Lúc Cố Hải để điện thoại di động xuống, người kia đã không thấy đâu. Cậu ta đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện bờ bên kia có một bóng dáng, lập tức nhìn Bạch Lạc Nhân hô một câu.
"Sao cậu lại chạy sang bên đấy?"
Bạch Lạc Nhân làm bộ không có nghe thấy.
"Tôi tắt điện thoại rồi."
Bạch Lạc Nhân không thèm nhìn Cố Hải một cái.
"Tôi nói này, câu cá thì có gì thú vị chứ?"
"....."
Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân chỉ nhìn phao câu của mình, đột nhiên, phao động, Bạch Lạc Nhân cấp tốc thu dây cước, một con cá to không quá 10 cm cắn câu.
Bên cạnh đặt một thùng nước, Bạch Lạc Nhân ném con cá tới thùng nước sau đó tiếp tục quăng cần câu.
Cố Hải không quấy rối hơn nửa tiếng, Bạch Lạc Nhân đã câu được năm sáu con, khuôn mặt lúc đầu không biểu cảm gì, cuối cùng cũng có chút cười cười. Lại nhìn sang Cố Hải, thấy cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, trong thùng nước chỉ có nước, ngay cả một con tôm nhỏ cũng không có.
Cố Hải thu dây câu, thất thiểu đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân.
Tất cả lực chú ý của Bạch Lạc Nhân đều nằm trên phao câu của mình, phao chìm nổi mấy cái, cậu ta cảm thấy nhất định là cá to mắc câu.
Cố Hải chạy tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cũng không có phát hiện ra, Cố Hải nhìn nhìn thùng đựng cá, đưa tay qua phía Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên giật mạnh cần câu, một con cá rất to, khoảng hơn 1 kg.
Cố Hải vỗ vai Bạch Lạc Nhân,"Có thể làm được hả, có thể cùng lúc câu nhiều cần như vậy."
Động tác bất thình lình của Cố Hải làm cho lực chú ý của cánh tay Bạch Lạc Nhân run rẩy, cần câu rơi xuống thảm cỏ. Bạch Lạc Nhân vội vàng nhặt lên, kết quả, cần câu thì kéo được lên, mồi câu không còn, cá cũng mất.
Sắc mặt của Bạch Lạc Nhân hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
"Không câu nữa."
Bạch Lạc Nhân thu cần câu, xoay người lại xách thùng, đứng dậy liền muốn đi.
Cố Hải chắn ở trước mặt cậu.
"Tôi đã chọc tức cậu hả?"
"Không muốn câu nữa, không thú vị."
Đẩy cánh tay Cố Hải ra, Bạch Lạc Nhân vừa mới đi được hai bước, chợt nghe phía sau 'tõm' một tiếng.
Thần sắc Bạch Lạc Nhân cứng đờ, mình không có dùng sức mạnh như vậy mà? Làm sao đẩy một cái lại có thể ngã xuống hồ được?
Cố Hải câu cá không giỏi, nhưng bắt cá lại khác. Lúc cậu mười tuổi đã bắt đầu tham gia huấn luyện sinh tồn trong quân đội rồi, từ đó đã bắt đầu học bắt cá, bất kể là cá lớn hay cá nhỏ, chỉ cần cậu ta thấy được, tuyệt đối không con nào chạy được.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hải nhìn chăm chú vào con cá đang bơi lội dưới chân, lẳng lặng chờ một lát sau đó lại đổi sang chỗ khác, tiếp tục chờ. Cứ tìm kiếm như vậy, rất nhanh đã đi ra gần giữa hồ, nước đã quá cổ.
"Cậu lên đi!" Bạch Lạc Nhân gọi,"Đừng có bướng! Nước lạnh lắm đó!"
Cố Hải nhìn thấy mục tiêu, hai cánh tay rất nhanh chụp xuống, một cảm giác lạnh như băng truyền từ cánh tay đến toàn thân.
Cuối cùng cũng tóm được con cá đó.
Cố Hải
bơi về gần bờ, đi tới chỗ nước nông hơn, hai cánh tay đưa lên quơ quơ,"Có đúng con này hay không?"
Bạch Lạc Nhân mới biết được Cố Hải xuống hồ để bắt con cá vừa chạy mất.
"Đúng, chính là nó."
Bạch Lạc Nhân nở nụ cười, cười không mang theo một chút che giấu nào, ánh nắng gắt của mùa thu phả vào mặt cậu, mang theo vài phần thoải mái và hài lòng. Cố Hải lẳng lặng nhìn cậu, vào giờ khắc này trái tim đột nhiên có chút mất thăng bằng........
Nụ cười của Bạch Lạc Nhân chớp mắt rồi biến mất.
"Cậu..... không phải bị chuột rút chứ hả?"
Lúc này Cố Hải mới phát hiện nước bùn dưới chân cậu đang dần dần sâu hơn trước.
Lên bờ rồi, hai người cầm theo thùng nước đi về nhà, Cố Hải nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân tỏ ra sáng láng vui vẻ, nhịn không được lấy tay ấn lên trán cậu một cái.
"Đến mức đó hay sao? Một con cá có thể làm cậu vui đến vậy? Nếu như tôi không bắt con cá này lại cho cậu, sau này cậu nhìn thấy tôi nhất định không thèm nhìn một cái, có phải không?"
Cố Hải vừa nói vừa cười, nửa phần vui đùa nửa phần chân thật, cậu ta cũng không hiểu tại sao mình tại sao mình không nghĩ gì liền nhảy xuống hồ. Thật giống như đêm qua cậu ta nằm ở trên giường, lật qua lật lại không nghĩ ra vì sao cậu lại đồng ý đi câu cá cùng Bạch Lạc Nhân?
Bạch Lạc Nhân thu về nụ cười,"Cái đó không phải chuyện chính, cậu đã đến đây câu cá, thì thành thật ngồi câu, còn nói chuyện điện thoại làm cái gì hả?"
Cố Hải bất bình cho bản thân,"Không phải sau đó tôi đã tắt máy rồi hay sao?"
Bạch Lạc Nhân không nói lời nào, sắc mặt cũng chưa tốt hơn.
Cố Hải muốn biểu hiện thành ý, đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mắt Bạch Lạc Nhân.
"Cậu nhìn đi, không phải đã tắt rồi hay sao?"
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy điện thoại di động của Cố Hải vẩy ra rất nhiều nước.
Cố Hải cũng nhìn thấy.
Sau đó, cậu ta nhớ tới một việc.
Trước khi cậu nhảy xuống hồ, quên không bỏ điện thoại ra.