liền nhìn
thấy một đám mặc âu phục đang theo cửa tây dũng mãnh tiến vào. Cố Hải
lúc này sửng sờ tại chỗ, nhanh trí nhận ra được những người này không
phải người lương thiện. Quả nhiên, gã cầm đầu ánh mắt sắc bén quét đến
bên này, rất nhanh đã nhận ra mục tiêu Cố Hải.
Đông Triệt mới vừa chạy tới, liền chết điếng với trận thế này, trước mắt có không dưới ba bốn chục người, tất cả đều âu phục đen, thắt cà-vạt,
đang rung động mà lắc cổ, bẻ xương kêu lắc rắc.
"Chạy mau!" Đông Triệt hô to một tiếng.
Cố Hải quay đầu trong nháy mắt, đám người liền vọt đến, phản ứng đầu
tiên của hắn không phải là chạy, mà là quẳng hành lí ra, lục tìm «Nhân
tử của hắn» mà lấy ra (* chắc là con lật đật BLN tặng, thiệt là nặng
tình mà!!). Cứ như vậy từng chút từng chút, khiến hắn hoàn toàn mất đi
cơ hội chạy trốn, đám người đã kịp đến, vây quanh Cố Hải. Tới nước này,
ngoài đánh bừa, đã không còn đường nào khác.
Rất nhanh, Đông Triệt cũng đến gia nhập trận chiến.
Cố Hải liếc mắt sang bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy Đông Triệt liền phóng
khoáng tiêu sái mà đá liên hoàn, cước vừa đến người đó liền nhanh nhẹn
nhảy tránh. Được một lúc thì thân thể hai người đã dính lấy nhau, Cố Hải nhịn không được mà khen, "Thân thủ cũng không tệ lắm."
"Cậu còn có thể thưởng thức chuyện này?" Đông Triệt mặt tái xanh, "Hai ta lập tức xác định là không chống đỡ nỗi!"
Vừa dứt lời, một quả đấm nện vào bụng Đông Triệt, thân thể hắn ngã sộc vào Cố Hải.