Buổi sáng, trời có chút âm u, lúc Cố Hải đi xe đạp cảm thấy tay mình lạnh lạnh. Đến cửa nhà Bạch Lạc Nhân cậu ta đã sớm sẵn sàng mọi thứ chờ ở bên cạnh cửa.
Đây là lần đầu tiên Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân mặc quần áo ở nhà, ngày trước Bạch Lạc Nhân luôn luôn mặc đồng phục học sinh, hơn nữa còn là đồng phục mùa hè. Đã có bạn học mặc áo len, Bạch Lạc Nhân vẫn mặc áo mỏng, cho nên bạn học trong lớp đều nghĩ Bạch Lạc Nhân chịu lạnh rất tốt. Hôm nay hiếm khi nhìn thấy Bạch Lạc Nhân mặc áo dài tay, Cố Hải liền trêu chọc cậu ta một chút.
"Cậu cũng biết nóng hay lạnh hả, hóa ra cũng giống người bình thường."
Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười rất ngọt ngào, sau đó cầm lấy cần câu quất một cái rất mạnh lên đùi của Cố Hải.
Cố Hải cảm giác bắp chân của mình dấy lên một ngọn lửa, cậu ta dữ tợn hít một hơi, Bạch Lạc Nhân đã đem xe của cậu cất vào trong sân, bọn họ dự định đi bộ.
Trên đường đi, Cố Hải cố ý đem bước đi thật chậm, ở phía sau quan sát Bạch Lạc Nhân rất lâu. Trên đường cậu từng nhìn thấy có người mặc bộ quần áo như Bạch Lạc Nhân rồi, bình thường vô cùng, nhưng mặc trên người Bạch Lạc Nhân lại thấy vô cùng phong cách. Mặt của Bạch Lạc Nhân có chút ngây ngô, nhưng mặc bộ quần áo này vào lại toát lên vẻ vô cùng đàn ông.
"Quần áo không tồi, ai mua cho cậu?"
"Ba tôi mua."
Chẳng trách càng nhìn càng thấy đứng đắn trưởng thành.....
"Cậu vẫn để ba cậu mua quần áo cho hả?"
Bạch Lạc Nhân trả lời rất lạnh nhạt,"Quần áo của ba con tôi toàn do ba tôi mua, tôi không thích đi mua sắm, ba tôi mua cái gì tôi mặc cái đó."
Cố Hải cười cười,"Cậu đừng nói với tôi là hai ba con cậu mặc chung một bộ quần áo. Cậu mặc đi học, ba cậu ở nhà cởi truồng ở nhà...."
Đối với việc sỉ nhục của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân lại rất vui vẻ,"Cậu đánh giá nhà tôi cao quá rồi, nhà tôi có bốn người chỉ có một cái áo khoác, một người mặc ra ngoài, còn ba người ở nhà chỉ có thể cùng nhau tụ tập xung quanh lò sưởi." (Giống Chử Đồng Tử của Việt Nam ý... 2 ba con chung nhau cái khố.. )
"Vậy nhà cậu có hai một người gầy một người béo thì sao?"
Một câu nói này, Bạch Lạc Nhân hiểu ý liền cười cười.
"Hóa ra cậu cũng từng xem tiết mục này của Quách Đức Cương." (Câu nói đó ở trong một tiết mục kịch nói)
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân đã nói dễ nghe với cậu hơn, hơn nữa nói qua nói lại với cậu ta cậu ta cũng không hề cãi lại. Cùng Bạch Lạc Nhân trò chuyện, Cố Hải cảm thấy phải động não rất nhiều, lời của cậu ta tuy ngắn lại rất tinh tế, nhưng suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy rất hợp lý.
"Đến rồi."
Bạch Lạc Nhân ngồi xuống một bãi cỏ gần bờ nước, nhanh nhẹn lấy dây câu ra rồi mở hộp mồi câu lấy ra một chút rồi cắm vào lưỡi câu. Sau đó tìm một chỗ phẳng lặng quăng phao rồi ngồi xuống.
Cố Hải đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân.
Đây là một cái hồ cá hoang, diện tích
không lớn thế nhưng nước rất sạch sẽ. Cá nơi này không có người nuôi cho nên rất bé, hầu như không có con nào dài hơn 10 cm nhưng lại vô cùng khỏe.
"Sau khi chúng ta câu cá xong có phải trả tiền không?"
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải một cái,"Cậu cho rằng đây là vườn câu hả? Trong vòng 2km còn không có người, cậu đi đâu trả tiền?"
Cố Hải nhéo má của Bạch Lạc Nhân một cái, giả vờ tức giận nói,"Thái độ của cậu đối với tôi có thể tốt hơn một chút không hả? Mỗi lần mở miệng ra mặt liền khó chịu."
Bạch Lạc Nhân giật mình đưa tay xoa xoa đôi má bị véo đau của mình, chậm rãi quay đầu,"Tôi cho cậu biết, tôi ghét nhất bị người khác nhéo má tôi."
Cố Hải lại nhéo một cái nữa.
Bạch Lạc Nhân tức giận vỗ đầu cậu ta một cái rồi ném cho một câu,"Cậu đó, biến thái à?"
Cố Hải cởi một cúc áo, lộ ra cơ bụng tám múi, môi nhếch lên vẻ rất ngạo mạn,"Cậu cảm thấy giống không?"
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra khinh thường,"Cậu ngoại trừ có thể bán thịt thì còn có thể làm gì?"
"Nhéo má cậu."
.......
Năm phút sau, Bạch Lạc Nhân di chuyển cách Cố Hải hơn mười mét, tiếp tục ném phao ngồi yên thư giãn. Bên tai yên lặng rất nhiều tinh thần của Bạch Lạc Nhân cũng dần dần khôi phục, ánh mắt nhìn chằm chằm cái phao càng ngày càng chuyên chú.
Đột nhiên phao giật giật mấy cái.
'Biển lớn ơi biển lớn, đúng là cuộc sống vùng biển, gió thổi, sóng tung bay....'
Điện thoại người già của Cố Hải đổ chuông, rung động cả cây cỏ xung quanh, Bạch Lạc Nhân nhẹ buông lỏng tay, kéo phao lên không có cái gì cả.
"A-lô? Lý Thước hả? Ừm ừm, tôi quên gọi điện thoại cho cậu, tôi không đi được, Lộ Lộ bị ốm, tôi phải đến thăm cô ấy... Cái gì? Lộ Lộ đang ở chỗ cậu? ....."
Bạch Lạc Nhân dằn lòng xuống, chờ Cố Hải nói chuyện điện thoại xong mới đem phao hất ra.
'Biển lớn ơi biển lớn, đúng là cuộc sống vùng biển, gió thổi, sóng tung bay...'
"A-lô? Hổ Tử? Cậu cùng ở với Lý Thước không?.... Cùng hả? Cùng một chỗ cậu còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Định quấy rầy tôi có đúng hay không? Tôi cho cậu biết, thật sự tôi đang có chuyện...."
Phao câu nổi trước mắt Bạch Lạc Nhân không hề nhúc nhích.